Xuyên Sách 70 : Nữ Xứng Ác Độc Trở Thành Trung Tâm Sủng Ái
Chương 12
2024-11-24 04:08:56
Người phụ trách công xã điểm lại số người một lần nữa, xác nhận đủ các thanh niên trí thức được phân về, sau đó ra hiệu cho tài xế khởi hành.
Gió xuân vẫn còn lạnh, không khí se se nhưng ngồi trên máy kéo gió lùa qua còn buốt hơn.
Chu Nhiên lúc này thầm cảm ơn Xuân Hoa đã quấn cho cô kín như bọc chăn, nếu không thì cô chắc chắn đã lạnh cóng. Nhưng những người khác thì không được may mắn như vậy, đặc biệt là Thẩm Tri An.
Nhìn qua, Chu Nhiên thấy anh chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, gió lạnh thổi qua khiến tay anh tái nhợt, thậm chí ngón tay có phần trắng bệch.
Chu Nhiên chợt muốn hỏi han anh vài câu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô chẳng có cách nào cởi áo khoác của mình để đưa cho anh mặc. Dù gì thì cơ hội nịnh bợ anh ta sẽ còn nhiều khi đến đội sản xuất, lúc đó tính sau cũng không muộn.
Xe máy kéo xóc nảy không ngừng, khiến không ít thanh niên trí thức lần đầu ngồi cảm thấy lảo đảo, có người còn nghiêng ngả không vững.
“Khi nào mới đến nơi vậy?” Một thanh niên trí thức sốt ruột hỏi lớn.
“Còn phải một giờ nữa! Bây giờ mới đi được một đoạn thôi!” Người lái máy kéo hét lớn trả lời, cố gắng át tiếng động cơ ầm ĩ. Nếu nói nhỏ thì ngồi phía sau không thể nghe thấy.
Nghe nói còn tận một giờ nữa, bầu không khí trên xe lập tức trở nên ỉu xìu. Đặc biệt là một số nữ thanh niên trí thức, sắc mặt tái xanh, có vẻ mệt mỏi và khó chịu vì sự xóc nảy liên tục.
Máy kéo tiếp tục chạy thêm khoảng mười phút thì đột nhiên có một giọng nói hét lên từ phía sau:
“Dừng lại! Dừng lại! Tôi chịu không nổi nữa! Tôi sắp nôn rồi!”
“Tôi cũng muốn nôn, có thể dừng lại một chút không?”
---
Người phụ trách công xã chỉ nhíu mày, nhưng rõ ràng không hề ngạc nhiên.
Mỗi lần tiếp nhận một nhóm thanh niên trí thức mới, cảnh tượng này lặp đi lặp lại như vậy. Nam thanh niên trí thức thường chịu đựng giỏi hơn một chút, nhưng nữ thanh niên trí thức thì hầu như chẳng mấy ai chịu nổi.
Những cô gái lớn lên trong thành phố, quen sống trong môi trường đầy đủ, chưa từng trải qua khổ cực, làm sao có thể chịu nổi sự xóc nảy này?
Dù nói là đến hỗ trợ nông thôn, nhưng thực tế, với các đội sản xuất ở nông thôn, họ chẳng khác gì một gánh nặng. Đến nơi thì làm chẳng được bao nhiêu, nhưng đội sản xuất lại phải chia lương thực cho họ.
Cũng chính vì lý do này mà người dân địa phương rất ác cảm với các thanh niên trí thức. Thậm chí, nhiều đội sản xuất chẳng muốn tiếp nhận họ chút nào.
“Dừng lại một lát đi!” Người phụ trách công xã cuối cùng cũng đồng ý.
Máy kéo dừng hẳn, một vài thanh niên trí thức vội vã nhảy xuống đất, chạy ra xa để nôn thốc nôn tháo một hồi lâu. Xong xuôi, tất cả lại miễn cưỡng quay về xe để tiếp tục hành trình.
Cuối cùng, máy kéo cũng đến đội sản xuất Thượng Giang. Người lái xe giảm tốc, rồi dừng hẳn. Chu Khánh Trí quay lại nói với hai thanh niên trí thức mới:
“Tới rồi. Xuống xe thôi, đi theo tôi.”
Nói xong, anh nhảy xuống trước, sau đó quay lại nhìn Chu Nhiên:
“Tiểu muội, em từ từ thôi, đưa đồ cho anh trước, anh đỡ em xuống.”
Vì lần trước Chu Nhiên từng bị ngã, lần này Chu Khánh Trí cẩn thận hơn hẳn. Nếu em gái ngã lần nữa, không chỉ cha mẹ mắng anh te tua, mà bản thân anh cũng sẽ cảm thấy có lỗi với cô.
“Dạ, em biết rồi, tứ ca.”
Chu Nhiên gật đầu, ngoan ngoãn đưa đồ vừa mua cho Chu Khánh Trí rồi từ từ trèo xuống xe.
Thẩm Tri An cũng nhảy xuống, mang theo mấy chiếc túi lớn. Sức anh rõ ràng rất khỏe, những chiếc túi hành lý nặng trịch trông như chẳng là gì khi nằm trong tay anh.
Còn Lý Diễm Hồng, vì là con gái, nên việc dỡ hành lý từ máy kéo không được nhẹ nhàng như vậy. Chu Nhiên nhìn thấy, liền lên tiếng:
“Chị Lý, để tôi giúp chị cầm bớt đồ.”
Nói xong, Chu Nhiên từ trên xe cúi xuống, cầm lấy một chiếc túi đưa cho Lý Diễm Hồng, người đang đứng dưới xe. Lý Diễm Hồng nhận lấy, mỉm cười cảm ơn:
Gió xuân vẫn còn lạnh, không khí se se nhưng ngồi trên máy kéo gió lùa qua còn buốt hơn.
Chu Nhiên lúc này thầm cảm ơn Xuân Hoa đã quấn cho cô kín như bọc chăn, nếu không thì cô chắc chắn đã lạnh cóng. Nhưng những người khác thì không được may mắn như vậy, đặc biệt là Thẩm Tri An.
Nhìn qua, Chu Nhiên thấy anh chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, gió lạnh thổi qua khiến tay anh tái nhợt, thậm chí ngón tay có phần trắng bệch.
Chu Nhiên chợt muốn hỏi han anh vài câu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô chẳng có cách nào cởi áo khoác của mình để đưa cho anh mặc. Dù gì thì cơ hội nịnh bợ anh ta sẽ còn nhiều khi đến đội sản xuất, lúc đó tính sau cũng không muộn.
Xe máy kéo xóc nảy không ngừng, khiến không ít thanh niên trí thức lần đầu ngồi cảm thấy lảo đảo, có người còn nghiêng ngả không vững.
“Khi nào mới đến nơi vậy?” Một thanh niên trí thức sốt ruột hỏi lớn.
“Còn phải một giờ nữa! Bây giờ mới đi được một đoạn thôi!” Người lái máy kéo hét lớn trả lời, cố gắng át tiếng động cơ ầm ĩ. Nếu nói nhỏ thì ngồi phía sau không thể nghe thấy.
Nghe nói còn tận một giờ nữa, bầu không khí trên xe lập tức trở nên ỉu xìu. Đặc biệt là một số nữ thanh niên trí thức, sắc mặt tái xanh, có vẻ mệt mỏi và khó chịu vì sự xóc nảy liên tục.
Máy kéo tiếp tục chạy thêm khoảng mười phút thì đột nhiên có một giọng nói hét lên từ phía sau:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Dừng lại! Dừng lại! Tôi chịu không nổi nữa! Tôi sắp nôn rồi!”
“Tôi cũng muốn nôn, có thể dừng lại một chút không?”
---
Người phụ trách công xã chỉ nhíu mày, nhưng rõ ràng không hề ngạc nhiên.
Mỗi lần tiếp nhận một nhóm thanh niên trí thức mới, cảnh tượng này lặp đi lặp lại như vậy. Nam thanh niên trí thức thường chịu đựng giỏi hơn một chút, nhưng nữ thanh niên trí thức thì hầu như chẳng mấy ai chịu nổi.
Những cô gái lớn lên trong thành phố, quen sống trong môi trường đầy đủ, chưa từng trải qua khổ cực, làm sao có thể chịu nổi sự xóc nảy này?
Dù nói là đến hỗ trợ nông thôn, nhưng thực tế, với các đội sản xuất ở nông thôn, họ chẳng khác gì một gánh nặng. Đến nơi thì làm chẳng được bao nhiêu, nhưng đội sản xuất lại phải chia lương thực cho họ.
Cũng chính vì lý do này mà người dân địa phương rất ác cảm với các thanh niên trí thức. Thậm chí, nhiều đội sản xuất chẳng muốn tiếp nhận họ chút nào.
“Dừng lại một lát đi!” Người phụ trách công xã cuối cùng cũng đồng ý.
Máy kéo dừng hẳn, một vài thanh niên trí thức vội vã nhảy xuống đất, chạy ra xa để nôn thốc nôn tháo một hồi lâu. Xong xuôi, tất cả lại miễn cưỡng quay về xe để tiếp tục hành trình.
Cuối cùng, máy kéo cũng đến đội sản xuất Thượng Giang. Người lái xe giảm tốc, rồi dừng hẳn. Chu Khánh Trí quay lại nói với hai thanh niên trí thức mới:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tới rồi. Xuống xe thôi, đi theo tôi.”
Nói xong, anh nhảy xuống trước, sau đó quay lại nhìn Chu Nhiên:
“Tiểu muội, em từ từ thôi, đưa đồ cho anh trước, anh đỡ em xuống.”
Vì lần trước Chu Nhiên từng bị ngã, lần này Chu Khánh Trí cẩn thận hơn hẳn. Nếu em gái ngã lần nữa, không chỉ cha mẹ mắng anh te tua, mà bản thân anh cũng sẽ cảm thấy có lỗi với cô.
“Dạ, em biết rồi, tứ ca.”
Chu Nhiên gật đầu, ngoan ngoãn đưa đồ vừa mua cho Chu Khánh Trí rồi từ từ trèo xuống xe.
Thẩm Tri An cũng nhảy xuống, mang theo mấy chiếc túi lớn. Sức anh rõ ràng rất khỏe, những chiếc túi hành lý nặng trịch trông như chẳng là gì khi nằm trong tay anh.
Còn Lý Diễm Hồng, vì là con gái, nên việc dỡ hành lý từ máy kéo không được nhẹ nhàng như vậy. Chu Nhiên nhìn thấy, liền lên tiếng:
“Chị Lý, để tôi giúp chị cầm bớt đồ.”
Nói xong, Chu Nhiên từ trên xe cúi xuống, cầm lấy một chiếc túi đưa cho Lý Diễm Hồng, người đang đứng dưới xe. Lý Diễm Hồng nhận lấy, mỉm cười cảm ơn:
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro