Xuyên Qua Thập Niên 70, Dốc Lòng Gầy Dựng Sự Nghiệp Cưới Chàng Sĩ Quan
Chương 8
2024-12-17 16:40:01
"Tiểu Đống, trời sắp tối rồi, còn đứng ngoài đó làm gì?"
Trong ánh hoàng hôn, hai người đi về.
Đây là Hứa Đại Mãn và Hứa Viên Viên, hai chị em sinh đôi, năm nay mười bảy tuổi, đã bỏ học từ lâu, ngày ngày ra đồng kiếm công điểm.
Hứa Tiểu Đống bĩu môi: "Chị cả không cho em ăn kẹo sữa, bà nội muốn đánh em."
Hứa Đại Mãn chỉ nghe thấy câu đầu: "Cái gì, có kẹo sữa á?"
Hứa Viên Viên vui mừng ra mặt: "Em nghe người trong thôn nói anh rể về rồi, chắc chắn là anh rể mua!"
Hai người chạy như bay vào nhà: "Chị cả, chúng em cũng muốn ăn kẹo sữa!"
"Bà nội, bà xem…" Hứa Nặc lắc đầu vẻ thất vọng. "Tiểu Đống mới mười hai tuổi thì cũng thôi, hai đứa này đã mười bảy tuổi rồi mà vẫn chưa hiểu chuyện gì cả."
Bà cụ không đánh được Tiểu Đống, trút hết cơn giận lên hai đứa này: "Ăn ăn ăn, suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn, đúng là quỷ chết đói đầu thai!"
Bà vung gậy lên. "Tao thấy chúng mày đúng là đồ ăn no rửng mỡ, thiếu đòn!"
Hứa Đại Mãn và Hứa Viên Viên chạy tán loạn ra ngoài, cả sân gà bay chó sủa.
Hứa Tiểu Đống rụt cổ lại.
Ai cũng bị như vậy, cậu ta bỗng thấy không còn tủi thân nữa.
Bà cụ quay sang Hứa Nặc, dịu dàng nói: "Đại Ny, con thấy trong người không khỏe thì không cần nấu cơm tối, nghỉ ngơi cho khỏe."
Bà cụ lấy bột mì đen trong tủ ra rồi đi vào bếp nấu cơm.
Hứa Nặc nhìn những người đang đùa giỡn ngoài sân.
Nhà họ Hứa có năm chị em, ngoài ba đứa ngoài sân còn có người em trai thứ hai đang làm công nhân tạm thời ở nhà máy xã.
Cha mẹ mất sớm, trên có bà nội già yếu tàn tật, dưới có các em nhỏ, Hứa Nặc thân là chị cả phải gánh vác trọng trách trong gia đình, vừa phải ra đồng kiếm công điểm, vừa phải quán xuyến việc nhà, mới hai mươi tuổi mà đã tiều tụy, già trước tuổi.
Nếu xuyên không muộn hơn vài năm, cô có thể bắt kịp thời kỳ cải cách mở cửa với vô vàn cơ hội làm giàu, làm gì cũng có thể kiếm được chút tiền.
Nhưng!
Bây giờ là năm 1973, đất nước đang thực hiện nền kinh tế kế hoạch tập thể, làm ăn buôn bán là có thể vào tù như chơi.
Cô phải đợi đến khi kỳ thi đại học được khôi phục, thi đậu đại học, được phân công công việc, khi đó mới có cuộc sống sung sướng.
Còn bốn năm nữa.
Bảo cô làm việc quần quật như trâu bò, đầu tắt mặt tối như Hứa Nặc trước kia thì cô chết mất.
Không phải cô lười… khụ khụ, tất nhiên là cũng có hơi lười… nhưng lý do quan trọng nhất là cô không biết làm ruộng!
Một lát sau, bữa tối đã xong.
Một đĩa măng tây, một đĩa bí đao, đều là rau trồng trong vườn, món chính là một bát cháo bột mì đen sền sệt cho mỗi người, ăn thế này thì sao mà no được.
Hứa Nặc húp một ngụm cháo, không những khó ăn mà còn khó nuốt, cứ rát cả cổ họng.
Măng tây và bí đao luộc không có dầu mỡ, nhạt nhẽo vô vị.
Trong lúc cô đang ngẩn ngơ, bà cụ và ba đứa em đang húp soàm soạp bát cháo bột mì đen, chẳng hề kén cá chọn canh.
Cô biết, thời buổi này là vậy.
Không có quyền kén chọn.
Cô bưng bát lên, húp cạn một hơi.
Bữa tối vừa xong.
Trời đã tối đen như mực.
Lúc này, hàng ngày bà cụ đều phải đi kiểm tra kho một lần cuối.
Sau khi bị gãy chân, bà cụ không thể ra đồng làm việc được nữa, nhưng hoàn cảnh gia đình quá khó khăn, sau khi bàn bạc, đội sản xuất đã giao cho bà cụ làm thủ kho, trông coi kho hàng, mỗi ngày được tính năm công điểm.
Bà cụ cầm chìa khóa, khập khiễng đi ra kho.
Trong ánh hoàng hôn, hai người đi về.
Đây là Hứa Đại Mãn và Hứa Viên Viên, hai chị em sinh đôi, năm nay mười bảy tuổi, đã bỏ học từ lâu, ngày ngày ra đồng kiếm công điểm.
Hứa Tiểu Đống bĩu môi: "Chị cả không cho em ăn kẹo sữa, bà nội muốn đánh em."
Hứa Đại Mãn chỉ nghe thấy câu đầu: "Cái gì, có kẹo sữa á?"
Hứa Viên Viên vui mừng ra mặt: "Em nghe người trong thôn nói anh rể về rồi, chắc chắn là anh rể mua!"
Hai người chạy như bay vào nhà: "Chị cả, chúng em cũng muốn ăn kẹo sữa!"
"Bà nội, bà xem…" Hứa Nặc lắc đầu vẻ thất vọng. "Tiểu Đống mới mười hai tuổi thì cũng thôi, hai đứa này đã mười bảy tuổi rồi mà vẫn chưa hiểu chuyện gì cả."
Bà cụ không đánh được Tiểu Đống, trút hết cơn giận lên hai đứa này: "Ăn ăn ăn, suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn, đúng là quỷ chết đói đầu thai!"
Bà vung gậy lên. "Tao thấy chúng mày đúng là đồ ăn no rửng mỡ, thiếu đòn!"
Hứa Đại Mãn và Hứa Viên Viên chạy tán loạn ra ngoài, cả sân gà bay chó sủa.
Hứa Tiểu Đống rụt cổ lại.
Ai cũng bị như vậy, cậu ta bỗng thấy không còn tủi thân nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà cụ quay sang Hứa Nặc, dịu dàng nói: "Đại Ny, con thấy trong người không khỏe thì không cần nấu cơm tối, nghỉ ngơi cho khỏe."
Bà cụ lấy bột mì đen trong tủ ra rồi đi vào bếp nấu cơm.
Hứa Nặc nhìn những người đang đùa giỡn ngoài sân.
Nhà họ Hứa có năm chị em, ngoài ba đứa ngoài sân còn có người em trai thứ hai đang làm công nhân tạm thời ở nhà máy xã.
Cha mẹ mất sớm, trên có bà nội già yếu tàn tật, dưới có các em nhỏ, Hứa Nặc thân là chị cả phải gánh vác trọng trách trong gia đình, vừa phải ra đồng kiếm công điểm, vừa phải quán xuyến việc nhà, mới hai mươi tuổi mà đã tiều tụy, già trước tuổi.
Nếu xuyên không muộn hơn vài năm, cô có thể bắt kịp thời kỳ cải cách mở cửa với vô vàn cơ hội làm giàu, làm gì cũng có thể kiếm được chút tiền.
Nhưng!
Bây giờ là năm 1973, đất nước đang thực hiện nền kinh tế kế hoạch tập thể, làm ăn buôn bán là có thể vào tù như chơi.
Cô phải đợi đến khi kỳ thi đại học được khôi phục, thi đậu đại học, được phân công công việc, khi đó mới có cuộc sống sung sướng.
Còn bốn năm nữa.
Bảo cô làm việc quần quật như trâu bò, đầu tắt mặt tối như Hứa Nặc trước kia thì cô chết mất.
Không phải cô lười… khụ khụ, tất nhiên là cũng có hơi lười… nhưng lý do quan trọng nhất là cô không biết làm ruộng!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một lát sau, bữa tối đã xong.
Một đĩa măng tây, một đĩa bí đao, đều là rau trồng trong vườn, món chính là một bát cháo bột mì đen sền sệt cho mỗi người, ăn thế này thì sao mà no được.
Hứa Nặc húp một ngụm cháo, không những khó ăn mà còn khó nuốt, cứ rát cả cổ họng.
Măng tây và bí đao luộc không có dầu mỡ, nhạt nhẽo vô vị.
Trong lúc cô đang ngẩn ngơ, bà cụ và ba đứa em đang húp soàm soạp bát cháo bột mì đen, chẳng hề kén cá chọn canh.
Cô biết, thời buổi này là vậy.
Không có quyền kén chọn.
Cô bưng bát lên, húp cạn một hơi.
Bữa tối vừa xong.
Trời đã tối đen như mực.
Lúc này, hàng ngày bà cụ đều phải đi kiểm tra kho một lần cuối.
Sau khi bị gãy chân, bà cụ không thể ra đồng làm việc được nữa, nhưng hoàn cảnh gia đình quá khó khăn, sau khi bàn bạc, đội sản xuất đã giao cho bà cụ làm thủ kho, trông coi kho hàng, mỗi ngày được tính năm công điểm.
Bà cụ cầm chìa khóa, khập khiễng đi ra kho.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro