Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Lâm Tế Tửu: Mẹ...
Nghịch Tử
2024-11-21 20:40:06
Cãi nhau om sòm một hồi, cuối cùng, Lâm tế tửu chuyển sang đề xuất để Bích Mặc tiên sinh dâng lễ, rồi dựa vào kết quả phần thi mỹ thực này mà quyết định có phạt hay không. Nếu món tiên sinh có thể làm Thánh Thượng hài lòng, thì cũng liền tha tội bất kính ban nãy. Nhược bằng nếu làm Long nhan bất mãn, thì liền xử cả hai tội một thể. Trương thái sư và Võ Hoàng nghe vậy, cũng không có cớ gì phản bác, đành chấp nhận.
Dực hoàng đế bèn ra lệnh cho Nguyễn Đông Thanh dâng món ăn lên.
Nguyễn Đông Thanh thấy mọi chuyện đã giải quyết ổn thỏa, thì cũng liền thở phào một hơi. Đoạn ra dấu cho Trương Mặc Sênh lấy nem chua bò ra.
Nem được bóc ra, đặt lên một chiếc đĩa vàng cung nữ chuẩn bị sẵn, dâng lên trước hoàng đế. Lúc này Nguyễn Đông Thanh cũng liền giới thiệu:
“Khải bẩm Thánh Thượng, món này tên gọi nem chua, được làm từ thịt bò thái nhỏ, xay nhuyễn, trộn với bì và các loại gia vị, rồi cuốn trong lá chuối. Để vài ngày là có thể ăn như hiện tại.”
Nghe gã nói vậy, văn võ bá quan trong triều bắt đầu xì xào bàn tán. Lâm Thanh Tùng bỗng dưng đứng ra, nói:
“Thánh thượng, cần nghiêm trị Bích Mặc tiên sinh tội khi quân phạm thượng! Tiên hoàng đã có lệnh cấm không được giết mổ trâu bò, nay kẻ này lại dám kháng chỉ, tội không thể tha!”
Nguyễn Đông Thanh nghe y nói vậy thì giật mình đánh thót một cái. Gã nhớ từng đọc trong sách sử nói thời phong kiến Việt Nam cũng có lệnh cấm này. Thế nhưng, không ngờ nước Việt của Huyền Hoàng giới cũng vậy. Lại thêm, là người hiện đại, khi không ai lại đi nhớ tới việc này làm gì? Chả trách khi trước hắn lùng xục cả cái ải Quan Lâm cũng không thấy ai bán thịt bò, còn cứ tưởng là do thịt bò đắt đỏ hơn thịt gà, thịt lợn. Bích Mặc tiên sinh của chúng ta lúc này chính đang toát mồ hôi lạnh, không biết phải làm thế nào, cũng không hiểu tại sao không một ai – bao gồm cả Vũ Tùng Lâm lẫn đám đệ tử và cha con Dương Huyền – nhắc gã về cái vấn đề tày đình này!
Thế nhưng chuyện đã rồi, đổ lỗi cho người khác cũng không phải tác phong làm việc của Nguyễn Đông Thanh. Hắn hiện tại chỉ đang vắt óc suy nghĩ cách vượt qua hiểm cảnh này mà thôi. Đúng lúc này, Khương Tranh ban nãy dẫn đường cho hắn đã đứng ra:
“Bẩm hoàng thượng, luật này khi xưa tiên đế ra cũng do ‘con trâu là đầu cơ nghiệp’, nếu dân chúng giết trâu bò quá nhiều thì nông nghiệp khó lòng phát triển. Thế nhưng sinh thần bệ hạ một năm chỉ xảy ra một lần, có giết một hai con trâu con bò ăn mừng thì cũng không ảnh hưởng đến cơ nghiệp muôn họ. Lại nói, nếu như món này thực sự là mỹ vị nhân gian mà bệ hạ bỏ lỡ, chẳng phải là đáng tiếc lắm sao? Mong bệ hạ mình xét!”
Thái sư Trương Hạc nghe vậy thì cũng đứng ra, nói:
“Hoàng thượng, Khương thị lang nói không sai! Thần thiết nghĩ nếu món này thực ăn ngon, thì chúng ta có thể nuôi vài ba con bò, chuyên chỉ để làm thịt. Lại chỉ cần không để truyền tin tức này ra ngoài cho dân chúng biết, hẳn là không có vấn đề gì! Vừa không cần trái với Tổ huấn của tiên đế, mà lại vừa để bệ hạ có thể thưởng thức mỹ thực.”
Dực hoàng đế nghe có vẻ đã bùi tai, liếc nhìn cục nem chua trên đĩa mà ánh mắt đã có nét thòm thèm. Dù gì, do Đại Việt có lệnh cấm giết trâu bò, cho nên dù của ngon vật lạ hắn đã ăn không ít, nhưng cả đời đúng là chưa bao giờ được nếm qua thịt bò. Hắn lúc này chính đang rất muốn biết mùi vị món thịt này ra sao.
Nguyễn Đông Thanh không ngờ tưởng chết đuối tới nơi lại vớ được cọc, trong lòng âm thầm cảm ơn cụ Tam Nguyên Yên Đổ. Nếu không nhờ đôi câu đối chúc cưới của cụ Nguyễn Khuyến, hẳn lúc này hắn đã bị ghép tội chết không thể nghi ngờ.
Hắn cũng thầm cảm phục tài năng của Trương Hạc. Nếu lời của Khương Vân Trường chỉ xoa dịu Trư đế và đánh vào tâm lý của y, thì Trương thái sư chỉ dựa vào đó liền lập tức đưa ra được hướng đi, đường lối cụ thể, để hoàng thượng cứ theo đó mà làm. Bên nào hơn bên nào kém đã quá rõ ràng. Khó trách Trương gia có thể giữ ghế thái sư!
Lâm Thanh Tùng nghe Trương Hạc nói vậy thì ngược lại giận tím tái mặt mày, thế nhưng gã lại không bắt bẻ được. Khi Dực hoàng đế đã chuẩn bị động đũa thì linh cơ Lâm Tế Tửu chợt động. Chỉ thấy gã hô lên thất thanh:
“Hoàng thượng, khoan đã!”
Trư đế thấy món ngon sắp vào đến miệng còn bị ngăn cản, hiển nhiên không vui, hỏi:
“Còn chuyện gì nữa?”
Lâm Thanh Tùng lúc này mới nói:
“Bẩm hoàng thượng, xin người đợi vi thần làm rõ một chuyện, rồi hẵng ăn. Việc này có can hệ đến Long thể, không thể bất cẩn được!”
“Nói! Nhưng nếu sau cùng không phải việc gì quan trọng, thì cũng đừng trách trẫm...”
Lâm Tế Tửu đưa tay áo lên lau mồ hôi, đoạn quay qua phía Nguyễn Đông Thanh, nói:
“Theo như cách chế biến tiên sinh nói ban nãy, dám hỏi tiên sinh, đây có phải thịt sống hay không?”
Nguyễn Đông Thanh bị hỏi vấn đề này thì hơi bất ngờ. Thế nhưng gã nghĩ văn hóa ăn thịt sống ở thế giới này không tồn tại chắc cũng do chưa ai thử thôi chứ chẳng phải việc gì lớn. Nếu không, ắt hẳn hai cha con Trương Mặc Sênh đã nói rõ với hắn. Lại thêm Bích Mặc tiên sinh của chúng ta mang tâm thái “cây ngay không sợ chết đứng”, nên liền thẳng thắn đáp:
“Đúng là như vậy!”
Lâm Thanh Tùng dường như chỉ chờ có vậy, lập tức quay người, chắp tay tấu:
“Hoàng thượng, mau cho người bắt tên Bích Mặc tiên sinh này tội mưu sát hoàng đế!”
Lời này nói ra, cả triều chấn động.
Nguyễn Đông Thanh cũng không thể ngờ được cái tài chụp mũ gán tội của tay Tế Tửu này lại cao minh đến thế. Gã còn chưa kịp phản ứng, mà Lâm Thanh Tùng đã tống cho hắn một cái tội danh đáng tru di cửu tộc.
Quả thực là đăng phong tạo cực, lô hỏa thuần thanh.
Tham quan ô lại, gian thần loạn đảng có lẽ cũng chỉ đến được thế mà thôi.
Lên tiếng đỡ lời trước nhất không phải Võ Hoàng Lý Huyền Thiên, mà lại là thái sư Trương Hạc. Chỉ nghe Trương Tòng Khê hắng giọng, nói:
“Dám hỏi Tế Tửu vì sao lại nói vậy? Lão phu thấy tuy rằng cổ nhân có dạy ‘thịt sống không thể ăn’, song cũng chỉ là hành vi của sơn man chưa được giáo hóa mà thôi. Bản thái sư có nghĩ nát óc cũng không hiểu Bích Mặc tiên sinh hành thích bệ hạ bằng cách nào.”
Lý Huyền Thiên gật đầu:
“Chưa biết chừng món này ăn vào lại có một phong vị sơn dã cũng chưa biết chừng.”
Bấy giờ, Dực hoàng đế dùng vạt long bào quệt nước miếng bên khóe miệng, sẵng giọng:
“Lâm khanh gia nói lời này là có ý gì? Nếu là vu cáo thì đừng trách quả nhân phạt trọng tội.”
Lâm Thanh Tùng thẳng lưng tiến lên một bước, chân đi vững như bàn thạch, khí chất oai vệ, quả thực có mấy phần phong phạm “thấy chết không sờn”, “người ra đi đầu không ngoảnh lại”. Y cung kính vái một cái, nói:
“Xin thánh thượng cho mời tổng trù đại nhân đến đây khắc rõ. Vi thần dám lấy đầu mình ra đảm bảo, tên này có mưu đồ bất chính, đáng trảm lập quyết.”
Nguyễn Đông Thanh khi không lại bị người nhằm vào, muốn đẩy hắn vào chỗ chết, bấy giờ máu gàn nổi lên, lạnh giọng:
“Được. Vậy thì tại hạ xá mệnh bồi quân tử, chơi với Lâm Tế Tửu đây đến cùng. Nếu quả thực ngài chứng minh được tại hạ có ý hành thích hoàng thượng, vậy thì cái đầu của tại hạ tùy ngài xử trí, muốn băm chặt chiên xào gì cũng được. Nhược bằng tế tửu ngài vu hãm tại hạ thì thế nào?”
“Tùy ngươi xử trí!”
Lâm Thanh Tùng thản nhiên đáp, giống như đã nắm chắc thế cuộc trong tay.
Nguyễn Đông Thanh bèn nói:
“Tại hạ không phải phường hiếu sát, cái đầu của đại nhân có chém rơi xuống tại hạ cũng chẳng dùng vào việc gì. Thôi thì nếu tại hạ may mắn thắng trận cá cược này, vậy mong bệ hạ ban xuống một đạo thánh chỉ vẽ lại chân dung của Lâm Tế Tửu, phong làm môn thần Thính Vũ Lâu, ban phước cho vạn dân.”
“Ngươi...”
Lâm Thanh Tùng không ngờ vị Bích Mặc tiên sinh “bao dung, độ lượng” trong tình báo lại chơi một đòn độc như vậy.
Ở Huyền Hoàng giới, cánh thư sinh đọc sách cho rằng “nhà xí” quá dung tục, không hợp với phong phạm của chốn văn nhã, nên đặt thêm một cái tên khác gọi là “Thính Vũ Lâu” hay “Lầu Nghe Mưa”.
Phong hắn làm môn thần Thính Vũ Lâu, khác nào để cả Đại Việt dán ảnh của hắn ở... cầu tiêu.
Cái đống “hương hỏa chi lực” này thần nào dám nhận? Không bị hun cho vĩnh bất siêu sinh là đã nhờ tổ tiên phù hộ còng cả lưng rồi.
Nguyễn Đông Thanh lúc này ý nghĩ chuyển động như chớp giật, bỗng nhiên vỗ trán, nói:
“Đúng! Tại hạ quả thực suy nghĩ chưa chu toàn, may mà có Tế Tửu đại nhân nhắc nhở.”
Thái độ bỗng dưng lại nhún nhường này của Nguyễn Đông Thanh khiến Tế Tửu đại nhân ngẩn ra, chẳng hiểu phải phản ứng thế nào mới đúng. Thế nhưng hắn lăn lộn quan trường lâu ngày, biết trong chuyện này có trá.
Đáng tiếc... không đợi Lâm Thanh Tùng kịp phản ứng, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta đã nói tiếp:
“Bẩm hoàng thượng, tại hạ cho rằng ‘nhi đồng hôm nay, xã tắc ngày mai’. Tế Tửu đại nhân có dung mạo xúc phạm người nhìn như thế, dưới ánh đèn về đêm khó tránh khỏi dọa khóc trẻ con.
“Vẫn là nhờ thợ đá lành nghề, khắc chân dung của đại nhân lên hai phiến đá kê trước cửa Lầu Nghe Mưa, vừa có công dụng xua đuổi tà ma, mà các em nhỏ cũng có thể yên tâm... ờm... hô mưa gọi gió.”
Nếu ban nãy cả triều đình phải chấn động vì câu nói của Lâm Thanh Tùng.
Thì hiện tại, trên từ hoàng thượng, dưới đến cung nga tỳ nữ đều phải á khẩu trước ý nghĩ của Bích Mặc tiên sinh.
Một chiêu này thực là... không cần sách sử ghi tên, xú uế vẫn để đến ngàn năm sau.
“Câu hay. Chí lý thay cho câu ‘nhi đồng hôm nay, xã tắc ngày mai’. Bích Mặc tiên sinh thật là đại tài.”
“Tại hạ vẫn là tâm đắc câu ‘hô mưa gọi gió’ của tiên sinh hơn. Quả thực là ý nghĩ của thần tiên, chứ người bình thường thực sự không tài nào nghĩ đến nổi.”
Lâm Thanh Tùng bị người ta dùng chiêu “lùi một bước mà tiến hai bước”, trước ngực ăn hai nhát dao trí mạng, bao nhiêu văn thơ câu chữ bị cái viễn cảnh dung mạo bản thân được khắc lên bậc thềm nhà xí làm cho bay biến cả.
“Con mẹ nó! Ta rốt cuộc chọc phải tên ác ma gì đây?”
Lâm Tế Tửu rầu phát khóc.
Vốn tưởng rằng biếm hắn làm môn thần canh nhà cầu đã là độc ác, thế nhưng có chết hắn cũng không ngờ, Nguyễn Đông Thanh còn muốn hắn bị vạn dân đạp lên mặt hết năm này qua tháng khác.
Tái bút: tác giả khẳng định không có thù với ai họ Lâm.
Dực hoàng đế bèn ra lệnh cho Nguyễn Đông Thanh dâng món ăn lên.
Nguyễn Đông Thanh thấy mọi chuyện đã giải quyết ổn thỏa, thì cũng liền thở phào một hơi. Đoạn ra dấu cho Trương Mặc Sênh lấy nem chua bò ra.
Nem được bóc ra, đặt lên một chiếc đĩa vàng cung nữ chuẩn bị sẵn, dâng lên trước hoàng đế. Lúc này Nguyễn Đông Thanh cũng liền giới thiệu:
“Khải bẩm Thánh Thượng, món này tên gọi nem chua, được làm từ thịt bò thái nhỏ, xay nhuyễn, trộn với bì và các loại gia vị, rồi cuốn trong lá chuối. Để vài ngày là có thể ăn như hiện tại.”
Nghe gã nói vậy, văn võ bá quan trong triều bắt đầu xì xào bàn tán. Lâm Thanh Tùng bỗng dưng đứng ra, nói:
“Thánh thượng, cần nghiêm trị Bích Mặc tiên sinh tội khi quân phạm thượng! Tiên hoàng đã có lệnh cấm không được giết mổ trâu bò, nay kẻ này lại dám kháng chỉ, tội không thể tha!”
Nguyễn Đông Thanh nghe y nói vậy thì giật mình đánh thót một cái. Gã nhớ từng đọc trong sách sử nói thời phong kiến Việt Nam cũng có lệnh cấm này. Thế nhưng, không ngờ nước Việt của Huyền Hoàng giới cũng vậy. Lại thêm, là người hiện đại, khi không ai lại đi nhớ tới việc này làm gì? Chả trách khi trước hắn lùng xục cả cái ải Quan Lâm cũng không thấy ai bán thịt bò, còn cứ tưởng là do thịt bò đắt đỏ hơn thịt gà, thịt lợn. Bích Mặc tiên sinh của chúng ta lúc này chính đang toát mồ hôi lạnh, không biết phải làm thế nào, cũng không hiểu tại sao không một ai – bao gồm cả Vũ Tùng Lâm lẫn đám đệ tử và cha con Dương Huyền – nhắc gã về cái vấn đề tày đình này!
Thế nhưng chuyện đã rồi, đổ lỗi cho người khác cũng không phải tác phong làm việc của Nguyễn Đông Thanh. Hắn hiện tại chỉ đang vắt óc suy nghĩ cách vượt qua hiểm cảnh này mà thôi. Đúng lúc này, Khương Tranh ban nãy dẫn đường cho hắn đã đứng ra:
“Bẩm hoàng thượng, luật này khi xưa tiên đế ra cũng do ‘con trâu là đầu cơ nghiệp’, nếu dân chúng giết trâu bò quá nhiều thì nông nghiệp khó lòng phát triển. Thế nhưng sinh thần bệ hạ một năm chỉ xảy ra một lần, có giết một hai con trâu con bò ăn mừng thì cũng không ảnh hưởng đến cơ nghiệp muôn họ. Lại nói, nếu như món này thực sự là mỹ vị nhân gian mà bệ hạ bỏ lỡ, chẳng phải là đáng tiếc lắm sao? Mong bệ hạ mình xét!”
Thái sư Trương Hạc nghe vậy thì cũng đứng ra, nói:
“Hoàng thượng, Khương thị lang nói không sai! Thần thiết nghĩ nếu món này thực ăn ngon, thì chúng ta có thể nuôi vài ba con bò, chuyên chỉ để làm thịt. Lại chỉ cần không để truyền tin tức này ra ngoài cho dân chúng biết, hẳn là không có vấn đề gì! Vừa không cần trái với Tổ huấn của tiên đế, mà lại vừa để bệ hạ có thể thưởng thức mỹ thực.”
Dực hoàng đế nghe có vẻ đã bùi tai, liếc nhìn cục nem chua trên đĩa mà ánh mắt đã có nét thòm thèm. Dù gì, do Đại Việt có lệnh cấm giết trâu bò, cho nên dù của ngon vật lạ hắn đã ăn không ít, nhưng cả đời đúng là chưa bao giờ được nếm qua thịt bò. Hắn lúc này chính đang rất muốn biết mùi vị món thịt này ra sao.
Nguyễn Đông Thanh không ngờ tưởng chết đuối tới nơi lại vớ được cọc, trong lòng âm thầm cảm ơn cụ Tam Nguyên Yên Đổ. Nếu không nhờ đôi câu đối chúc cưới của cụ Nguyễn Khuyến, hẳn lúc này hắn đã bị ghép tội chết không thể nghi ngờ.
Hắn cũng thầm cảm phục tài năng của Trương Hạc. Nếu lời của Khương Vân Trường chỉ xoa dịu Trư đế và đánh vào tâm lý của y, thì Trương thái sư chỉ dựa vào đó liền lập tức đưa ra được hướng đi, đường lối cụ thể, để hoàng thượng cứ theo đó mà làm. Bên nào hơn bên nào kém đã quá rõ ràng. Khó trách Trương gia có thể giữ ghế thái sư!
Lâm Thanh Tùng nghe Trương Hạc nói vậy thì ngược lại giận tím tái mặt mày, thế nhưng gã lại không bắt bẻ được. Khi Dực hoàng đế đã chuẩn bị động đũa thì linh cơ Lâm Tế Tửu chợt động. Chỉ thấy gã hô lên thất thanh:
“Hoàng thượng, khoan đã!”
Trư đế thấy món ngon sắp vào đến miệng còn bị ngăn cản, hiển nhiên không vui, hỏi:
“Còn chuyện gì nữa?”
Lâm Thanh Tùng lúc này mới nói:
“Bẩm hoàng thượng, xin người đợi vi thần làm rõ một chuyện, rồi hẵng ăn. Việc này có can hệ đến Long thể, không thể bất cẩn được!”
“Nói! Nhưng nếu sau cùng không phải việc gì quan trọng, thì cũng đừng trách trẫm...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tế Tửu đưa tay áo lên lau mồ hôi, đoạn quay qua phía Nguyễn Đông Thanh, nói:
“Theo như cách chế biến tiên sinh nói ban nãy, dám hỏi tiên sinh, đây có phải thịt sống hay không?”
Nguyễn Đông Thanh bị hỏi vấn đề này thì hơi bất ngờ. Thế nhưng gã nghĩ văn hóa ăn thịt sống ở thế giới này không tồn tại chắc cũng do chưa ai thử thôi chứ chẳng phải việc gì lớn. Nếu không, ắt hẳn hai cha con Trương Mặc Sênh đã nói rõ với hắn. Lại thêm Bích Mặc tiên sinh của chúng ta mang tâm thái “cây ngay không sợ chết đứng”, nên liền thẳng thắn đáp:
“Đúng là như vậy!”
Lâm Thanh Tùng dường như chỉ chờ có vậy, lập tức quay người, chắp tay tấu:
“Hoàng thượng, mau cho người bắt tên Bích Mặc tiên sinh này tội mưu sát hoàng đế!”
Lời này nói ra, cả triều chấn động.
Nguyễn Đông Thanh cũng không thể ngờ được cái tài chụp mũ gán tội của tay Tế Tửu này lại cao minh đến thế. Gã còn chưa kịp phản ứng, mà Lâm Thanh Tùng đã tống cho hắn một cái tội danh đáng tru di cửu tộc.
Quả thực là đăng phong tạo cực, lô hỏa thuần thanh.
Tham quan ô lại, gian thần loạn đảng có lẽ cũng chỉ đến được thế mà thôi.
Lên tiếng đỡ lời trước nhất không phải Võ Hoàng Lý Huyền Thiên, mà lại là thái sư Trương Hạc. Chỉ nghe Trương Tòng Khê hắng giọng, nói:
“Dám hỏi Tế Tửu vì sao lại nói vậy? Lão phu thấy tuy rằng cổ nhân có dạy ‘thịt sống không thể ăn’, song cũng chỉ là hành vi của sơn man chưa được giáo hóa mà thôi. Bản thái sư có nghĩ nát óc cũng không hiểu Bích Mặc tiên sinh hành thích bệ hạ bằng cách nào.”
Lý Huyền Thiên gật đầu:
“Chưa biết chừng món này ăn vào lại có một phong vị sơn dã cũng chưa biết chừng.”
Bấy giờ, Dực hoàng đế dùng vạt long bào quệt nước miếng bên khóe miệng, sẵng giọng:
“Lâm khanh gia nói lời này là có ý gì? Nếu là vu cáo thì đừng trách quả nhân phạt trọng tội.”
Lâm Thanh Tùng thẳng lưng tiến lên một bước, chân đi vững như bàn thạch, khí chất oai vệ, quả thực có mấy phần phong phạm “thấy chết không sờn”, “người ra đi đầu không ngoảnh lại”. Y cung kính vái một cái, nói:
“Xin thánh thượng cho mời tổng trù đại nhân đến đây khắc rõ. Vi thần dám lấy đầu mình ra đảm bảo, tên này có mưu đồ bất chính, đáng trảm lập quyết.”
Nguyễn Đông Thanh khi không lại bị người nhằm vào, muốn đẩy hắn vào chỗ chết, bấy giờ máu gàn nổi lên, lạnh giọng:
“Được. Vậy thì tại hạ xá mệnh bồi quân tử, chơi với Lâm Tế Tửu đây đến cùng. Nếu quả thực ngài chứng minh được tại hạ có ý hành thích hoàng thượng, vậy thì cái đầu của tại hạ tùy ngài xử trí, muốn băm chặt chiên xào gì cũng được. Nhược bằng tế tửu ngài vu hãm tại hạ thì thế nào?”
“Tùy ngươi xử trí!”
Lâm Thanh Tùng thản nhiên đáp, giống như đã nắm chắc thế cuộc trong tay.
Nguyễn Đông Thanh bèn nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tại hạ không phải phường hiếu sát, cái đầu của đại nhân có chém rơi xuống tại hạ cũng chẳng dùng vào việc gì. Thôi thì nếu tại hạ may mắn thắng trận cá cược này, vậy mong bệ hạ ban xuống một đạo thánh chỉ vẽ lại chân dung của Lâm Tế Tửu, phong làm môn thần Thính Vũ Lâu, ban phước cho vạn dân.”
“Ngươi...”
Lâm Thanh Tùng không ngờ vị Bích Mặc tiên sinh “bao dung, độ lượng” trong tình báo lại chơi một đòn độc như vậy.
Ở Huyền Hoàng giới, cánh thư sinh đọc sách cho rằng “nhà xí” quá dung tục, không hợp với phong phạm của chốn văn nhã, nên đặt thêm một cái tên khác gọi là “Thính Vũ Lâu” hay “Lầu Nghe Mưa”.
Phong hắn làm môn thần Thính Vũ Lâu, khác nào để cả Đại Việt dán ảnh của hắn ở... cầu tiêu.
Cái đống “hương hỏa chi lực” này thần nào dám nhận? Không bị hun cho vĩnh bất siêu sinh là đã nhờ tổ tiên phù hộ còng cả lưng rồi.
Nguyễn Đông Thanh lúc này ý nghĩ chuyển động như chớp giật, bỗng nhiên vỗ trán, nói:
“Đúng! Tại hạ quả thực suy nghĩ chưa chu toàn, may mà có Tế Tửu đại nhân nhắc nhở.”
Thái độ bỗng dưng lại nhún nhường này của Nguyễn Đông Thanh khiến Tế Tửu đại nhân ngẩn ra, chẳng hiểu phải phản ứng thế nào mới đúng. Thế nhưng hắn lăn lộn quan trường lâu ngày, biết trong chuyện này có trá.
Đáng tiếc... không đợi Lâm Thanh Tùng kịp phản ứng, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta đã nói tiếp:
“Bẩm hoàng thượng, tại hạ cho rằng ‘nhi đồng hôm nay, xã tắc ngày mai’. Tế Tửu đại nhân có dung mạo xúc phạm người nhìn như thế, dưới ánh đèn về đêm khó tránh khỏi dọa khóc trẻ con.
“Vẫn là nhờ thợ đá lành nghề, khắc chân dung của đại nhân lên hai phiến đá kê trước cửa Lầu Nghe Mưa, vừa có công dụng xua đuổi tà ma, mà các em nhỏ cũng có thể yên tâm... ờm... hô mưa gọi gió.”
Nếu ban nãy cả triều đình phải chấn động vì câu nói của Lâm Thanh Tùng.
Thì hiện tại, trên từ hoàng thượng, dưới đến cung nga tỳ nữ đều phải á khẩu trước ý nghĩ của Bích Mặc tiên sinh.
Một chiêu này thực là... không cần sách sử ghi tên, xú uế vẫn để đến ngàn năm sau.
“Câu hay. Chí lý thay cho câu ‘nhi đồng hôm nay, xã tắc ngày mai’. Bích Mặc tiên sinh thật là đại tài.”
“Tại hạ vẫn là tâm đắc câu ‘hô mưa gọi gió’ của tiên sinh hơn. Quả thực là ý nghĩ của thần tiên, chứ người bình thường thực sự không tài nào nghĩ đến nổi.”
Lâm Thanh Tùng bị người ta dùng chiêu “lùi một bước mà tiến hai bước”, trước ngực ăn hai nhát dao trí mạng, bao nhiêu văn thơ câu chữ bị cái viễn cảnh dung mạo bản thân được khắc lên bậc thềm nhà xí làm cho bay biến cả.
“Con mẹ nó! Ta rốt cuộc chọc phải tên ác ma gì đây?”
Lâm Tế Tửu rầu phát khóc.
Vốn tưởng rằng biếm hắn làm môn thần canh nhà cầu đã là độc ác, thế nhưng có chết hắn cũng không ngờ, Nguyễn Đông Thanh còn muốn hắn bị vạn dân đạp lên mặt hết năm này qua tháng khác.
Tái bút: tác giả khẳng định không có thù với ai họ Lâm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro