Xuyên Qua Thập Niên 70, Dốc Lòng Gầy Dựng Sự Nghiệp Cưới Chàng Sĩ Quan

Chương 6

2024-12-17 16:40:01

Về đến nhà, lại không thấy Lý Thừa Lâm đâu.

"Nó đi rồi, đi lâu rồi!" Đinh Tuyết Mai cười lạnh: "Tôi đã nói với ông rồi, cái thằng con trai này của ông là đồ vô ơn bạc nghĩa. Đi biền biệt tám năm, không về thì thôi, về rồi lại không thèm vào nhà, chẳng phải là cố tình làm ông mất mặt hay sao?"

Lý Quốc Lương thở dài thườn thượt.

"Tôi có lòng tốt tìm cho nó một cô vợ ở thành phố, cháu gái nhà mẹ đẻ của tôi, ông cũng đã gặp rồi, con bé đó vừa đảm đang vừa hiền lành, thừa sức xứng với nó, vậy mà nó dám làm tôi mất mặt trước bao nhiêu người, dù sao tôi cũng là mẹ nó! Tôi về làm dâu nhà họ Lý khi nó mới ba tuổi, nếu không phải tôi nuôi nấng nó thì nó làm sao lớn được như bây giờ?"

Đinh Tuyết Mai tức đến mặt mày tái mét: "Nó bất hiếu như vậy thì có tư cách gì làm cán bộ làm lãnh đạo..."

Mấy người hàng xóm đi ngang qua cửa.

"Chậc chậc!"

"Thằng bé Thừa Lâm từ nhỏ ăn không đủ no mặc không đủ ấm, lớn được đến bây giờ là nhờ số may, có liên quan gì đến bà mẹ kế như bà!"

"Bà hành hạ nó bao nhiêu năm, nó không trả thù bà là may rồi, còn đòi hỏi nó hiếu thuận à?"

"Đúng đấy, bà còn lăng loàn nữa chứ, nói không chừng sắp không còn là mẹ kế nữa rồi..."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lý Quốc Lương ngẩng phắt đầu lên: "Cái gì, lăng loàn?"

Bà cụ Liễu Tam, người chuyên mách lẻo trong thôn, kể lại rành rọt: "Lý Lão Nhị, ông còn chưa biết à, vợ ông dan díu với một thằng đàn ông trên đống rơm, cởi hết cả quần áo... Hứa Đại Ny tận mắt nhìn thấy!"

Đinh Tuyết Mai hét lên: "Tôi không có! Con ranh Hứa Nặc kia nói bậy!"

"Không chỉ có Hứa Đại Ny nhìn thấy, mà còn có người khác nữa." Bà cụ Liễu Tam lắc đầu: "Một người thì còn có thể nhìn nhầm, nhưng nhiều người cùng nhìn thấy thì chắc chắn là thật!"

Đinh Tuyết Mai như phát điên.

Bà ta ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, không phải ra đồng kiếm điểm công thì cũng là ở nhà nấu cơm giặt giũ, lấy đâu ra thời gian mà dan díu!

Mấy người này nói như đúng rồi, nếu không phải bà ta thật sự không làm thì suýt nữa cũng tin...

Bà ta nhìn Lý Quốc Lương.

Một cái tát giáng thẳng vào mặt.

Bà cụ Liễu Tam chậc lưỡi: "Lý Lão Nhị, tôi nói ông nghe nhé, ngày trước khi bà ta về làm dâu, nếu ông cứng rắn như thế này thì thằng bé Thừa Lâm cũng không đến nỗi xa cách với ông..."

"Lý Quốc Lương, ông dám đánh tôi!" Đinh Tuyết Mai từ khi về nhà chồng luôn làm chủ mọi việc, nào đã từng chịu nhục nhã thế này, liền xông vào đánh nhau với Lý Quốc Lương.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hai vợ chồng lao vào ẩu đả.

Lúc này, Hứa Nặc vừa ngắm cảnh hoàng hôn trong thôn vừa thong thả bước về nhà.

Tháng mười, trời đã vào thu, lá bạch dương bắt đầu ngả vàng, lay động trong gió, ngoài đồng lúa chín đã ngả màu vàng xanh, người dân vác nông cụ, dẫm lên ánh hoàng hôn trở về nhà.

Bầu trời không bị ô nhiễm công nghiệp trong vắt.

Nụ cười của mọi người thật chất phác, cuộc sống thật giản dị... nhưng cũng rất nghèo.

Khói bếp lượn lờ bay lên, Hứa Nặc thấy đói bụng.

Cô bước vào nhà, thấy bà cụ Hứa đang tưới rau trong vườn, trên bàn trong nhà còn bày những thứ Lý Thừa Lâm mang đến, khỏi cần nghĩ cũng biết là bà cụ cố tình để đó cho mọi người thấy mà khoe khoang.

Cô đang định lấy gì đó ăn cho đỡ đói.

Bỗng một bóng người từ ngoài cửa chạy vào.

"Anh rể! Không phải nói anh rể em về rồi sao, người đâu?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Qua Thập Niên 70, Dốc Lòng Gầy Dựng Sự Nghiệp Cưới Chàng Sĩ Quan

Số ký tự: 0