Xuyên Qua Thập Niên 70, Dốc Lòng Gầy Dựng Sự Nghiệp Cưới Chàng Sĩ Quan

Chương 4

2024-12-17 16:40:01

"Bà nội Hứa, không cần đâu." Lý Thừa Lâm nhận sổ hộ khẩu, "Cháu còn phải tập hợp với đồng đội đi làm việc, không ăn cơm đâu."

"Mới về đã phải đi sao?" Bà cụ Hứa thất vọng, "Vất vả lắm mới về nhà một lần, cũng chưa vào nhà, nhưng mà... Hứa Nặc, còn đứng ngây ra đó làm gì, mau tiễn Thừa Lâm đi, hai đứa tám năm không gặp, chắc chắn có nhiều chuyện muốn nói, tiễn xa một chút, về muộn cũng không sao."

Hứa Nặc: "..."

Bà cụ đúng là muốn gả cô đi ngay lập tức.

Cô bước theo Lý Thừa Lâm.

Chân anh dài, sải bước về phía trước.

Nguyên chủ vừa mới được vớt lên từ sông, chết hụt, thân thể chưa hoàn toàn hồi phục, làm sao theo kịp.

Hứa Nặc dứt khoát không đi nữa.

Lý Thừa Lâm đi đến đường chính mới phát hiện người bên cạnh không còn nữa.

Anh dừng lại quay đầu.

Lúc này là chiều tà, mặt trời lặn về tây, ánh sáng màu cam chiếu lên người Hứa Nặc, bóng cô kéo dài.

"Lý Thừa Lâm." Hứa Nặc nhìn anh, "Anh luôn tiến về phía trước, còn tôi vẫn dậm chân tại chỗ, thật ra chúng ta đã không còn phù hợp nữa rồi, không cần thiết phải bị ràng buộc bởi hôn ước."

Lý Thừa Lâm ngạc nhiên.



Hứa Nặc trong ký ức của anh rất ít nói.

Tám năm trôi qua, anh gần như đã quên dáng vẻ của cô, nhưng vẫn nhớ rõ dáng vẻ cô cúi đầu im lặng.

Bây giờ cô lại ngẩng đầu lên, đôi mắt to dưới ánh hoàng hôn, đặc biệt sáng ngời.

"Tôi đồng ý từ hôn, sẽ không dây dưa." Hứa Nặc bước đến trước mặt anh, "Năm trăm tệ, không chỉ là tiền bồi thường, mà còn là mong muốn hôn ước hai mươi năm của chúng ta kết thúc một cách đàng hoàng, anh có thể có lựa chọn tốt hơn."

Tuy nói rất hay, nhưng Lý Thừa Lâm nghe ra ý khác.

"Hứa Nặc, em có hiểu lầm gì không, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện từ hôn." Anh suy nghĩ một chút, dịu giọng nói, "Bà ta là mẹ kế của tôi, không thể làm chủ chuyện của tôi, tôi không muốn cưới ai khác, sau khi kết hôn em có thể theo tôi vào quân đội, không cần phải chung sống với bà ta."

Hứa Nặc nhìn anh chăm chú.

Vậy mà lại để vợ theo vào quân đội, xem ra quân khu bên kia thật sự không có vấn đề gì.

Anh không phải là kẻ cặn bã.

Thấy cô không nói gì, Lý Thừa Lâm nói tiếp: "Nếu em thật sự không muốn đến quân đội, tôi có thể xin Đại đội trưởng cấp đất xây nhà, chúng ta ra ở riêng."

"Còn nữa—" Anh lấy từ trong túi ra một tờ giấy, viết xoẹt một dòng, "Đây là địa chỉ quân khu của tôi, em có chuyện gì có thể viết thư cho tôi... Sau khi kết hôn, tiền lương hàng tháng tôi sẽ gửi đến bưu điện, em nhớ đến lấy."

Hứa Nặc do dự.



Xây nhà mới.

Nộp lương.

Không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu.

Ngoại hình cũng không tệ.

Quan trọng nhất là, người ở xa, mấy năm cũng không về nhà, cũng giống như chồng chết rồi vậy.

Hứa Nặc ho khan một tiếng rồi hỏi: "À thì, lương một tháng của anh là bao nhiêu?"

Lý Thừa Lâm gật đầu: "Vừa tăng lên năm mươi hai, trừ các khoản chi tiêu cần thiết, mỗi tháng chắc có thể gửi cho em ba mươi."

Mắt Hứa Nặc sáng lên.

Lương cao thế này, thảo nào Đinh Tuyết Mai lại nổi lòng tham!

Vào những năm 70, công nhân bình thường mỗi tháng chỉ được khoảng hai mươi đồng, còn nông dân thì không có lương, chỉ có điểm công.

Theo cô biết, bà cụ Hứa dành dụm bao nhiêu năm, trong tay cũng chỉ có mười mấy đồng.

Cô mỉm cười: "Lần sau khi nào anh về?"

"Chưa chắc được, phải xem sự sắp xếp của tổ chức." Lý Thừa Lâm nhìn lướt qua, thấy quần áo cô từ đầu đến chân đều là chỗ vá, đã vào thu rồi mà chân vẫn đi dép rơm rách, anh liền đổi giọng: "Tôi sẽ cố gắng về trước Tết để làm đám cưới. Ở đây có tiền và phiếu, em cứ lấy mà may vài bộ quần áo."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Qua Thập Niên 70, Dốc Lòng Gầy Dựng Sự Nghiệp Cưới Chàng Sĩ Quan

Số ký tự: 0