Xuyên Qua Thập Niên 70, Dốc Lòng Gầy Dựng Sự Nghiệp Cưới Chàng Sĩ Quan

Chương 3

2024-12-17 16:40:01

Lý Thừa Lâm nhìn cô với ánh mắt trầm tĩnh: "Trước giờ tôi vẫn đang làm nhiệm vụ, không có thời gian về, xin lỗi."

Không biết có phải là ảo giác hay không.

Anh lại nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt Hứa Nặc.

Mẹ anh và mẹ Hứa Nặc là người cùng thôn, quan hệ thân thiết, vừa hay lại cùng gả đến thôn Đại Liễu, khi chưa mang thai đã định chung thân cho hai người.

Di nguyện của mẹ, anh nhất định sẽ tuân theo.

Đinh Tuyết Mai lớn giọng nói: "Thừa Lâm, bây giờ thân phận của con khác rồi, nó chỉ là một con nhỏ nhà quê, không xứng với con!"

"Xứng hay không, không phải do bà nói."

Lý Thừa Lâm quay đầu lại, đôi mắt đen kịt tràn đầy lạnh lẽo.

Đinh Tuyết Mai không khỏi rùng mình.

Bà ta cảm thấy như mình đang bị một con sói nhìn chằm chằm.

Khi bà ta mới về nhà họ Lý, đứa con riêng này mới ba tuổi, bà ta trút hết bất mãn với cuộc sống lên người đứa con riêng này, không cho đi học, đánh đập, ba ngày bỏ đói chín bữa, mùa đông không cho mặc áo ấm... Bà ta là người lớn, đối phó với một đứa trẻ quá dễ dàng.

Nhưng bà ta quên mất, con nít sẽ lớn lên.



Trước khi đi lính, đứa con riêng này mới mười lăm tuổi, thường xuyên dùng ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm bà ta.

Giờ đây, người đàn ông hai mươi ba tuổi, trong đôi mắt hung dữ kia, dường như giấu một con dao sáng loáng.

Bà ta nuốt nước bọt một cách khó khăn: "Thừa Lâm, tuy là mẹ kế, nhưng mẹ cũng thật lòng muốn tốt cho con, con nên tìm một cô vợ thành phố..."

Giọng Lý Thừa Lâm lạnh nhạt: "Tôi sẽ không lấy cháu gái của bà, bà đừng mơ tưởng nữa."

Mọi người trong làng bừng tỉnh đại ngộ.

"Bà mẹ kế này thật độc ác, vậy mà lại muốn phá hỏng hôn sự của con riêng vì cháu gái nhà mình."

"Vì muốn từ hôn mà bịa đặt chuyện cho Hứa Nặc, lúc thì thế này lúc thì thế kia, không hề quan tâm đến danh dự của người ta."

"Sao lại có loại người lòng dạ xấu xa như vậy!"

Đầu óc Đinh Tuyết Mai ong ong.

Bà ta biết hôn sự này không thể từ hôn được nữa, trong tiếng bàn tán của mọi người, bà ta chật vật bỏ đi.

Bà ta vừa đi, người trong thôn càng bàn tán xôn xao.

"Hứa Nặc nhìn thấy Đinh Tuyết Mai lăn lộn trên đống rơm với người đàn ông nào đó, đoán xem là ai?"

"Thôn Đại Liễu chúng ta có mấy lão già độc thân, ai cũng có khả năng."



Một đám người vừa nói vừa bỏ đi.

Lý Thừa Lâm sải bước đến trước mặt Hứa Nặc: "Thời gian làm nhiệm vụ gấp rút, không có thời gian ghé cửa hàng bách hóa, chỉ tiện mua chút đồ ở cửa hàng cung tiêu xã, em cầm lấy ăn."

Trên tay anh xách theo không ít đồ.

Bánh quy, bánh bông lan, đường trắng, kẹo sữa, hoa quả đóng hộp...

Bà cụ Hứa cười đến nỗi không ngậm miệng được: "Ôi chao, mua nhiều đồ như vậy làm gì, đều đắt đỏ cả, sao nhận được."

Hứa Nặc: "..."

Bà nội, nếu không muốn thì bà cầm làm gì?

Bà cụ Hứa xách đồ, rất hài lòng: "Đi đường xa mệt rồi, vào nhà nghỉ ngơi đi."

Vẻ mặt lạnh lùng của Lý Thừa Lâm không biết từ lúc nào đã biến mất, giọng nói dịu dàng: "Bà nội Hứa, cháu không mệt, lần này cháu làm nhiệm vụ gần huyện Vân Yến, tiện thể về lấy sổ hộ khẩu của Hứa Nặc đến công xã làm giấy chứng nhận, chờ xét duyệt xong là có thể kết hôn ngay."

"Tốt tốt tốt!"

Khóe mắt đuôi mày bà cụ đều là ý cười, chân tập tễnh, quay vào nhà tìm sổ hộ khẩu.

"Thừa Lâm, cháu đến công xã làm giấy chứng nhận trước đi, lát nữa quay lại ăn cơm." Bà cụ Hứa nhìn anh, càng nhìn càng hài lòng, "Hứa Nặc, mau đi bắt gà, chúng ta hầm canh gà."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Qua Thập Niên 70, Dốc Lòng Gầy Dựng Sự Nghiệp Cưới Chàng Sĩ Quan

Số ký tự: 0