Xuyên Qua Thập Niên 70, Dốc Lòng Gầy Dựng Sự Nghiệp Cưới Chàng Sĩ Quan
Chương 9
2024-12-17 16:40:01
Nhìn mâm bát đũa trên bàn, Hứa Nặc nhíu mày.
Ở nhà họ Hứa, những việc này đều do Hứa Nặc trước kia làm.
Cô xuyên không đến thời đại này đã đủ bực mình rồi, chẳng có tâm trạng hầu hạ mấy cái đứa ăn bám này.
Cô lấy hộp hoa quả đóng hộp ra.
Ngay lập tức!
Ba đôi mắt sáng lên như đèn pha, nhìn chằm chằm vào hộp hoa quả.
Trước đây, Hứa Tiểu Đống đã sớm lao vào giật lấy rồi, nhưng hôm nay bị đánh, lại thấy chị cả có vẻ khác lạ nên cậu ta đành nhịn.
Thấy Hứa Tiểu Đống không động đậy, Hứa Đại Mãn và Hứa Viên Viên càng không dám manh động, dù sao chị cả cũng thương Tiểu Đống nhất.
Hứa Nặc vặn nắp hộp, nhíu mày: "Sao lại không mở ra được nhỉ?"
"Chị cả, để em!" Hứa Đại Mãn hăng hái chạy tới. "Em khỏe lắm!"
"Thôi, không ăn nữa." Hứa Nặc lại cất hộp hoa quả đi. "Hình như trên người chị vẫn còn mùi tanh của nước sông, đúng rồi, hôm nay nhảy sông mà chưa tắm…"
Hứa Viên Viên lập tức đứng dậy: "Chị cả, em đi đun nước nóng cho chị!"
Hứa Nặc mỉm cười hài lòng: "Vẫn là Viên Viên thương chị nhất, lát nữa ăn đồ hộp chị sẽ chia cho em một ít."
Hứa Viên Viên như được tiêm máu gà.
Cô bé vội vàng đi lấy củi khô, nhóm lửa đun nước, lấy chậu tắm ra rửa sạch sẽ.
Hứa Nặc liếc nhìn mâm bát đũa trên bàn.
Hứa Đại Mãn nhận được tín hiệu, lớn tiếng nói: "Chị cả, để em rửa bát!"
Hứa Nặc cười tủm tỉm: "Đại Mãn cũng hiểu chuyện rồi đấy, lát nữa chúng mình cùng ăn."
Hứa Đại Mãn nuốt nước miếng cái ực.
Cậu ta nhanh nhẹn dọn dẹp bàn ăn, bê bát đũa ra ngoài rửa sạch sẽ.
Hứa Tiểu Đống: "..."
Hộp hoa quả này phải là của cậu ta ăn một mình chứ, dựa vào đâu mà chia cho người khác!
Chị cả đúng là không thương cậu ta nữa rồi!
Cậu ta phồng má, mặt hằm hằm.
Hứa Nặc chẳng thèm dỗ dành cậu ta.
Đợi Hứa Đại Mãn và Hứa Viên Viên làm xong việc, ba người bắt đầu chia nhau ăn đồ hộp, hoàn toàn không để ý đến Hứa Tiểu Đống.
Hứa Tiểu Đống nước miếng chảy ròng ròng.
Cậu ta lớn từng này rồi mà chưa bao giờ được ăn hoa quả đóng hộp.
Cậu ta biết, nếu không làm gì đó thì chị cả chắc chắn sẽ không chừa lại cho cậu ta một miếng nào!
Chị cả đúng là quá đáng!
Hứa Tiểu Đống tức giận hét lên: "Chị cả, em ghét chị, em không thèm chơi với chị nữa!"
Hứa Viên Viên ngập ngừng: "Hay là chia cho Tiểu Đống một ít?"
Hứa Nặc lạnh nhạt: "Lúc nó ăn trứng có chia cho em không?"
Hứa Viên Viên lắc đầu nguầy nguậy.
Nhà có hai con gà, dù ngày nào cũng đẻ thì cũng chỉ có hai quả trứng, một quả để dành bán lấy tiền, một quả vào bụng Hứa Tiểu Đống, ai bảo cậu ta sinh non không được bú sữa mẹ, bà nội thì còn đỡ, chí ít cũng công bằng, chị cả thì lúc nào cũng thiên vị Tiểu Đống…
Tiểu Đống ngày nào cũng được ăn ngon một mình.
Chẳng cần phải thương hại cậu ta đâu!
Đang nói thì Hứa Tiểu Đống bưng một bát nước vào, vẻ mặt ngoan ngoãn: "Chị cả, em pha nước đường cho chị."
Hứa Nặc ngẩng đầu lên nhìn.
Đứa nhỏ này được nuông chiều sinh hư, vậy mà lại dễ dàng xuống nước thế sao?
Cô nhận lấy cái bát sứt mẻ, nhìn một chút rồi dừng lại, ngẩng đầu lên vừa lúc thấy bà cụ đi vào sân.
Cô đứng dậy đi tới: "Đây là nước đường Tiểu Đống pha cho bà nội."
"Ôi chao, Tiểu Đống sao mà ngoan thế." Bà cụ lau tay, nhận lấy bát nước. "Đáng lý ra, bà già sắp xuống lỗ này không nên lãng phí bát nước đường này, nhưng đây là tấm lòng của Tiểu Đống, dù sao cũng phải nếm thử… Phụt!"
Hứa Tiểu Đống co giò chạy mất.
Ở nhà họ Hứa, những việc này đều do Hứa Nặc trước kia làm.
Cô xuyên không đến thời đại này đã đủ bực mình rồi, chẳng có tâm trạng hầu hạ mấy cái đứa ăn bám này.
Cô lấy hộp hoa quả đóng hộp ra.
Ngay lập tức!
Ba đôi mắt sáng lên như đèn pha, nhìn chằm chằm vào hộp hoa quả.
Trước đây, Hứa Tiểu Đống đã sớm lao vào giật lấy rồi, nhưng hôm nay bị đánh, lại thấy chị cả có vẻ khác lạ nên cậu ta đành nhịn.
Thấy Hứa Tiểu Đống không động đậy, Hứa Đại Mãn và Hứa Viên Viên càng không dám manh động, dù sao chị cả cũng thương Tiểu Đống nhất.
Hứa Nặc vặn nắp hộp, nhíu mày: "Sao lại không mở ra được nhỉ?"
"Chị cả, để em!" Hứa Đại Mãn hăng hái chạy tới. "Em khỏe lắm!"
"Thôi, không ăn nữa." Hứa Nặc lại cất hộp hoa quả đi. "Hình như trên người chị vẫn còn mùi tanh của nước sông, đúng rồi, hôm nay nhảy sông mà chưa tắm…"
Hứa Viên Viên lập tức đứng dậy: "Chị cả, em đi đun nước nóng cho chị!"
Hứa Nặc mỉm cười hài lòng: "Vẫn là Viên Viên thương chị nhất, lát nữa ăn đồ hộp chị sẽ chia cho em một ít."
Hứa Viên Viên như được tiêm máu gà.
Cô bé vội vàng đi lấy củi khô, nhóm lửa đun nước, lấy chậu tắm ra rửa sạch sẽ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Nặc liếc nhìn mâm bát đũa trên bàn.
Hứa Đại Mãn nhận được tín hiệu, lớn tiếng nói: "Chị cả, để em rửa bát!"
Hứa Nặc cười tủm tỉm: "Đại Mãn cũng hiểu chuyện rồi đấy, lát nữa chúng mình cùng ăn."
Hứa Đại Mãn nuốt nước miếng cái ực.
Cậu ta nhanh nhẹn dọn dẹp bàn ăn, bê bát đũa ra ngoài rửa sạch sẽ.
Hứa Tiểu Đống: "..."
Hộp hoa quả này phải là của cậu ta ăn một mình chứ, dựa vào đâu mà chia cho người khác!
Chị cả đúng là không thương cậu ta nữa rồi!
Cậu ta phồng má, mặt hằm hằm.
Hứa Nặc chẳng thèm dỗ dành cậu ta.
Đợi Hứa Đại Mãn và Hứa Viên Viên làm xong việc, ba người bắt đầu chia nhau ăn đồ hộp, hoàn toàn không để ý đến Hứa Tiểu Đống.
Hứa Tiểu Đống nước miếng chảy ròng ròng.
Cậu ta lớn từng này rồi mà chưa bao giờ được ăn hoa quả đóng hộp.
Cậu ta biết, nếu không làm gì đó thì chị cả chắc chắn sẽ không chừa lại cho cậu ta một miếng nào!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chị cả đúng là quá đáng!
Hứa Tiểu Đống tức giận hét lên: "Chị cả, em ghét chị, em không thèm chơi với chị nữa!"
Hứa Viên Viên ngập ngừng: "Hay là chia cho Tiểu Đống một ít?"
Hứa Nặc lạnh nhạt: "Lúc nó ăn trứng có chia cho em không?"
Hứa Viên Viên lắc đầu nguầy nguậy.
Nhà có hai con gà, dù ngày nào cũng đẻ thì cũng chỉ có hai quả trứng, một quả để dành bán lấy tiền, một quả vào bụng Hứa Tiểu Đống, ai bảo cậu ta sinh non không được bú sữa mẹ, bà nội thì còn đỡ, chí ít cũng công bằng, chị cả thì lúc nào cũng thiên vị Tiểu Đống…
Tiểu Đống ngày nào cũng được ăn ngon một mình.
Chẳng cần phải thương hại cậu ta đâu!
Đang nói thì Hứa Tiểu Đống bưng một bát nước vào, vẻ mặt ngoan ngoãn: "Chị cả, em pha nước đường cho chị."
Hứa Nặc ngẩng đầu lên nhìn.
Đứa nhỏ này được nuông chiều sinh hư, vậy mà lại dễ dàng xuống nước thế sao?
Cô nhận lấy cái bát sứt mẻ, nhìn một chút rồi dừng lại, ngẩng đầu lên vừa lúc thấy bà cụ đi vào sân.
Cô đứng dậy đi tới: "Đây là nước đường Tiểu Đống pha cho bà nội."
"Ôi chao, Tiểu Đống sao mà ngoan thế." Bà cụ lau tay, nhận lấy bát nước. "Đáng lý ra, bà già sắp xuống lỗ này không nên lãng phí bát nước đường này, nhưng đây là tấm lòng của Tiểu Đống, dù sao cũng phải nếm thử… Phụt!"
Hứa Tiểu Đống co giò chạy mất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro