Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Vào Thiên Lao M...
Nghịch Tử
2024-11-21 20:40:06
Lâm Thanh Tùng hít sâu một hơi, cố gắng đè lửa giận đang dấy lên trong lòng xuống, trầm giọng:
“Vậy thì còn phải xem tiên sinh có thắng được cuộc cá cược này hay không cái đã.”
Một lời này giống như đánh tỉnh bá quan văn võ, khiến bọn họ giật mình một cái, đoạn cùng gật đầu.
Lối tư duy quá cay độc của Bích Mặc tiên sinh làm cho họ tạm thời quên mất... cho dù hình phạt có khủng khiếp tàn nhẫn đến đâu, mấu chốt phải thắng mới được.
Bích Mặc tiên sinh thắng chắc sao?
Không thấy Lâm Tế Tửu tự tin thế kia à?
“Vậy thì chờ xem.”
Nguyễn Đông Thanh cười.
Trương Mặc Sênh đứng một bên, ghé tai Hồng Đô mà nói:
“Hồng Đô cô nương, có lẽ tiểu tử đã biết mánh khóe của tên Lâm Tế Tửu này rồi.”
Mấy ngày nay tiếp xúc, Tiểu Thực Thần cơ hồ cũng phát hiện được cô nàng này thực ra cũng rất thích hóng chuyện, ưa thị phi, nói trắng ra là cũng thích buôn dưa tán phét.
Mà từ miệng của Hồng Đô, anh chàng cũng biết thực ra phần lớn thời gian Hồng Vân tiên tử nếu không phải uống say mèm thì cũng hí hoáy làm gì đó trong phòng riêng, cơ hồ nếu không có chuyện gì bức thiết thì không ra khỏi phòng nửa bước.
Hồng Đô thế là không có ai buôn chuyện cùng, bị nghẹn rất lâu.
Mà cô nàng “người cơ quan” này cũng được Tiểu Thực Thần đưa lên đầu danh sách “nịnh bợ”.
Muốn vào môn hạ của tiên sinh, ắt phải lấy lòng Hồng Đô cô nương.
Kể từ lúc lên đường đến Cổ Long, Trương thiếu trang chủ đã lên một kế hoạch như thế.
Dù sao, tuy mang tiếng là thầy – trò nhưng phần lớn thời gian Nguyễn Đông Thanh để cho ba người đồ đệ tự nghiên cứu tìm tòi, gần giống với kiểu mà Tạ Thiên Hoa gọi là “nuôi thả”. Hồng Đô thì trái lại, là hộ vệ của Bích Mặc tiên sinh, cũng là người sau Hồng Vân tiên tử tiếp xúc với tiên sinh nhiều nhất.
Trương Mặc Sênh thấy kế hoạch của mình thực sự là quá ổn, có thể nói là vạn vô nhất thất.
Hồng Đô quả nhiên là hiếu kỳ, hỏi nhỏ:
“Thế nào, thế nào?”
Trương Mặc Sênh nói:
“Hiện tại chỉ còn một rưỡi thế lực biết chân tướng của ‘không thể ăn thịt sống’, một là Mỹ Vị sơn trang, mà một nửa có thể tính là Văn Cung. Văn Cung là khởi nguồn của Nho đạo, phụ trách ghi chép sách sử. Thế nên, rất có thể Văn Cung cũng biết chuyện này. Tên Tế Tửu này là người Nho môn... có lẽ cái chuyện ‘hành thích’ hắn nói là ám chỉ đến việc ăn thịt sống sẽ chết.”
“Cậu không nói cho tiên sinh sao?”
“Hồng Đô cô nương nói đùa, tiên sinh sớm đã nhìn thấu nhân quả trường hà, chuyện cỏn con bằng cái mắt muỗi này sao tránh được cặp mắt của lão nhân gia? Tiểu tử làm chuyện thừa thãi, chẳng may phá hỏng tính toán của tiên sinh thì sao?”
Tiểu Thực Thần đáp, Hồng Đô nghe cũng thấy có lý.
Hai người truyền âm với nhau, duy chỉ có cái người “nhìn thấu nhân quả trường hà” bên cạnh là chả biết tí ti ông cụ gì.
Chẳng mấy chốc...
Một thái giám đã dẫn một trung niên quắc thước, bên má trái có một vết sẹo dài vào cung.
“Vi thần Cù Vũ Tuyền, khấu đầu thỉnh an thánh thượng.”
“Mau bình thân, mau bình thân.”
Lê Dực vội vàng nói, trông cái vẻ háo hức trên mặt y rõ ràng là đã không cách nào chờ được nếm thử nem chua bò nữa rồi.
Trương Mặc Sênh nhìn thấy kẻ mới tới thì liền cau mày. Cậu ta cảm giác đã gặp kẻ này ở đâu đó nhưng lại không nghĩ ra ở đâu. Lúc này, liền nghe Cù Vũ Tuyền nói:
“Không biết hoàng thượng triệu kiến vi thần đến đây là vì lý do gì ạ?”
“Lâm khanh gia, khanh nói đi!”
Lâm Thanh Tùng lúc này mới nói:
“Khải bẩm hoàng thượng, chuyện không thể ăn thịt sống nguyên còn có vế sau là ‘nếu ăn ắt phải chết’ đã bị thế nhân lãng quên. Đến nay cũng chỉ còn Mỹ Vị sơn trang và các trù sư có liên quan đến sơn trang này là còn nhớ được. Vi thần cũng là may mắn đọc được trong sử thư mới biết chuyện này. Vừa hay Cù tổng quản đây có uyên nguyên với Mỹ Vị sơn trang. Hoàng thượng cứ hỏi y thì sẽ rõ lời vi thần nói là thật hay giả.”
Dực hoàng đế nghe vậy thì nhướng mày, quay qua Cù Vũ Tuyền:
“Cù ái khanh?”
“Khải bẩm hoàng thượng, đúng là có chuyện này. Thần năm xưa từng là đệ tử của Mỹ Vị sơn trang, địa vị khi đó cũng không thấp, từng được xem xét trở thành trang chủ đời kế tiếp. Song về sau vì bất đồng quan điểm mà vi thần đã rời bỏ sơn trang. Về sau mới may mắn thành ngự trù của hoàng cung ta.
“Trong tổ huấn của Mỹ Vị sơn trang có ghi chép: ‘Sau khi ăn thịt sống hai canh giờ, liền sẽ đau bụng đi ngoài, bốn canh thì thương đến lục phủ ngũ tạng, đớn đau quằn quại. Sáu canh giờ kể từ khi ăn thịt sống sẽ chết không thể nghi ngờ!’ Trước đây, trang chủ đời đầu của Mỹ Vị sơn trang vốn là cường giả bán bộ thập cảnh, cũng chỉ vì ăn thịt sống mà qua đời. Lời thần nói hoàn toàn là sự thật, có thiên địa chứng giám!”
Lời này nói ra, các quan lại bắt đầu xì xào bàn tán. Khương Tranh ban nãy lên tiếng nói đỡ cho Nguyễn Đông Thanh đã toát mồ hôi đầm đìa. Lão thầm than họa phúc trên đời khó đoán. Nhìn tình trạng hiện tại, nếu Dực hoàng đế tức giận, có khi lão ta cũng bị liên đới. Trương thái sư cũng cau mày, không biết nói sao cho phải.
Nguyễn Đông Thanh cũng chết điếng người. Chả trách anh linh các vị trang chủ tiền nhiệm của Mỹ Vị sơn trang lại khách khí và tôn kính gã đến vậy sau Mỹ Vị đấu. Gã lúc bấy giờ chỉ tưởng mình giúp họ giải một nan đề thôi, thì ra là vấn đề nghiêm trọng hơn thế rất nhiều. Gã toan liếc mắt cầu cứu Tiểu Thực Thần, nhưng còn chưa kịp làm gì thì đúng lúc này sau lưng gã đã có tiếng quát vang lên:
“Lão thất phu, đừng cuồng ngôn!”
Cả điện rồng quay mặt để tìm kiếm chủ nhân tiếng quát vừa rồi thì nhận ra chính là cậu thiếu niên nãy giờ vẫn đứng sau lưng Bích Mặc tiên sinh.
Trương Mặc Sênh lúc này cũng tiến lên phía trước, quỳ một gối xuống trước Dực hoàng đế:
“Tham kiến bệ hạ! Thảo dân Trương Mặc Sênh, là thiếu trang chủ của Mỹ Vị sơn trang. Vị Cù tổng quản này của bệ hạ vốn tên Liêu Vũ Tuyền, cũng chẳng phải là ứng cử viên cho ghế trang chủ, hay ‘vì bất đồng quan điểm mà bỏ đi’ như y nói, mà là phản đồ của sơn trang, bị chính nghĩa phụ của thảo dân – cũng là trang chủ tiền nhiệm của Mỹ Vị sơn trang – phán tội chết! Nếu không phải y nhanh chân trốn thoát thì hôm nay cũng chẳng thể ở đây nói linh tinh.
“Nay thảo dân xin lấy danh tính thiếu trang chủ của Mỹ Vị sơn trang cùng danh tiếng ngàn năm của trang ra đảm bảo, nem chua này hoàn toàn an toàn, có thể ăn mà không cần lo lắng gì!”
Cù Vũ Tuyền cũng không hề kém cạnh, liền chắp tay tấu:
“Xin Hoàng thượng đừng nghe kẻ này cuồng ngôn. Mỹ Vị sơn trang xưa nay truyền ngôi trang chủ là cho một trong năm vị phong chủ. Chỉ có trang chủ và phong chủ, làm gì có thiếu trang chủ? Vi thần thấy, hẳn là tên này mạo nhận mà thôi, tuyệt không thể tin được!”
Kỳ thực Cù Vũ Tuyền từng là phong chủ của Mỹ Vị sơn trang từ thời Trương Mộng Cát. Khi Trương Mộng Cát gặp nạn mà qua đời, lão ta cấu kết với Tiêu Thiên Hóa, nội ứng ngoại hợp, vốn định tiếm quyền trang chủ, thôn tính Mỹ Vị sơn trang. Thế nhưng cuối cùng kế hoạch bị Dương Huyền – khi ấy còn rất trẻ – phá hỏng, lão cũng vì vậy mà bị khép tội chết, phải bỏ trốn. Vết sẹo trên mặt lão cũng là từ trận kịch chiến lúc bấy giờ mà có.
Mỹ Vị sơn trang đương nhiên từ đó lưu lại tên tuổi, lý lịch của lão ta trong danh sách các phản đồ của sơn trang. Mà Tiểu Thực Thần là thiếu trang chủ, tất nhiên được tiếp xúc loại thông tin này. Chả qua do ảnh vẽ lại từ lúc lão ta chưa có vết sẹo trên mặt, cậu ta cũng nhìn từ khá lâu trước nên ban nãy mới không nhận ra ngay. Lúc này, Trương thiếu trang chủ lại càng thấy phục tính toán của Bích Mặc tiên sinh, không ngờ tiên sinh còn giúp cậu có cơ hội thay mặt cha nuôi giải quyết đoạn ân oán này!
Về phần Cù Vũ Tuyền, sau khi bỏ trốn, cũng chính nhờ Tiêu Thiên Hóa đã móc nối cho lão với Lâm Thanh Tùng, nên lão mới có cái ghế tổng quản ngự trù hiện tại. Từ bấy đến nay, lão ta không nghe ngóng thông tin về Mỹ Vị sơn trang, nên đương nhiên không biết về Trương Mặc Sênh hay quyết định phá lệ, đặc cách cho cậu ta lên làm thiếu trang chủ của Trương Huyền.
“Lời ta nói có thật hay không, nhìn vật này thì biết!”
Tiểu Thực Thần nghe lão nói vậy thì cười khẩy, đoạn vừa nói vừa thò tay vào trong người, móc ra một đôi đũa ngọc, hai tay dâng lên trước mặt, lại đưa qua đưa lại cho toàn triều xem.
Trong triều cũng không ít người hiểu biết rộng, đã nhận ra vật trên tay Trương Mặc Sênh, mà Cù Vũ Tuyền nhìn thấy vật này cũng kêu lên thất thanh:
“Lục Ngọc Khoái Tử?! Sao ngươi lại có Lục Ngọc Khoái Tử?!”
“Chả phải đã vừa nói rồi sao? Bản thiếu là thiếu chủ của Mỹ Vị sơn trang, chỉ chờ đến khi sẵn sàng liền sẽ lên làm trang chủ, nghĩa phụ không giao Lục Ngọc Khoái Tử cho ta, chả lẽ lại giao cho tên phản đồ nhà ngươi?”
Trương Tòng Khê thấy diễn biến này thì cũng lập tức chớp thời cơ, tiến lên chắp tay nói:
“Bẩm Thánh Thượng, Lục Ngọc Khoái Tử trên tay thiếu hiệp này đúng là vật đại diện cho thân phận trang chủ của Mỹ Vị sơn trang. Trang chủ các đời giữ gìn vật này hơn cả giữ mạng của họ, tuyệt sẽ không giao cho người ngoài. Nếu cậu ta không phải trang chủ đương nhiệm thì hẳn đúng là thiếu trang chủ như lời vừa nói!”
Cù Vũ Tuyền vẫn chưa chịu thua, liền tấu:
“Bẩm hoàng thượng, cho dù thằng nhãi này là thiếu trang chủ của Mỹ Vị sơn trang thì thế nào? Ẩn họa thịt sống đã cướp đi tính mạng của tiên lão trang chủ Trương Thất há có thể dễ dàng giải quyết? Vì Long thể bệ hạ, vì bách tính trăm họ, mong bệ hạ minh xét!”
Lâm Thanh Tùng cũng liền nói:
“Bẩm Thánh Thượng, lời của Cù tổng quản không sai! Long thể của bệ hạ là quan trọng, không thể bất cẩn. Thà giết nhầm còn hơn bỏ xót! Vẫn mong thánh thượng cho trảm lập quyết kẻ này để răn đe không cho kẻ khác dám có mưu đồ hành thích người thì hơn!”
Trương Mặc Sênh lại chỉ mặt Cù Vũ Tuyền, nói:
“Tên phản đồ nhà ngươi trốn đi đã lâu, đương nhiên không biết Mỹ Vị sơn trang đã giải quyết được ẩn họa thịt sống. Mà người giải được nan đề này chính là vị Bích Mặc tiên sinh đây. Nếu không phải vậy, há thiếu trang chủ ta lại bái tiên sinh làm sư phụ, đi theo học trù nghệ?”
Tiểu Thực Thần đi nước này, phải nói là vừa làm việc công, cũng lo luôn cả chuyện riêng. Vừa nói cho toàn triều biết Bích Mặc tiên sinh này có uyên nguyên với Mỹ Vị sơn trang, cho dù tiên sinh lúc này đang “thể ngộ phàm trần”, thì cũng có thể lấy cái thân phận này ra làm cái cớ để người đời phải nể. Đồng thời, lại cũng đặt chính Nguyễn Đông Thanh vào thế đã rồi. Cậu chàng đã tự nhận là đồ đệ của Bích Mặc tiên sinh trước mặt hoàng đế Đại Việt, tiên sinh nếu sau còn chối, chả phải liền trở thành “khi quân phạm thượng” sao?
Quả nhiên, Trương Hạc nắm bắt ngay vấn đề, tấu:
“Thánh thượng, có lời xác nhận của Trương thiếu trang chủ, vi thần thấy Bích Mặc tiên sinh cũng có thể tính là thành viên danh dự của Mỹ Vị sơn trang, hẳn sẽ không rắp tâm mưu hại Thánh thượng đâu!”
Lý Huyền Thiên lúc này cũng liền nói:
“Thánh thượng, không thể vì lời vô căn cứ chưa chứng thực mà giết hại người vô tội được! Vi thần nghĩ nếu muốn thử độ an toàn của món này, thì chỉ cần giải một tử tù lên, cho hắn ăn thử, rồi quan sát là được.”
Lão thái giám đứng cạnh ngai vàng lúc này bất ngờ lên tiếng:
“Phương án này của Võ Hoàng tuy hay nhưng lại có hai vấn đề: Thứ nhất, nếu món này an toàn, chả phải một tên tử tù lại có phúc thử mỹ vị trước cả bệ hạ hay sao? Thứ hai là sao có thể dám chắc lúc ăn thử món này hay sau đó, không có kẻ ngấm ngầm động tay chân, làm ảnh hưởng kết quả thử nghiệm?”
Toàn triều lại lần nữa cãi nhau òm tỏi. Nguyễn Đông Thanh đứng một bên nãy giờ lúc này chợt tiến lên, chắp tay nói:
“Khải bẩm Thánh Thượng, nếu hai vị Tế Tửu và Tổng Trù đây cứ nhất định ép thảo dân vào tội chết, thì liền thế này đi: Thảo dân nguyện tự mình thử món, các vị ở đây đều có thể giám sát. Nếu sau sáu canh giờ, thảo dân không sao, thì cũng liền chứng minh thảo dân vô tội. Lại nói, trù sư tự nếm món mình làm trước khi đãi khách cũng không phải việc quá hoang đường. Còn ngược lại, nếu thật sự món này khiến thảo dân chết quằn quại đau đớn, thì chẳng phải đúng ý hai vị đại nhân rồi sao?”
Đoạn lại quay qua phía tất cả các quan lại trong triều vừa rồi đã lên tiếng nói đỡ cho gã, nói:
“Đông Thanh cũng xin tâm lĩnh ý tốt của các vị đã lên tiếng nói giúp tại hạ! Song tại hạ là ‘cây ngay không sợ chết đứng’, sẽ tự mình qua ải lần này!”
Lâm Tế Tửu lúc này liền nói:
“Cho ngươi thử món thì có thể được. Nhưng xin Hoàng thượng cho nhốt kẻ này vào thiên lao, vừa tiện giám sát, lại cũng không làm ảnh hưởng đến các địa phương khác tiến cống mỹ thực!”
Nguyễn Đông Thanh nghe vậy đương nhiên tức giận, nhưng lại nghĩ cũng không phải không có lý. Dù gì hắn cũng không thể để vì chuyện của mình mà khiến bao nhiêu người khác quỳ ở ngoài chờ đến nửa ngày trời được, nên cũng đành cắn răng đáp ứng.
Võ Hoàng cũng các vị quan lớn nhỏ trong triều thấy Bích Mặc tiên sinh đã quyết thì cũng không nhiều lời nữa. Nếu tiên sinh đã có tính toán, họ còn xen vào làm gì? Còn việc tại sao họ lại chọn tin tưởng gã? Nói đùa, đến Lão Thụ cổ viện mà tiên sinh còn vào sống được, nếu muốn giết một nhân hoàng cỏn con như Trư đế, há còn phải dùng loại thủ đoạn này? Thế nhưng tiên sinh tự nhận mình là phàm nhân, họ nào dám mang lý lẽ này ra nói. Chả thế mà Trương Hạc khi nãy cũng phải chờ Tiểu Thực Thần mở lời mới có lý để dùng. Có điều, chẳng ai ở đây biết Nguyễn Đông Thanh vừa rồi là cuống quá hóa liều, nói cứng như vậy, chứ nào có kế hoạch sâu xa gì?
Dực hoàng đế thấy trong triều không ai phản đối nữa, thì cũng liền chuẩn tấu.
“Vậy thì còn phải xem tiên sinh có thắng được cuộc cá cược này hay không cái đã.”
Một lời này giống như đánh tỉnh bá quan văn võ, khiến bọn họ giật mình một cái, đoạn cùng gật đầu.
Lối tư duy quá cay độc của Bích Mặc tiên sinh làm cho họ tạm thời quên mất... cho dù hình phạt có khủng khiếp tàn nhẫn đến đâu, mấu chốt phải thắng mới được.
Bích Mặc tiên sinh thắng chắc sao?
Không thấy Lâm Tế Tửu tự tin thế kia à?
“Vậy thì chờ xem.”
Nguyễn Đông Thanh cười.
Trương Mặc Sênh đứng một bên, ghé tai Hồng Đô mà nói:
“Hồng Đô cô nương, có lẽ tiểu tử đã biết mánh khóe của tên Lâm Tế Tửu này rồi.”
Mấy ngày nay tiếp xúc, Tiểu Thực Thần cơ hồ cũng phát hiện được cô nàng này thực ra cũng rất thích hóng chuyện, ưa thị phi, nói trắng ra là cũng thích buôn dưa tán phét.
Mà từ miệng của Hồng Đô, anh chàng cũng biết thực ra phần lớn thời gian Hồng Vân tiên tử nếu không phải uống say mèm thì cũng hí hoáy làm gì đó trong phòng riêng, cơ hồ nếu không có chuyện gì bức thiết thì không ra khỏi phòng nửa bước.
Hồng Đô thế là không có ai buôn chuyện cùng, bị nghẹn rất lâu.
Mà cô nàng “người cơ quan” này cũng được Tiểu Thực Thần đưa lên đầu danh sách “nịnh bợ”.
Muốn vào môn hạ của tiên sinh, ắt phải lấy lòng Hồng Đô cô nương.
Kể từ lúc lên đường đến Cổ Long, Trương thiếu trang chủ đã lên một kế hoạch như thế.
Dù sao, tuy mang tiếng là thầy – trò nhưng phần lớn thời gian Nguyễn Đông Thanh để cho ba người đồ đệ tự nghiên cứu tìm tòi, gần giống với kiểu mà Tạ Thiên Hoa gọi là “nuôi thả”. Hồng Đô thì trái lại, là hộ vệ của Bích Mặc tiên sinh, cũng là người sau Hồng Vân tiên tử tiếp xúc với tiên sinh nhiều nhất.
Trương Mặc Sênh thấy kế hoạch của mình thực sự là quá ổn, có thể nói là vạn vô nhất thất.
Hồng Đô quả nhiên là hiếu kỳ, hỏi nhỏ:
“Thế nào, thế nào?”
Trương Mặc Sênh nói:
“Hiện tại chỉ còn một rưỡi thế lực biết chân tướng của ‘không thể ăn thịt sống’, một là Mỹ Vị sơn trang, mà một nửa có thể tính là Văn Cung. Văn Cung là khởi nguồn của Nho đạo, phụ trách ghi chép sách sử. Thế nên, rất có thể Văn Cung cũng biết chuyện này. Tên Tế Tửu này là người Nho môn... có lẽ cái chuyện ‘hành thích’ hắn nói là ám chỉ đến việc ăn thịt sống sẽ chết.”
“Cậu không nói cho tiên sinh sao?”
“Hồng Đô cô nương nói đùa, tiên sinh sớm đã nhìn thấu nhân quả trường hà, chuyện cỏn con bằng cái mắt muỗi này sao tránh được cặp mắt của lão nhân gia? Tiểu tử làm chuyện thừa thãi, chẳng may phá hỏng tính toán của tiên sinh thì sao?”
Tiểu Thực Thần đáp, Hồng Đô nghe cũng thấy có lý.
Hai người truyền âm với nhau, duy chỉ có cái người “nhìn thấu nhân quả trường hà” bên cạnh là chả biết tí ti ông cụ gì.
Chẳng mấy chốc...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một thái giám đã dẫn một trung niên quắc thước, bên má trái có một vết sẹo dài vào cung.
“Vi thần Cù Vũ Tuyền, khấu đầu thỉnh an thánh thượng.”
“Mau bình thân, mau bình thân.”
Lê Dực vội vàng nói, trông cái vẻ háo hức trên mặt y rõ ràng là đã không cách nào chờ được nếm thử nem chua bò nữa rồi.
Trương Mặc Sênh nhìn thấy kẻ mới tới thì liền cau mày. Cậu ta cảm giác đã gặp kẻ này ở đâu đó nhưng lại không nghĩ ra ở đâu. Lúc này, liền nghe Cù Vũ Tuyền nói:
“Không biết hoàng thượng triệu kiến vi thần đến đây là vì lý do gì ạ?”
“Lâm khanh gia, khanh nói đi!”
Lâm Thanh Tùng lúc này mới nói:
“Khải bẩm hoàng thượng, chuyện không thể ăn thịt sống nguyên còn có vế sau là ‘nếu ăn ắt phải chết’ đã bị thế nhân lãng quên. Đến nay cũng chỉ còn Mỹ Vị sơn trang và các trù sư có liên quan đến sơn trang này là còn nhớ được. Vi thần cũng là may mắn đọc được trong sử thư mới biết chuyện này. Vừa hay Cù tổng quản đây có uyên nguyên với Mỹ Vị sơn trang. Hoàng thượng cứ hỏi y thì sẽ rõ lời vi thần nói là thật hay giả.”
Dực hoàng đế nghe vậy thì nhướng mày, quay qua Cù Vũ Tuyền:
“Cù ái khanh?”
“Khải bẩm hoàng thượng, đúng là có chuyện này. Thần năm xưa từng là đệ tử của Mỹ Vị sơn trang, địa vị khi đó cũng không thấp, từng được xem xét trở thành trang chủ đời kế tiếp. Song về sau vì bất đồng quan điểm mà vi thần đã rời bỏ sơn trang. Về sau mới may mắn thành ngự trù của hoàng cung ta.
“Trong tổ huấn của Mỹ Vị sơn trang có ghi chép: ‘Sau khi ăn thịt sống hai canh giờ, liền sẽ đau bụng đi ngoài, bốn canh thì thương đến lục phủ ngũ tạng, đớn đau quằn quại. Sáu canh giờ kể từ khi ăn thịt sống sẽ chết không thể nghi ngờ!’ Trước đây, trang chủ đời đầu của Mỹ Vị sơn trang vốn là cường giả bán bộ thập cảnh, cũng chỉ vì ăn thịt sống mà qua đời. Lời thần nói hoàn toàn là sự thật, có thiên địa chứng giám!”
Lời này nói ra, các quan lại bắt đầu xì xào bàn tán. Khương Tranh ban nãy lên tiếng nói đỡ cho Nguyễn Đông Thanh đã toát mồ hôi đầm đìa. Lão thầm than họa phúc trên đời khó đoán. Nhìn tình trạng hiện tại, nếu Dực hoàng đế tức giận, có khi lão ta cũng bị liên đới. Trương thái sư cũng cau mày, không biết nói sao cho phải.
Nguyễn Đông Thanh cũng chết điếng người. Chả trách anh linh các vị trang chủ tiền nhiệm của Mỹ Vị sơn trang lại khách khí và tôn kính gã đến vậy sau Mỹ Vị đấu. Gã lúc bấy giờ chỉ tưởng mình giúp họ giải một nan đề thôi, thì ra là vấn đề nghiêm trọng hơn thế rất nhiều. Gã toan liếc mắt cầu cứu Tiểu Thực Thần, nhưng còn chưa kịp làm gì thì đúng lúc này sau lưng gã đã có tiếng quát vang lên:
“Lão thất phu, đừng cuồng ngôn!”
Cả điện rồng quay mặt để tìm kiếm chủ nhân tiếng quát vừa rồi thì nhận ra chính là cậu thiếu niên nãy giờ vẫn đứng sau lưng Bích Mặc tiên sinh.
Trương Mặc Sênh lúc này cũng tiến lên phía trước, quỳ một gối xuống trước Dực hoàng đế:
“Tham kiến bệ hạ! Thảo dân Trương Mặc Sênh, là thiếu trang chủ của Mỹ Vị sơn trang. Vị Cù tổng quản này của bệ hạ vốn tên Liêu Vũ Tuyền, cũng chẳng phải là ứng cử viên cho ghế trang chủ, hay ‘vì bất đồng quan điểm mà bỏ đi’ như y nói, mà là phản đồ của sơn trang, bị chính nghĩa phụ của thảo dân – cũng là trang chủ tiền nhiệm của Mỹ Vị sơn trang – phán tội chết! Nếu không phải y nhanh chân trốn thoát thì hôm nay cũng chẳng thể ở đây nói linh tinh.
“Nay thảo dân xin lấy danh tính thiếu trang chủ của Mỹ Vị sơn trang cùng danh tiếng ngàn năm của trang ra đảm bảo, nem chua này hoàn toàn an toàn, có thể ăn mà không cần lo lắng gì!”
Cù Vũ Tuyền cũng không hề kém cạnh, liền chắp tay tấu:
“Xin Hoàng thượng đừng nghe kẻ này cuồng ngôn. Mỹ Vị sơn trang xưa nay truyền ngôi trang chủ là cho một trong năm vị phong chủ. Chỉ có trang chủ và phong chủ, làm gì có thiếu trang chủ? Vi thần thấy, hẳn là tên này mạo nhận mà thôi, tuyệt không thể tin được!”
Kỳ thực Cù Vũ Tuyền từng là phong chủ của Mỹ Vị sơn trang từ thời Trương Mộng Cát. Khi Trương Mộng Cát gặp nạn mà qua đời, lão ta cấu kết với Tiêu Thiên Hóa, nội ứng ngoại hợp, vốn định tiếm quyền trang chủ, thôn tính Mỹ Vị sơn trang. Thế nhưng cuối cùng kế hoạch bị Dương Huyền – khi ấy còn rất trẻ – phá hỏng, lão cũng vì vậy mà bị khép tội chết, phải bỏ trốn. Vết sẹo trên mặt lão cũng là từ trận kịch chiến lúc bấy giờ mà có.
Mỹ Vị sơn trang đương nhiên từ đó lưu lại tên tuổi, lý lịch của lão ta trong danh sách các phản đồ của sơn trang. Mà Tiểu Thực Thần là thiếu trang chủ, tất nhiên được tiếp xúc loại thông tin này. Chả qua do ảnh vẽ lại từ lúc lão ta chưa có vết sẹo trên mặt, cậu ta cũng nhìn từ khá lâu trước nên ban nãy mới không nhận ra ngay. Lúc này, Trương thiếu trang chủ lại càng thấy phục tính toán của Bích Mặc tiên sinh, không ngờ tiên sinh còn giúp cậu có cơ hội thay mặt cha nuôi giải quyết đoạn ân oán này!
Về phần Cù Vũ Tuyền, sau khi bỏ trốn, cũng chính nhờ Tiêu Thiên Hóa đã móc nối cho lão với Lâm Thanh Tùng, nên lão mới có cái ghế tổng quản ngự trù hiện tại. Từ bấy đến nay, lão ta không nghe ngóng thông tin về Mỹ Vị sơn trang, nên đương nhiên không biết về Trương Mặc Sênh hay quyết định phá lệ, đặc cách cho cậu ta lên làm thiếu trang chủ của Trương Huyền.
“Lời ta nói có thật hay không, nhìn vật này thì biết!”
Tiểu Thực Thần nghe lão nói vậy thì cười khẩy, đoạn vừa nói vừa thò tay vào trong người, móc ra một đôi đũa ngọc, hai tay dâng lên trước mặt, lại đưa qua đưa lại cho toàn triều xem.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong triều cũng không ít người hiểu biết rộng, đã nhận ra vật trên tay Trương Mặc Sênh, mà Cù Vũ Tuyền nhìn thấy vật này cũng kêu lên thất thanh:
“Lục Ngọc Khoái Tử?! Sao ngươi lại có Lục Ngọc Khoái Tử?!”
“Chả phải đã vừa nói rồi sao? Bản thiếu là thiếu chủ của Mỹ Vị sơn trang, chỉ chờ đến khi sẵn sàng liền sẽ lên làm trang chủ, nghĩa phụ không giao Lục Ngọc Khoái Tử cho ta, chả lẽ lại giao cho tên phản đồ nhà ngươi?”
Trương Tòng Khê thấy diễn biến này thì cũng lập tức chớp thời cơ, tiến lên chắp tay nói:
“Bẩm Thánh Thượng, Lục Ngọc Khoái Tử trên tay thiếu hiệp này đúng là vật đại diện cho thân phận trang chủ của Mỹ Vị sơn trang. Trang chủ các đời giữ gìn vật này hơn cả giữ mạng của họ, tuyệt sẽ không giao cho người ngoài. Nếu cậu ta không phải trang chủ đương nhiệm thì hẳn đúng là thiếu trang chủ như lời vừa nói!”
Cù Vũ Tuyền vẫn chưa chịu thua, liền tấu:
“Bẩm hoàng thượng, cho dù thằng nhãi này là thiếu trang chủ của Mỹ Vị sơn trang thì thế nào? Ẩn họa thịt sống đã cướp đi tính mạng của tiên lão trang chủ Trương Thất há có thể dễ dàng giải quyết? Vì Long thể bệ hạ, vì bách tính trăm họ, mong bệ hạ minh xét!”
Lâm Thanh Tùng cũng liền nói:
“Bẩm Thánh Thượng, lời của Cù tổng quản không sai! Long thể của bệ hạ là quan trọng, không thể bất cẩn. Thà giết nhầm còn hơn bỏ xót! Vẫn mong thánh thượng cho trảm lập quyết kẻ này để răn đe không cho kẻ khác dám có mưu đồ hành thích người thì hơn!”
Trương Mặc Sênh lại chỉ mặt Cù Vũ Tuyền, nói:
“Tên phản đồ nhà ngươi trốn đi đã lâu, đương nhiên không biết Mỹ Vị sơn trang đã giải quyết được ẩn họa thịt sống. Mà người giải được nan đề này chính là vị Bích Mặc tiên sinh đây. Nếu không phải vậy, há thiếu trang chủ ta lại bái tiên sinh làm sư phụ, đi theo học trù nghệ?”
Tiểu Thực Thần đi nước này, phải nói là vừa làm việc công, cũng lo luôn cả chuyện riêng. Vừa nói cho toàn triều biết Bích Mặc tiên sinh này có uyên nguyên với Mỹ Vị sơn trang, cho dù tiên sinh lúc này đang “thể ngộ phàm trần”, thì cũng có thể lấy cái thân phận này ra làm cái cớ để người đời phải nể. Đồng thời, lại cũng đặt chính Nguyễn Đông Thanh vào thế đã rồi. Cậu chàng đã tự nhận là đồ đệ của Bích Mặc tiên sinh trước mặt hoàng đế Đại Việt, tiên sinh nếu sau còn chối, chả phải liền trở thành “khi quân phạm thượng” sao?
Quả nhiên, Trương Hạc nắm bắt ngay vấn đề, tấu:
“Thánh thượng, có lời xác nhận của Trương thiếu trang chủ, vi thần thấy Bích Mặc tiên sinh cũng có thể tính là thành viên danh dự của Mỹ Vị sơn trang, hẳn sẽ không rắp tâm mưu hại Thánh thượng đâu!”
Lý Huyền Thiên lúc này cũng liền nói:
“Thánh thượng, không thể vì lời vô căn cứ chưa chứng thực mà giết hại người vô tội được! Vi thần nghĩ nếu muốn thử độ an toàn của món này, thì chỉ cần giải một tử tù lên, cho hắn ăn thử, rồi quan sát là được.”
Lão thái giám đứng cạnh ngai vàng lúc này bất ngờ lên tiếng:
“Phương án này của Võ Hoàng tuy hay nhưng lại có hai vấn đề: Thứ nhất, nếu món này an toàn, chả phải một tên tử tù lại có phúc thử mỹ vị trước cả bệ hạ hay sao? Thứ hai là sao có thể dám chắc lúc ăn thử món này hay sau đó, không có kẻ ngấm ngầm động tay chân, làm ảnh hưởng kết quả thử nghiệm?”
Toàn triều lại lần nữa cãi nhau òm tỏi. Nguyễn Đông Thanh đứng một bên nãy giờ lúc này chợt tiến lên, chắp tay nói:
“Khải bẩm Thánh Thượng, nếu hai vị Tế Tửu và Tổng Trù đây cứ nhất định ép thảo dân vào tội chết, thì liền thế này đi: Thảo dân nguyện tự mình thử món, các vị ở đây đều có thể giám sát. Nếu sau sáu canh giờ, thảo dân không sao, thì cũng liền chứng minh thảo dân vô tội. Lại nói, trù sư tự nếm món mình làm trước khi đãi khách cũng không phải việc quá hoang đường. Còn ngược lại, nếu thật sự món này khiến thảo dân chết quằn quại đau đớn, thì chẳng phải đúng ý hai vị đại nhân rồi sao?”
Đoạn lại quay qua phía tất cả các quan lại trong triều vừa rồi đã lên tiếng nói đỡ cho gã, nói:
“Đông Thanh cũng xin tâm lĩnh ý tốt của các vị đã lên tiếng nói giúp tại hạ! Song tại hạ là ‘cây ngay không sợ chết đứng’, sẽ tự mình qua ải lần này!”
Lâm Tế Tửu lúc này liền nói:
“Cho ngươi thử món thì có thể được. Nhưng xin Hoàng thượng cho nhốt kẻ này vào thiên lao, vừa tiện giám sát, lại cũng không làm ảnh hưởng đến các địa phương khác tiến cống mỹ thực!”
Nguyễn Đông Thanh nghe vậy đương nhiên tức giận, nhưng lại nghĩ cũng không phải không có lý. Dù gì hắn cũng không thể để vì chuyện của mình mà khiến bao nhiêu người khác quỳ ở ngoài chờ đến nửa ngày trời được, nên cũng đành cắn răng đáp ứng.
Võ Hoàng cũng các vị quan lớn nhỏ trong triều thấy Bích Mặc tiên sinh đã quyết thì cũng không nhiều lời nữa. Nếu tiên sinh đã có tính toán, họ còn xen vào làm gì? Còn việc tại sao họ lại chọn tin tưởng gã? Nói đùa, đến Lão Thụ cổ viện mà tiên sinh còn vào sống được, nếu muốn giết một nhân hoàng cỏn con như Trư đế, há còn phải dùng loại thủ đoạn này? Thế nhưng tiên sinh tự nhận mình là phàm nhân, họ nào dám mang lý lẽ này ra nói. Chả thế mà Trương Hạc khi nãy cũng phải chờ Tiểu Thực Thần mở lời mới có lý để dùng. Có điều, chẳng ai ở đây biết Nguyễn Đông Thanh vừa rồi là cuống quá hóa liều, nói cứng như vậy, chứ nào có kế hoạch sâu xa gì?
Dực hoàng đế thấy trong triều không ai phản đối nữa, thì cũng liền chuẩn tấu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro