Chương 30 - Thuyết Phục Cha Mẹ Chồng 1
Nộp Tiền Lương...
2024-08-08 22:05:58
“Cũng bởi vì em cảm thấy nó còn nhỏ cho nên nó vẫn chưa trưởng thành, với cả em không nhận ra hay sao, khoảng thời gian này vợ thằng cả âm thầm oán hận biết bao, nó sợ Tiểu Triệt chiếm được lợi lớn từ chúng ta khiến cho nó bị thua thiệt, Tiểu Triệt dọn ra ngoài cũng tốt, bớt cãi vã đi một chút.”
Nói đến đoạn này, mẹ Tưởng liền không vui: “Để ý nó làm gì, chỉ cần thằng cả hiểu rõ thì em nghĩ nó cũng chẳng làm nên sóng gió gì được.”
Cha Tưởng thở dài một tiếng: “Đúng, quan hệ anh em giữa thằng cả và Tiểu Triệt không tệ, nhưng con trai lớn đều sẽ có gia đình nhỏ của mình, rồi sau này sẽ khó đảm bảo giữa hai đứa con trai không có một chút ngăn cách, xa thơm chứ gần thì thối, nếu con trai muốn dọn ra thì để nó thử dọn ra ngoài xem sao.”
“Anh cũng đồng ý rồi, em còn có thể nói gì đây!” Mẹ Tưởng hừ một tiếng với ông rồi xoay người đi ngủ.
Phải, chỉ cần có thể nói chuyện thông suốt là tốt rồi, cha Tưởng cũng không thèm để ý chuyện vợ nhất thời lạnh mặt.
“Cha mẹ nói như thế nào, có phải đã đồng ý cho chúng ta dọn ra ngoài rồi không?” Thấy Tưởng Triệt tươi cười quay trở lại, Ngụy Huyên vội vàng hỏi.
“Đương nhiên, anh ra tay mà còn có chuyện không làm được hay sao?”
Mặt Tưởng Triệt đầy vẻ đắc ý, Ngụy Huyên cũng không hỏi anh thuyết phục cha mẹ chồng như thế nào, chỉ vội vàng khen: “Dạ dạ dạ, anh lợi hại nhất được chưa, vậy mai anh nhớ đi tìm người đi tân trang lại nhà, nhớ là mặt tường và mặt đất nhất định phải chú ý cà thêm mấy lần, nếu không nhìn bẩn thỉu không sáng sủa.”
“Được, chút chuyện nhỏ này mà cũng đáng để em phải dặn đi dặn lại ba lần năm lần, anh cũng nhớ rồi mà, đảm bảo thành quả có thể khiến em hài lòng.” Đại gia Tưởng Triệt nằm ở trên giường không nhịn được xua xua tay với Ngụy Huyên.
Xét thấy anh cũng vừa mới lập công, Ngụy Huyên không so đo với anh nữa, nếu sau này không làm đúng hạn thì nói sau.
Vừa lập quân lệnh trạng (1) trước mặt vợ nên Tưởng Triệt cũng không dám lơ là, tan việc anh cũng không về ăn cơm mà đi tìm mấy anh em giúp đỡ, bắt đầu thu dọn nhà cửa.
(1) Quân lệnh trạng: giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh.
Liên tục một tuần lễ đi sớm về trễ, cuối cùng nhà cũng được anh sửa sang cho ra hình ra dạng.
Ngụy Huyên đi xem xong cũng rất hài lòng: “Không tệ không tệ, làm còn tốt hơn em nghĩ một chút.”
“Đương nhiên, à đúng rồi, tủ phòng bếp cũng đã làm xong, buổi chiều anh tìm người đi kéo về, có điều em muốn nhiều tủ như vậy để làm gì?”
Hai người đi tới phòng bếp, Ngụy Huyên chỉ một vị trí rồi nói: “Đến lúc kéo tủ về thì để đây.”
Tính cả phòng tắm thì tổng cộng có bốn gian phòng, phòng bếp là chỗ tiêu tiền nhiều nhất, đồ sắm thêm bên trong không ít, ngược lại phòng ngủ vẫn tốt, chỉ cần kéo thẳng đồ bây giờ đang dùng qua là được, hơn nữa vốn dĩ trong phòng đã có một cái giường đất, ngay cả giường cũng có thể tiết kiệm.
Bàn ghế gian nhà chính cũng không cần đóng mới, trong này vốn đã tự có, chẳng qua có vẻ tương đối cũ nát, Tưởng Triệt đã tìm người mài lại tất cả một lần nữa, chúng vẫn rất bền chắc.
Nếu Ngụy Huyên đã định kinh doanh thức ăn thì đến lúc đó đồ trong phòng bếp chắc chắn sẽ không thiếu, chỉ có điều cô còn chưa thương lượng với Tưởng Triệt về chuyện này nên trước hết không nói. Dọn nhà đã, dọn xong nhà, sắp xếp ổn thỏa rồi nói những cái khác sau.
Ngày dọn nhà cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một buổi tối bình thường hai người tan việc về nhà dọn dẹp trước, đồ đạc đơn giản cũng không nhiều, một xe là có thể kéo hết.
Ăn cơm tối xong, hai người bạn được Tưởng Triệt mời đến dọn nhà cũng tới.
Tưởng Triệt đứng lên nói với cha Tưởng mẹ Tưởng: “Cha mẹ, vậy con đi làm việc trước.”
“Ừ đi đi, có khó khăn gì báo nhà kịp thời.”
Ngụy Huyên cũng nối gót anh cũng đứng dậy ra ngoài.
Anh cả Tưởng thấy em trai và em dâu đều đi liền hỏi: “Cha, Tiểu Triệt muốn đi làm gì?”
Cha Tưởng nhấp một hớp trà rồi chậm rãi nói: “Dọn nhà, nó với vợ nó định dọn ra ngoài ở riêng.”
“Dọn nhà?” Anh cả Tưởng nhất thời có chút kinh ngạc, sau khi phản ứng lại được thì sắc mặt không tốt lắm, quay đầu liếc nhìn chị dâu đang ngồi một bên.
Chị dâu cả Tưởng bị chồng mình nhìn có chút xấu hổ, nhìn cô ta làm gì? Không liên quan đến cô ta mà? Nhưng nghĩ tới chuyện chú út sẽ dọn ra ngoài ngay bây giờ, đây đúng là chuyện mừng lớn, thì khóe miệng không khống chế được cong lên.
Nói đến đoạn này, mẹ Tưởng liền không vui: “Để ý nó làm gì, chỉ cần thằng cả hiểu rõ thì em nghĩ nó cũng chẳng làm nên sóng gió gì được.”
Cha Tưởng thở dài một tiếng: “Đúng, quan hệ anh em giữa thằng cả và Tiểu Triệt không tệ, nhưng con trai lớn đều sẽ có gia đình nhỏ của mình, rồi sau này sẽ khó đảm bảo giữa hai đứa con trai không có một chút ngăn cách, xa thơm chứ gần thì thối, nếu con trai muốn dọn ra thì để nó thử dọn ra ngoài xem sao.”
“Anh cũng đồng ý rồi, em còn có thể nói gì đây!” Mẹ Tưởng hừ một tiếng với ông rồi xoay người đi ngủ.
Phải, chỉ cần có thể nói chuyện thông suốt là tốt rồi, cha Tưởng cũng không thèm để ý chuyện vợ nhất thời lạnh mặt.
“Cha mẹ nói như thế nào, có phải đã đồng ý cho chúng ta dọn ra ngoài rồi không?” Thấy Tưởng Triệt tươi cười quay trở lại, Ngụy Huyên vội vàng hỏi.
“Đương nhiên, anh ra tay mà còn có chuyện không làm được hay sao?”
Mặt Tưởng Triệt đầy vẻ đắc ý, Ngụy Huyên cũng không hỏi anh thuyết phục cha mẹ chồng như thế nào, chỉ vội vàng khen: “Dạ dạ dạ, anh lợi hại nhất được chưa, vậy mai anh nhớ đi tìm người đi tân trang lại nhà, nhớ là mặt tường và mặt đất nhất định phải chú ý cà thêm mấy lần, nếu không nhìn bẩn thỉu không sáng sủa.”
“Được, chút chuyện nhỏ này mà cũng đáng để em phải dặn đi dặn lại ba lần năm lần, anh cũng nhớ rồi mà, đảm bảo thành quả có thể khiến em hài lòng.” Đại gia Tưởng Triệt nằm ở trên giường không nhịn được xua xua tay với Ngụy Huyên.
Xét thấy anh cũng vừa mới lập công, Ngụy Huyên không so đo với anh nữa, nếu sau này không làm đúng hạn thì nói sau.
Vừa lập quân lệnh trạng (1) trước mặt vợ nên Tưởng Triệt cũng không dám lơ là, tan việc anh cũng không về ăn cơm mà đi tìm mấy anh em giúp đỡ, bắt đầu thu dọn nhà cửa.
(1) Quân lệnh trạng: giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh.
Liên tục một tuần lễ đi sớm về trễ, cuối cùng nhà cũng được anh sửa sang cho ra hình ra dạng.
Ngụy Huyên đi xem xong cũng rất hài lòng: “Không tệ không tệ, làm còn tốt hơn em nghĩ một chút.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đương nhiên, à đúng rồi, tủ phòng bếp cũng đã làm xong, buổi chiều anh tìm người đi kéo về, có điều em muốn nhiều tủ như vậy để làm gì?”
Hai người đi tới phòng bếp, Ngụy Huyên chỉ một vị trí rồi nói: “Đến lúc kéo tủ về thì để đây.”
Tính cả phòng tắm thì tổng cộng có bốn gian phòng, phòng bếp là chỗ tiêu tiền nhiều nhất, đồ sắm thêm bên trong không ít, ngược lại phòng ngủ vẫn tốt, chỉ cần kéo thẳng đồ bây giờ đang dùng qua là được, hơn nữa vốn dĩ trong phòng đã có một cái giường đất, ngay cả giường cũng có thể tiết kiệm.
Bàn ghế gian nhà chính cũng không cần đóng mới, trong này vốn đã tự có, chẳng qua có vẻ tương đối cũ nát, Tưởng Triệt đã tìm người mài lại tất cả một lần nữa, chúng vẫn rất bền chắc.
Nếu Ngụy Huyên đã định kinh doanh thức ăn thì đến lúc đó đồ trong phòng bếp chắc chắn sẽ không thiếu, chỉ có điều cô còn chưa thương lượng với Tưởng Triệt về chuyện này nên trước hết không nói. Dọn nhà đã, dọn xong nhà, sắp xếp ổn thỏa rồi nói những cái khác sau.
Ngày dọn nhà cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một buổi tối bình thường hai người tan việc về nhà dọn dẹp trước, đồ đạc đơn giản cũng không nhiều, một xe là có thể kéo hết.
Ăn cơm tối xong, hai người bạn được Tưởng Triệt mời đến dọn nhà cũng tới.
Tưởng Triệt đứng lên nói với cha Tưởng mẹ Tưởng: “Cha mẹ, vậy con đi làm việc trước.”
“Ừ đi đi, có khó khăn gì báo nhà kịp thời.”
Ngụy Huyên cũng nối gót anh cũng đứng dậy ra ngoài.
Anh cả Tưởng thấy em trai và em dâu đều đi liền hỏi: “Cha, Tiểu Triệt muốn đi làm gì?”
Cha Tưởng nhấp một hớp trà rồi chậm rãi nói: “Dọn nhà, nó với vợ nó định dọn ra ngoài ở riêng.”
“Dọn nhà?” Anh cả Tưởng nhất thời có chút kinh ngạc, sau khi phản ứng lại được thì sắc mặt không tốt lắm, quay đầu liếc nhìn chị dâu đang ngồi một bên.
Chị dâu cả Tưởng bị chồng mình nhìn có chút xấu hổ, nhìn cô ta làm gì? Không liên quan đến cô ta mà? Nhưng nghĩ tới chuyện chú út sẽ dọn ra ngoài ngay bây giờ, đây đúng là chuyện mừng lớn, thì khóe miệng không khống chế được cong lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro