Xuyên Sách 70 : Nữ Xứng Ác Độc Trở Thành Trung Tâm Sủng Ái
Chương 13
2024-11-24 04:08:56
“Cảm ơn em nhé.”
“Không có gì đâu.” Chu Nhiên cười đáp, vẫy tay.
Trong trí nhớ của cô, Lý Diễm Hồng trong tiểu thuyết là một nhân vật phụ không có gì nổi bật, giống như một “pháo hôi” chỉ xuất hiện thoáng qua. Cô ấy không tham gia vào những tranh chấp hay mâu thuẫn giữa các thanh niên trí thức, mà sống khá điềm đạm, “phật hệ”.
Tuy nhiên, sau khi kỳ thi đại học được khôi phục, cô ấy lại cùng với nam chính và nữ chính thi đậu đại học, trở thành người có tương lai sáng lạn.
Chu Nhiên nghĩ thầm, xây dựng mối quan hệ tốt với Lý Diễm Hồng biết đâu sau này có thể giúp ích cho cô.
Nghĩ vậy, Chu Nhiên tiếp tục giúp Lý Diễm Hồng lấy những túi đồ khác.
Nhưng khi Chu Nhiên cố lấy chiếc ba lô quân dụng của Lý Diễm Hồng, cô nhận ra nó nặng hơn mình tưởng rất nhiều. Cắn răng dùng hết sức để nhấc, cô vẫn cố giúp Lý Diễm Hồng. Nhưng đúng lúc đó, vì đứng không vững, chân cô trượt một cái, cả người ngã nghiêng về một bên rồi từ trên xe rơi xuống.
“Tiểu muội!” Chu Khánh Trí hoảng hốt hét lên, cả tim anh như nhảy vọt lên tận cổ.
Chu Khánh Trí đã đặc biệt chú ý cẩn thận, vậy mà không ngờ vẫn để em gái ngã từ trên máy kéo xuống. Trong lòng anh hoảng hốt: nếu lần này xảy ra chuyện gì, làm sao anh dám đối mặt với cha mẹ đây?
Ngay lúc Chu Nhiên sắp rơi xuống đất, Thẩm Tri An đã nhanh tay nhanh mắt lao tới đỡ cô. Nhưng vì trọng lượng của Chu Nhiên khá lớn, cộng thêm cú ngã từ trên cao, lực va chạm mạnh đến mức khiến cả hai ngã nhào xuống đất.
Kết quả, Chu Nhiên nằm đè lên người Thẩm Tri An, còn anh thì không may trở thành “cái đệm thịt” cho cô.
Chu Nhiên chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn người bên dưới.
Gương mặt của Thẩm Tri An chỉ cách cô vài centimet, gần đến mức khiến cô cảm nhận rõ từng đường nét trên khuôn mặt anh.
Phải công nhận, Thẩm Tri An rất đẹp trai, mang vẻ nam tính mạnh mẽ. Tuy nhiên, ở thời đại này, người ta lại ưa chuộng kiểu thư sinh trắng trẻo hơn, chứ không phải vẻ rắn rỏi của anh.
Nghĩ đến đây, Chu Nhiên đột nhiên nhớ ra: đây chính là nhân vật nam phụ ác độc trong tiểu thuyết, sau này trở thành một kẻ quyết đoán, không nương tay với bất kỳ ai dám làm tổn thương mình. Cô ngã đè lên anh thế này, không biết có khiến anh ghi hận và trả thù về sau hay không.
Nghĩ vậy, Chu Nhiên hoảng hốt bò dậy khỏi người Thẩm Tri An, mặt đỏ bừng vì xấu hổ và sợ hãi.
Lúc này, Chu Khánh Trí đã chạy tới, khuôn mặt đầy lo lắng:
“Tiểu muội, em có sao không? Ngã có đau không? Để anh xem nào!”
Thấy sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt anh trai, Chu Nhiên vội trấn an:
“Tứ ca, em không sao, không bị thương đâu. Cũng nhờ anh Thẩm kịp thời đỡ em, nếu không chắc chắn em đã ngã rất nặng rồi. Chúng ta nhất định phải cảm ơn anh ấy thật tốt.”
Chu Khánh Trí gật đầu đồng tình. Trong mắt anh, Chu Nhiên là bảo bối của cả nhà, nếu có chuyện gì xảy ra thì đúng là không biết làm sao. Thẩm Tri An cứu được em gái anh, điều đó chẳng khác nào trở thành ân nhân của cả nhà họ Chu.
Chu Nhiên, tuy trong lòng hơi chột dạ, vẫn quay sang hỏi Thẩm Tri An với vẻ quan tâm:
“Anh Thẩm, anh có sao không? Có bị đau không?”
Cô thật sự lo lắng, không biết liệu sức nặng của mình có làm anh bị thương hay không. Nghĩ lại, cô thầm cảm thấy may mắn vì người bị mình đè lên là Thẩm Tri An – một người rắn rỏi. Nếu đổi lại là Tống Văn Huy, cậu trai thư sinh kia chắc chắn đã bị đè bẹp dí rồi.
Chu Khánh Trí cũng phụ họa:
“Đúng vậy, anh Thẩm, anh có bị đau không?”
Thực tế, Thẩm Tri An đúng là bị đau thật. Với thể trọng của Chu Nhiên, làm sao anh không cảm thấy gì được? Nhưng nhìn khuôn mặt lo lắng của cô gái nhỏ trước mặt, anh không nỡ nói ra sự thật. Dù sao, cô ấy cũng chỉ là một cô bé, hơn nữa, chuyện này có lẽ khiến cô đã đủ xấu hổ rồi.
“Không có gì đâu.” Chu Nhiên cười đáp, vẫy tay.
Trong trí nhớ của cô, Lý Diễm Hồng trong tiểu thuyết là một nhân vật phụ không có gì nổi bật, giống như một “pháo hôi” chỉ xuất hiện thoáng qua. Cô ấy không tham gia vào những tranh chấp hay mâu thuẫn giữa các thanh niên trí thức, mà sống khá điềm đạm, “phật hệ”.
Tuy nhiên, sau khi kỳ thi đại học được khôi phục, cô ấy lại cùng với nam chính và nữ chính thi đậu đại học, trở thành người có tương lai sáng lạn.
Chu Nhiên nghĩ thầm, xây dựng mối quan hệ tốt với Lý Diễm Hồng biết đâu sau này có thể giúp ích cho cô.
Nghĩ vậy, Chu Nhiên tiếp tục giúp Lý Diễm Hồng lấy những túi đồ khác.
Nhưng khi Chu Nhiên cố lấy chiếc ba lô quân dụng của Lý Diễm Hồng, cô nhận ra nó nặng hơn mình tưởng rất nhiều. Cắn răng dùng hết sức để nhấc, cô vẫn cố giúp Lý Diễm Hồng. Nhưng đúng lúc đó, vì đứng không vững, chân cô trượt một cái, cả người ngã nghiêng về một bên rồi từ trên xe rơi xuống.
“Tiểu muội!” Chu Khánh Trí hoảng hốt hét lên, cả tim anh như nhảy vọt lên tận cổ.
Chu Khánh Trí đã đặc biệt chú ý cẩn thận, vậy mà không ngờ vẫn để em gái ngã từ trên máy kéo xuống. Trong lòng anh hoảng hốt: nếu lần này xảy ra chuyện gì, làm sao anh dám đối mặt với cha mẹ đây?
Ngay lúc Chu Nhiên sắp rơi xuống đất, Thẩm Tri An đã nhanh tay nhanh mắt lao tới đỡ cô. Nhưng vì trọng lượng của Chu Nhiên khá lớn, cộng thêm cú ngã từ trên cao, lực va chạm mạnh đến mức khiến cả hai ngã nhào xuống đất.
Kết quả, Chu Nhiên nằm đè lên người Thẩm Tri An, còn anh thì không may trở thành “cái đệm thịt” cho cô.
Chu Nhiên chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn người bên dưới.
Gương mặt của Thẩm Tri An chỉ cách cô vài centimet, gần đến mức khiến cô cảm nhận rõ từng đường nét trên khuôn mặt anh.
Phải công nhận, Thẩm Tri An rất đẹp trai, mang vẻ nam tính mạnh mẽ. Tuy nhiên, ở thời đại này, người ta lại ưa chuộng kiểu thư sinh trắng trẻo hơn, chứ không phải vẻ rắn rỏi của anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ đến đây, Chu Nhiên đột nhiên nhớ ra: đây chính là nhân vật nam phụ ác độc trong tiểu thuyết, sau này trở thành một kẻ quyết đoán, không nương tay với bất kỳ ai dám làm tổn thương mình. Cô ngã đè lên anh thế này, không biết có khiến anh ghi hận và trả thù về sau hay không.
Nghĩ vậy, Chu Nhiên hoảng hốt bò dậy khỏi người Thẩm Tri An, mặt đỏ bừng vì xấu hổ và sợ hãi.
Lúc này, Chu Khánh Trí đã chạy tới, khuôn mặt đầy lo lắng:
“Tiểu muội, em có sao không? Ngã có đau không? Để anh xem nào!”
Thấy sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt anh trai, Chu Nhiên vội trấn an:
“Tứ ca, em không sao, không bị thương đâu. Cũng nhờ anh Thẩm kịp thời đỡ em, nếu không chắc chắn em đã ngã rất nặng rồi. Chúng ta nhất định phải cảm ơn anh ấy thật tốt.”
Chu Khánh Trí gật đầu đồng tình. Trong mắt anh, Chu Nhiên là bảo bối của cả nhà, nếu có chuyện gì xảy ra thì đúng là không biết làm sao. Thẩm Tri An cứu được em gái anh, điều đó chẳng khác nào trở thành ân nhân của cả nhà họ Chu.
Chu Nhiên, tuy trong lòng hơi chột dạ, vẫn quay sang hỏi Thẩm Tri An với vẻ quan tâm:
“Anh Thẩm, anh có sao không? Có bị đau không?”
Cô thật sự lo lắng, không biết liệu sức nặng của mình có làm anh bị thương hay không. Nghĩ lại, cô thầm cảm thấy may mắn vì người bị mình đè lên là Thẩm Tri An – một người rắn rỏi. Nếu đổi lại là Tống Văn Huy, cậu trai thư sinh kia chắc chắn đã bị đè bẹp dí rồi.
Chu Khánh Trí cũng phụ họa:
“Đúng vậy, anh Thẩm, anh có bị đau không?”
Thực tế, Thẩm Tri An đúng là bị đau thật. Với thể trọng của Chu Nhiên, làm sao anh không cảm thấy gì được? Nhưng nhìn khuôn mặt lo lắng của cô gái nhỏ trước mặt, anh không nỡ nói ra sự thật. Dù sao, cô ấy cũng chỉ là một cô bé, hơn nữa, chuyện này có lẽ khiến cô đã đủ xấu hổ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro