Chương 30 - Thuyết Phục Cha Mẹ Chồng 1
Thuyết Phục Cha...
2024-08-08 22:05:58
Tối nay ăn cơm chiều xong, Ngụy Huyên lập tức nháy mắt với Tưởng Triệt, Tưởng Triệt không còn cách nào khác, chỉ đành nhắm mắt cắn răng đi theo cha Tưởng và mẹ Tưởng vào phòng.
Chị dâu tưởng nhìn đăm đăm sang bên kia, ước gì có thể đi vào nghe chung xem em chồng định nói gì với cha mẹ chồng.
“Nói đi, có chuyện gì, có phải là gây chuyện gì ở bên ngoài rồi không?” Cha tưởng ngồi xuống thổi nhẹ nước trà trong ly rồi nhấp một ngụm, ngẩng đầu, ánh mắt có phần hung dữ nhìn Tưởng Triệt hỏi.
“Ui da cha, cha xem sao cha cứ nghĩ xấu cho con mãi thế, lần này con thật sự có chuyện đứng đắn.”
“Ha ha.” Cha Tưởng giống như nghe được chuyện cười nói: “Vậy con nói đi, để cha nghe thử xem còn có chuyện chính sự gì muốn nói với cha.”
Tưởng Triệt xoa tay cười hắc hắc vài tiếng mới nói: “Cha mẹ, chuyện là thế này, không phải cháu trai cháu gái cũng lớn rồi sao, cả gia đình chen chúc trong một nhà ở cũng không tốt lắm, con mới nghĩ hay là để con với vợ con dọn đi ra ngoài, nhường phòng cho mấy đứa cháu ở, vậy thì tốt hơn.”
“Con định dọn ra ngoài?” Tưởng Triệt còn chưa nói xong đã bị mẹ Tưởng ngắt lời.
Thấy mẹ nổi giận, Tưởng Triệt nhanh chóng khuyên nhủ: “Không phải cha mẹ luôn chê nói con mãi không chịu trưởng thành sao, lần này con dọn ra ngoài không cần cha mẹ giúp đỡ, vậy mới thật sự trưởng thành được, hơn nữa trong nhà tổng cộng chỉ có bốn cái phòng, con dọn ra ngoài vừa lúc nhường chỗ cho cháu trai, không phải vừa khéo sao.”
“Vậy thì cũng không cần con dọn đi ra ngoài...”
Cha Tưởng lại cảm thấy Tưởng Triệt nói cũng có lý, giơ tay cản không cho mẹ Tưởng nói tiếp nữa, nghiêm túc nhìn Tưởng Triệt hỏi: “Con nghĩ kỹ chưa, đừng có mà ở bên ngoài được một đoạn thời gian lại la lối đòi dọn về, đến lúc đó không phải chỉ là dọn nhà đơn giản thế đâu.”
Thấy cha đã đồng ý, Tưởng Triệt nhanh chóng bảo đảm: “Cha mẹ, cha mẹ cứ yên tâm, con chắc chắn sẽ sống thật tốt, tuyệt đối sẽ không phụ lòng tin của cha mẹ, sẽ trở thành người tốt.”
“Được rồi, nếu con đã quyết tâm như thế thì cha đồng ý.”
“Dạ, cảm ơn cha. Vậy nếu không có việc gì nữa thì con đi ra ngoài trước nha cha mẹ.”
Chị cả Tưởng thấy em chồng vui vẻ ra mặt rời khỏi phòng của cha mẹ chồng, tức đến suýt chút nữa đã cắn nát lợi.
Trong phòng, sau khi Tưởng Triệt rời khỏi, mẹ Tưởng nổi giận nói: “Sao anh lại đồng ý cho nó đi chứ, con trai út của anh có tính cách thế nào anh còn không biết sao? Đó là cái thằng chỉ biết hôm nay không nghĩ tới ngày mai, nếu để nó dọn đi, chút tiền lương của nó với vợ nó thì có thể làm được cái gì chứ?”
“Được rồi, đây là chuyện tốt, em giận gì chứ?” Cha Tưởng lại có quan điểm khác với mẹ Tưởng, con trai biết tiến tới, làm cha mẹ phải nên vui vẻ mới đúng.
Mẹ Tưởng cướp lấy chén trà khỏi tay ông: “Anh còn cười được à, có chuyện gì vui anh nói em nghe thử xem?”
Thấy vợ giận thật, cha Tưởng cũng không dám vòng vo thêm nói: “Em ngẫm lại xem, hiện tại Tiểu Triệt đã lập gia đình, nếu nó muốn dọn ra ngoài sống riêng, chúng ta cứ kiên quyết ngăn cả thì ngoại trừ việc làm nó gây gổ với chúng ta ra còn có điểm lợi gì không, đàn ông phải trải qua một ít mưa gió, mới có thể lớn lên được, như thế mới có thể cảm nhận được nỗi khổ tâm của bậc làm cha mẹ chúng ta.
Em có thể bảo vệ cho nó cả đời không, sau này chúng ta không còn nữa, nó phải làm sao đây? Bây giờ ít nhất chúng ta còn sống, nếu nó thật sự sống không nổi nữa, chúng ta còn có thể giúp đỡ nó, không đến mức té quá đau, em nói coi có phải không? Hơn nữa em thật sự không có lòng tin với con trai mình đến thế sao, có lẽ nó dọn đi ra ngoài rồi vẫn có thể sống tốt thì sao?”
Mẹ Tưởng do dự nói: “Nhưng em cứ cảm thấy nó vẫn còn nhỏ...”
Chị dâu tưởng nhìn đăm đăm sang bên kia, ước gì có thể đi vào nghe chung xem em chồng định nói gì với cha mẹ chồng.
“Nói đi, có chuyện gì, có phải là gây chuyện gì ở bên ngoài rồi không?” Cha tưởng ngồi xuống thổi nhẹ nước trà trong ly rồi nhấp một ngụm, ngẩng đầu, ánh mắt có phần hung dữ nhìn Tưởng Triệt hỏi.
“Ui da cha, cha xem sao cha cứ nghĩ xấu cho con mãi thế, lần này con thật sự có chuyện đứng đắn.”
“Ha ha.” Cha Tưởng giống như nghe được chuyện cười nói: “Vậy con nói đi, để cha nghe thử xem còn có chuyện chính sự gì muốn nói với cha.”
Tưởng Triệt xoa tay cười hắc hắc vài tiếng mới nói: “Cha mẹ, chuyện là thế này, không phải cháu trai cháu gái cũng lớn rồi sao, cả gia đình chen chúc trong một nhà ở cũng không tốt lắm, con mới nghĩ hay là để con với vợ con dọn đi ra ngoài, nhường phòng cho mấy đứa cháu ở, vậy thì tốt hơn.”
“Con định dọn ra ngoài?” Tưởng Triệt còn chưa nói xong đã bị mẹ Tưởng ngắt lời.
Thấy mẹ nổi giận, Tưởng Triệt nhanh chóng khuyên nhủ: “Không phải cha mẹ luôn chê nói con mãi không chịu trưởng thành sao, lần này con dọn ra ngoài không cần cha mẹ giúp đỡ, vậy mới thật sự trưởng thành được, hơn nữa trong nhà tổng cộng chỉ có bốn cái phòng, con dọn ra ngoài vừa lúc nhường chỗ cho cháu trai, không phải vừa khéo sao.”
“Vậy thì cũng không cần con dọn đi ra ngoài...”
Cha Tưởng lại cảm thấy Tưởng Triệt nói cũng có lý, giơ tay cản không cho mẹ Tưởng nói tiếp nữa, nghiêm túc nhìn Tưởng Triệt hỏi: “Con nghĩ kỹ chưa, đừng có mà ở bên ngoài được một đoạn thời gian lại la lối đòi dọn về, đến lúc đó không phải chỉ là dọn nhà đơn giản thế đâu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy cha đã đồng ý, Tưởng Triệt nhanh chóng bảo đảm: “Cha mẹ, cha mẹ cứ yên tâm, con chắc chắn sẽ sống thật tốt, tuyệt đối sẽ không phụ lòng tin của cha mẹ, sẽ trở thành người tốt.”
“Được rồi, nếu con đã quyết tâm như thế thì cha đồng ý.”
“Dạ, cảm ơn cha. Vậy nếu không có việc gì nữa thì con đi ra ngoài trước nha cha mẹ.”
Chị cả Tưởng thấy em chồng vui vẻ ra mặt rời khỏi phòng của cha mẹ chồng, tức đến suýt chút nữa đã cắn nát lợi.
Trong phòng, sau khi Tưởng Triệt rời khỏi, mẹ Tưởng nổi giận nói: “Sao anh lại đồng ý cho nó đi chứ, con trai út của anh có tính cách thế nào anh còn không biết sao? Đó là cái thằng chỉ biết hôm nay không nghĩ tới ngày mai, nếu để nó dọn đi, chút tiền lương của nó với vợ nó thì có thể làm được cái gì chứ?”
“Được rồi, đây là chuyện tốt, em giận gì chứ?” Cha Tưởng lại có quan điểm khác với mẹ Tưởng, con trai biết tiến tới, làm cha mẹ phải nên vui vẻ mới đúng.
Mẹ Tưởng cướp lấy chén trà khỏi tay ông: “Anh còn cười được à, có chuyện gì vui anh nói em nghe thử xem?”
Thấy vợ giận thật, cha Tưởng cũng không dám vòng vo thêm nói: “Em ngẫm lại xem, hiện tại Tiểu Triệt đã lập gia đình, nếu nó muốn dọn ra ngoài sống riêng, chúng ta cứ kiên quyết ngăn cả thì ngoại trừ việc làm nó gây gổ với chúng ta ra còn có điểm lợi gì không, đàn ông phải trải qua một ít mưa gió, mới có thể lớn lên được, như thế mới có thể cảm nhận được nỗi khổ tâm của bậc làm cha mẹ chúng ta.
Em có thể bảo vệ cho nó cả đời không, sau này chúng ta không còn nữa, nó phải làm sao đây? Bây giờ ít nhất chúng ta còn sống, nếu nó thật sự sống không nổi nữa, chúng ta còn có thể giúp đỡ nó, không đến mức té quá đau, em nói coi có phải không? Hơn nữa em thật sự không có lòng tin với con trai mình đến thế sao, có lẽ nó dọn đi ra ngoài rồi vẫn có thể sống tốt thì sao?”
Mẹ Tưởng do dự nói: “Nhưng em cứ cảm thấy nó vẫn còn nhỏ...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro