Xuyên Qua Thập Niên 70, Dốc Lòng Gầy Dựng Sự Nghiệp Cưới Chàng Sĩ Quan
Chương 5
2024-12-17 16:40:01
Hứa Nặc nói trái lòng: "Chúng ta vẫn chưa cưới, làm vậy không hay lắm..."
"Em là vợ chưa cưới của tôi, lẽ ra tôi phải chăm sóc em, mấy năm nay là tôi sơ suất." Lý Thừa Lâm lấy từ trong túi ra một nắm tiền và phiếu: "Không cần khách sáo với tôi."
Hứa Nặc mỉm cười.
Cô thật sự không khách sáo.
Đưa tay nhận lấy tiền, đếm.
Các loại tiền lẻ cộng lại, vậy mà được hai mươi lăm đồng, còn có cả một xấp phiếu vải, phiếu lương thực, phiếu công nghiệp.
Người đàn ông này, được việc!
Hình như nghĩ đến điều gì đó, Hứa Nặc rút ra hai tờ năm hào, ngón tay khựng lại rồi lại thêm một đồng: "Anh Lâm, anh đi đường xa, trong người phải có ít tiền dự phòng."
Người ta đã thật lòng thật dạ, cô cũng phải bày tỏ chút gì chứ.
Mặc dù vốn dĩ là tiền của anh.
Lý Thừa Lâm: "..."
Vừa nãy còn gọi cả họ lẫn tên, cho tiền rồi thì lại đổi thành anh Lâm.
Rõ ràng chỉ là hai tiếng hết sức bình thường, nhưng từ miệng cô nói ra, lại khiến tim anh thấy bồi hồi khó tả.
Anh không nhận tiền.
Hứa Nặc nắm lấy tay anh, đặt tiền vào lòng bàn tay anh: "Anh cho tôi nhiều rồi, đủ để may một bộ quần áo tử tế mặc đi kết hôn, hai đồng này anh cứ giữ lấy mà dùng."
Kết hôn...
Lòng Lý Thừa Lâm chợt thấy ấm áp.
Bàn tay người phụ nữ vẫn đang nắm lấy tay anh.
Tuy chưa từng để ý đến tay của người phụ nữ khác, nhưng anh biết chắc chắn không thô ráp như thế này.
Anh nhìn vào mắt cô.
Đôi mắt to, sáng và đầy thần sắc.
Khuôn mặt quanh năm lam lũ ấy lại toát lên vẻ rạng rỡ lạ thường.
"Anh Lý! Đi thôi!"
Lúc này, một chàng trai cũng mặc quân phục chạy ra từ trong rừng: "Vừa hay có xe kéo ở xã đi huyện Vân Yến, chúng ta có thể đi nhờ."
Chàng trai nói xong, nhìn về phía Hứa Nặc: "Chị dâu phải không ạ? Em là đồng đội của anh Lý, cứ gọi em là Tiểu Chu."
Hứa Nặc thản nhiên đón nhận cách gọi chị dâu: "Chào Tiểu Chu, anh Lý nhà tôi là người xuề xòa, không để ý đến sinh hoạt thường ngày, nhờ cậu giúp đỡ chăm sóc anh ấy nhé."
Đây là cách duy trì tình cảm.
Để cho người đàn ông này biết, cô không chỉ quan tâm đến tiền, mà còn quan tâm đến anh.
Tiểu Chu gãi đầu.
Anh Lý nào cần ai chăm sóc.
Nấu cơm, dọn dẹp phòng ốc, vá quần áo, đan len, việc gì cũng giỏi, đám lính mới trong đội đều nhờ anh Lý chăm sóc mới vượt qua được giai đoạn huấn luyện tân binh gian khổ nhất.
Lý Thừa Lâm cất hai đồng đi: "Hứa... Tiểu Nặc, vậy anh đi trước nhé."
Cô đã gọi anh là anh Lâm.
Anh lại gọi Hứa Nặc thì không hợp lý.
Hứa Nặc vẫy tay: "Anh Lâm, đi đường cẩn thận, đến đơn vị nhớ viết thư cho em."
Lý Thừa Lâm gật đầu.
Đi được vài bước anh quay đầu lại, thấy Hứa Nặc vẫn đứng đó vẫy tay.
Ánh hoàng hôn màu cam chiếu lên khuôn mặt cô, những ký ức mờ nhạt và ảm đạm trong quá khứ như được nhuộm lên những sắc màu rực rỡ... Hình ảnh người con gái trầm lặng trong ký ức, giờ phút này bỗng trở nên sống động, trong lòng anh dâng lên một niềm mong đợi khó tả.
Tiểu Chu khựng lại: "À đúng rồi anh Lý, anh chưa về nhà thăm à?"
Ánh mắt Lý Thừa Lâm bỗng lạnh tanh: "Không về."
Khi mặt trời sắp lặn, theo tiếng còi của trưởng thôn, một ngày lao động của thôn Đại Liễu kết thúc.
Lý Quốc Lương cũng vừa mới biết con trai mình đi lính tám năm đã lặng lẽ trở về.
Ông vội vã về nhà.
"Em là vợ chưa cưới của tôi, lẽ ra tôi phải chăm sóc em, mấy năm nay là tôi sơ suất." Lý Thừa Lâm lấy từ trong túi ra một nắm tiền và phiếu: "Không cần khách sáo với tôi."
Hứa Nặc mỉm cười.
Cô thật sự không khách sáo.
Đưa tay nhận lấy tiền, đếm.
Các loại tiền lẻ cộng lại, vậy mà được hai mươi lăm đồng, còn có cả một xấp phiếu vải, phiếu lương thực, phiếu công nghiệp.
Người đàn ông này, được việc!
Hình như nghĩ đến điều gì đó, Hứa Nặc rút ra hai tờ năm hào, ngón tay khựng lại rồi lại thêm một đồng: "Anh Lâm, anh đi đường xa, trong người phải có ít tiền dự phòng."
Người ta đã thật lòng thật dạ, cô cũng phải bày tỏ chút gì chứ.
Mặc dù vốn dĩ là tiền của anh.
Lý Thừa Lâm: "..."
Vừa nãy còn gọi cả họ lẫn tên, cho tiền rồi thì lại đổi thành anh Lâm.
Rõ ràng chỉ là hai tiếng hết sức bình thường, nhưng từ miệng cô nói ra, lại khiến tim anh thấy bồi hồi khó tả.
Anh không nhận tiền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Nặc nắm lấy tay anh, đặt tiền vào lòng bàn tay anh: "Anh cho tôi nhiều rồi, đủ để may một bộ quần áo tử tế mặc đi kết hôn, hai đồng này anh cứ giữ lấy mà dùng."
Kết hôn...
Lòng Lý Thừa Lâm chợt thấy ấm áp.
Bàn tay người phụ nữ vẫn đang nắm lấy tay anh.
Tuy chưa từng để ý đến tay của người phụ nữ khác, nhưng anh biết chắc chắn không thô ráp như thế này.
Anh nhìn vào mắt cô.
Đôi mắt to, sáng và đầy thần sắc.
Khuôn mặt quanh năm lam lũ ấy lại toát lên vẻ rạng rỡ lạ thường.
"Anh Lý! Đi thôi!"
Lúc này, một chàng trai cũng mặc quân phục chạy ra từ trong rừng: "Vừa hay có xe kéo ở xã đi huyện Vân Yến, chúng ta có thể đi nhờ."
Chàng trai nói xong, nhìn về phía Hứa Nặc: "Chị dâu phải không ạ? Em là đồng đội của anh Lý, cứ gọi em là Tiểu Chu."
Hứa Nặc thản nhiên đón nhận cách gọi chị dâu: "Chào Tiểu Chu, anh Lý nhà tôi là người xuề xòa, không để ý đến sinh hoạt thường ngày, nhờ cậu giúp đỡ chăm sóc anh ấy nhé."
Đây là cách duy trì tình cảm.
Để cho người đàn ông này biết, cô không chỉ quan tâm đến tiền, mà còn quan tâm đến anh.
Tiểu Chu gãi đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh Lý nào cần ai chăm sóc.
Nấu cơm, dọn dẹp phòng ốc, vá quần áo, đan len, việc gì cũng giỏi, đám lính mới trong đội đều nhờ anh Lý chăm sóc mới vượt qua được giai đoạn huấn luyện tân binh gian khổ nhất.
Lý Thừa Lâm cất hai đồng đi: "Hứa... Tiểu Nặc, vậy anh đi trước nhé."
Cô đã gọi anh là anh Lâm.
Anh lại gọi Hứa Nặc thì không hợp lý.
Hứa Nặc vẫy tay: "Anh Lâm, đi đường cẩn thận, đến đơn vị nhớ viết thư cho em."
Lý Thừa Lâm gật đầu.
Đi được vài bước anh quay đầu lại, thấy Hứa Nặc vẫn đứng đó vẫy tay.
Ánh hoàng hôn màu cam chiếu lên khuôn mặt cô, những ký ức mờ nhạt và ảm đạm trong quá khứ như được nhuộm lên những sắc màu rực rỡ... Hình ảnh người con gái trầm lặng trong ký ức, giờ phút này bỗng trở nên sống động, trong lòng anh dâng lên một niềm mong đợi khó tả.
Tiểu Chu khựng lại: "À đúng rồi anh Lý, anh chưa về nhà thăm à?"
Ánh mắt Lý Thừa Lâm bỗng lạnh tanh: "Không về."
Khi mặt trời sắp lặn, theo tiếng còi của trưởng thôn, một ngày lao động của thôn Đại Liễu kết thúc.
Lý Quốc Lương cũng vừa mới biết con trai mình đi lính tám năm đã lặng lẽ trở về.
Ông vội vã về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro