Xuyên Qua Thập Niên 70, Dốc Lòng Gầy Dựng Sự Nghiệp Cưới Chàng Sĩ Quan
Chương 7
2024-12-17 16:40:01
Hứa Nặc nhìn về phía cậu bé vừa chạy vào cửa.
Năm chị em nhà họ Hứa, đây là Hứa Tiểu Đống, năm nay mười hai tuổi, đang học lớp năm.
Cha của Hứa Nặc đột ngột qua đời vì bệnh nặng, mẹ cô cũng vì quá đau buồn mà sinh non, băng huyết rồi mất. Hứa Tiểu Đống sinh ra đã không có mẹ, chưa từng được bú một giọt sữa nào. Hứa Nặc thương em trai này nhất, coi nó như con trai mà nuôi nấng.
Cậu bé này cũng xứng đáng được hưởng sự yêu thương của chị cả.
"Kẹo sữa Thỏ Trắng!" Hứa Tiểu Đống vừa nhìn đã thấy đồ trên bàn. "Oa, còn có bánh quy, có cả bánh bông lan đóng hộp nữa!"
"Chát!"
Mu bàn tay cậu lãnh trọn một cái tát.
Hứa Tiểu Đống ngẩn người, kêu lên: "Chị cả, chị đánh em làm gì!"
"Đồ của em à mà em lấy?" Hứa Nặc lạnh lùng nói. "Đặt lại chỗ cũ."
"Không đặt, em muốn ăn!"
Hứa Tiểu Đống vội vàng bóc vỏ kẹo nhét vào miệng.
Hứa Nặc giữ vai cậu ta lại, tay nhanh như chớp móc viên kẹo Thỏ Trắng ném vào miệng mình.
Hứa Tiểu Đống ngơ ngác, vẻ mặt không thể tin nổi.
Chị cả có gì ngon, chưa bao giờ nỡ giữ lại cho riêng mình mà đều nhường cho cậu ta ăn.
Cậu ta chưa bao giờ được ăn kẹo sữa Thỏ Trắng!
Vậy mà chị cả lại dám ăn trước!
"Hu hu hu!" Hứa Tiểu Đống khóc ré lên. "Em không cha không mẹ đã đủ đáng thương rồi! Chị cả cũng không thương em nữa!"
Cậu ta khoanh tay trước ngực, lén nhìn Hứa Nặc.
Trước đây, chỉ cần cậu ta khóc vài tiếng là chị cả lập tức đến dỗ dành.
Nhưng bây giờ…
Hứa Nặc ngồi trên ghế, vừa ăn kẹo vừa cười.
Phải nói là kẹo sữa Thỏ Trắng thời này đúng là ngon thật, vị sữa thơm ngậy, ngọt lịm, lại dẻo dẻo.
Ăn kẹo sữa xong, cô lại lấy ra một miếng bánh bông lan.
Hứa Tiểu Đống hít hít mũi.
Mùi thơm quá, nước miếng cậu ta sắp chảy ra rồi.
Thấy chị cả ăn ngon lành như vậy, cậu ta vốn đang giả vờ khóc bỗng òa lên khóc thật.
Cậu ta giận thật rồi!
Kiểu này dỗ không được đâu!
Trừ khi chị cả đút cho cậu ta ăn kẹo sữa!
Bà cụ Hứa nghe thấy tiếng khóc, chân khập khiễng đi tới: "Có chuyện gì vậy?"
Hứa Tiểu Đống khóc lớn: "Bà nội ơi, chị cả không cho con ăn kẹo, còn đánh con…"
Bà cụ không tin một chữ nào.
Cháu gái lớn của bà thương các em nhất, bản thân ăn uống kham khổ, cái gì ngon cũng nhường cho các em… Đừng nói là đánh, mắng cũng chưa từng, nhất là Tiểu Đống, cô coi nó như con ngươi trong mắt mà bảo vệ.
"Thật đó!" Hứa Tiểu Đống khóc lóc tố cáo. "Chị cả ngồi ăn một mình, không cho con ăn, hu hu hu!"
"Chị vừa mới từ cõi chết trở về, người còn yếu, anh rể em mua chút đồ ngon cho chị bồi bổ, sao chị lại không được ăn?" Hứa Nặc làm vẻ mặt tủi thân. "Sau khi cha mẹ mất, một tay chị nuôi em lớn, chị suýt chết mà anh rể em, một người ngoài còn biết thương chị, em ruột như em lại chẳng hỏi han một câu…"
"Không phải được người ta cứu rồi sao, trông cũng chẳng làm sao…" Hứa Tiểu Đống liếm môi. "Anh rể mua nhiều kẹo sữa thế, em ăn một chút thì sao, chị cả, chị keo kiệt quá!"
Bà cụ vừa nghe liền nổi trận lôi đình: "Bao năm nay, chị cả mày chưa từng được ăn một quả trứng, gạo trắng, bột mì đều để dành cho mày, nhìn chị mày mặc xem, vẫn là bộ quần áo rách rưới của tám chín năm trước… Chị mày thiếu chút nữa móc tim móc phổi cho mày rồi, thứ vô ơn bạc nghĩa, mày dám nói chị mày keo kiệt! Đúng là uổng công nuôi mày lớn ngần ấy, không đánh một trận không nên thân!"
Bà cụ vớ lấy một cây gậy quất tới.
Hứa Tiểu Đống ôm đầu la lên: "Bà ơi, con sai rồi, đừng đánh con… Chị cả, cứu mạng!"
Cậu ta vội vàng chạy ra ngoài.
Càng nghĩ càng thấy tủi thân.
Trước đây, mỗi khi bà đánh người, chị cả đều liều mạng bảo vệ cậu ta.
Thế mà hôm nay, chị cả lại mặc kệ cậu ta.
Sao chị cả lại thay đổi thế này?
Năm chị em nhà họ Hứa, đây là Hứa Tiểu Đống, năm nay mười hai tuổi, đang học lớp năm.
Cha của Hứa Nặc đột ngột qua đời vì bệnh nặng, mẹ cô cũng vì quá đau buồn mà sinh non, băng huyết rồi mất. Hứa Tiểu Đống sinh ra đã không có mẹ, chưa từng được bú một giọt sữa nào. Hứa Nặc thương em trai này nhất, coi nó như con trai mà nuôi nấng.
Cậu bé này cũng xứng đáng được hưởng sự yêu thương của chị cả.
"Kẹo sữa Thỏ Trắng!" Hứa Tiểu Đống vừa nhìn đã thấy đồ trên bàn. "Oa, còn có bánh quy, có cả bánh bông lan đóng hộp nữa!"
"Chát!"
Mu bàn tay cậu lãnh trọn một cái tát.
Hứa Tiểu Đống ngẩn người, kêu lên: "Chị cả, chị đánh em làm gì!"
"Đồ của em à mà em lấy?" Hứa Nặc lạnh lùng nói. "Đặt lại chỗ cũ."
"Không đặt, em muốn ăn!"
Hứa Tiểu Đống vội vàng bóc vỏ kẹo nhét vào miệng.
Hứa Nặc giữ vai cậu ta lại, tay nhanh như chớp móc viên kẹo Thỏ Trắng ném vào miệng mình.
Hứa Tiểu Đống ngơ ngác, vẻ mặt không thể tin nổi.
Chị cả có gì ngon, chưa bao giờ nỡ giữ lại cho riêng mình mà đều nhường cho cậu ta ăn.
Cậu ta chưa bao giờ được ăn kẹo sữa Thỏ Trắng!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vậy mà chị cả lại dám ăn trước!
"Hu hu hu!" Hứa Tiểu Đống khóc ré lên. "Em không cha không mẹ đã đủ đáng thương rồi! Chị cả cũng không thương em nữa!"
Cậu ta khoanh tay trước ngực, lén nhìn Hứa Nặc.
Trước đây, chỉ cần cậu ta khóc vài tiếng là chị cả lập tức đến dỗ dành.
Nhưng bây giờ…
Hứa Nặc ngồi trên ghế, vừa ăn kẹo vừa cười.
Phải nói là kẹo sữa Thỏ Trắng thời này đúng là ngon thật, vị sữa thơm ngậy, ngọt lịm, lại dẻo dẻo.
Ăn kẹo sữa xong, cô lại lấy ra một miếng bánh bông lan.
Hứa Tiểu Đống hít hít mũi.
Mùi thơm quá, nước miếng cậu ta sắp chảy ra rồi.
Thấy chị cả ăn ngon lành như vậy, cậu ta vốn đang giả vờ khóc bỗng òa lên khóc thật.
Cậu ta giận thật rồi!
Kiểu này dỗ không được đâu!
Trừ khi chị cả đút cho cậu ta ăn kẹo sữa!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà cụ Hứa nghe thấy tiếng khóc, chân khập khiễng đi tới: "Có chuyện gì vậy?"
Hứa Tiểu Đống khóc lớn: "Bà nội ơi, chị cả không cho con ăn kẹo, còn đánh con…"
Bà cụ không tin một chữ nào.
Cháu gái lớn của bà thương các em nhất, bản thân ăn uống kham khổ, cái gì ngon cũng nhường cho các em… Đừng nói là đánh, mắng cũng chưa từng, nhất là Tiểu Đống, cô coi nó như con ngươi trong mắt mà bảo vệ.
"Thật đó!" Hứa Tiểu Đống khóc lóc tố cáo. "Chị cả ngồi ăn một mình, không cho con ăn, hu hu hu!"
"Chị vừa mới từ cõi chết trở về, người còn yếu, anh rể em mua chút đồ ngon cho chị bồi bổ, sao chị lại không được ăn?" Hứa Nặc làm vẻ mặt tủi thân. "Sau khi cha mẹ mất, một tay chị nuôi em lớn, chị suýt chết mà anh rể em, một người ngoài còn biết thương chị, em ruột như em lại chẳng hỏi han một câu…"
"Không phải được người ta cứu rồi sao, trông cũng chẳng làm sao…" Hứa Tiểu Đống liếm môi. "Anh rể mua nhiều kẹo sữa thế, em ăn một chút thì sao, chị cả, chị keo kiệt quá!"
Bà cụ vừa nghe liền nổi trận lôi đình: "Bao năm nay, chị cả mày chưa từng được ăn một quả trứng, gạo trắng, bột mì đều để dành cho mày, nhìn chị mày mặc xem, vẫn là bộ quần áo rách rưới của tám chín năm trước… Chị mày thiếu chút nữa móc tim móc phổi cho mày rồi, thứ vô ơn bạc nghĩa, mày dám nói chị mày keo kiệt! Đúng là uổng công nuôi mày lớn ngần ấy, không đánh một trận không nên thân!"
Bà cụ vớ lấy một cây gậy quất tới.
Hứa Tiểu Đống ôm đầu la lên: "Bà ơi, con sai rồi, đừng đánh con… Chị cả, cứu mạng!"
Cậu ta vội vàng chạy ra ngoài.
Càng nghĩ càng thấy tủi thân.
Trước đây, mỗi khi bà đánh người, chị cả đều liều mạng bảo vệ cậu ta.
Thế mà hôm nay, chị cả lại mặc kệ cậu ta.
Sao chị cả lại thay đổi thế này?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro