Không Nên Có Ti...
Lưu Yên La
2024-08-15 19:17:08
Dù sao phòng ở đã được xây dựng lâu đời, nếu chủ cũ biết chăm sóc nhà còn tốt, nếu gặp phải chủ nhà không biết bảo dưỡng nhà thì không biết có thể ở được hay không.
Nhưng mà các quan quân ở khu nhà cũ đều nghĩ là về sau có thể công việc sẽ thay đổi hoặc là muốn chờ khi nào có phòng ở dãy đằng trước thừa ra thì sẽ dọn vào. Vậy nên phần lớn người đều không muốn bỏ ra quá nhiều tiền để sửa lại phòng ở. Bởi vậy bọn họ nhiều lắm là quét vôi lại tường và sửa lại những cửa sổ bị hỏng, dù sao chỉ cần có thể ở lại là được.
Nhưng Tông Thiệu cảm thấy nếu muốn ở thì phải chuẩn bị cho tốt một chút, như vậy thì cả nhà ở mới thoải mái. Thế là anh liền sơn hết lại căn nhà từ trong ra ngoài một lần, phòng bếp ban đầu được đổi thành phòng tắm, sau đó dựng thêm phòng bếp và phòng vệ sinh ở trong sân.
Cũng bởi vì như thế nên sau khi Tông Thiệu xin tùy quân xong thì chậm hai tháng mới trở về đón Lâm Vi.
Tuy nhiên, Tông Thiệu không phải kiểu người làm chút chuyện cũng muốn đi khoe khoang cho tất cả mọi người đều biết, anh chỉ nhẹ nhàng nói: “Cũng tạm"
Lâm Vi a một tiếng, lại thuận miệng hỏi: “Vậy anh sửa lại phòng mất bao nhiêu tiền? Em rời khỏi thuyền sẽ xem lại chi phí". Đây là một chuyện quan trọng.
Lúc cô và Tông Thiệu vừa mới kết hôn thì anh cũng đã là phó đội trưởng rồi, hải quân ra biển còn có trợ cấp, mỗi tháng cộng vào cũng được hơn 60 đồng. Trong bốn năm nay, Tông Thiệu từ phó đội trưởng thăng lên phó doanh trưởng, tiền lương cũng từ hơn 60 đồng tăng đến tầm khoảng 100 đồng.
Tông Thiệu ở bộ đội không cần tiêu quá nhiều tiền, phần lớn tiền lương đều gửi về nhà, số còn lại không dùng hết thì sẽ để tiết kiệm, xem như tiền riêng của anh, đây là việc mà hai vợ chồng đều ngầm đồng ý.
Tuy rằng khi mẹ Lâm cấm cha Lâm không được giữ tiền riêng thì Lâm Vi vô điều kiện đứng về phía mẹ. Nhưng sau khi kết hôn, Lâm Vi lại cảm thấy việc này cũng phải tùy tình huống mà đối xử.
Những mặt khác của Tông Thiệu thì cô chưa bàn tới, nhưng nhân phẩm của anh vẫn là rất đáng tin cậy, anh không phải là loại người ăn xài phung phí, cho nên việc tiền riêng này cô quản khá lỏng lẻo.
…… Cô sẽ không thừa nhận là cô cũng rất muốn quản lý hết tiền lương của Tông Thiệu, nhưng mà hai vợ chồng ở cách xa nhau, dẫn tới việc cô không thể biết chính xác số tiền lương của Tông Thiệu là bao nhiêu, với cả cô sợ quản quá nghiêm sẽ khiến Tông Thiệu bực bội, cuối cùng sẽ khiến gà bay trứng vỡ.
Mà sự thật chứng minh, Tông Thiệu thật sự là người đáng tin, tích cóp tiền riêng cũng không tiêu linh tinh, tiền sửa chữa nhà lần này trừ bỏ phần do bộ đội trợ cấp thì còn lại đều được lấy từ tiền riêng của Tông Thiệu.
Tuy tiền không cần Lâm Vi phải trả, nhưng cô muốn biết nhà mình có bao nhiêu tiền vẫn là điều rất cần thiết, trong lòng cô có tính toán riêng.
Tông Thiệu cũng không tính toán gạt cô, nói một con số.
Lâm Vi sửng sốt: “Tổng cộng tiền sửa chữa sao?”
Tông Thiệu: "Là số tiền anh bỏ ra sau khi đã dùng hết khoản trợ cấp"
Lâm Vi: “……”
Mẹ cô nói rất đúng, đàn ông không nên có tiền riêng!:)
Nhưng mà các quan quân ở khu nhà cũ đều nghĩ là về sau có thể công việc sẽ thay đổi hoặc là muốn chờ khi nào có phòng ở dãy đằng trước thừa ra thì sẽ dọn vào. Vậy nên phần lớn người đều không muốn bỏ ra quá nhiều tiền để sửa lại phòng ở. Bởi vậy bọn họ nhiều lắm là quét vôi lại tường và sửa lại những cửa sổ bị hỏng, dù sao chỉ cần có thể ở lại là được.
Nhưng Tông Thiệu cảm thấy nếu muốn ở thì phải chuẩn bị cho tốt một chút, như vậy thì cả nhà ở mới thoải mái. Thế là anh liền sơn hết lại căn nhà từ trong ra ngoài một lần, phòng bếp ban đầu được đổi thành phòng tắm, sau đó dựng thêm phòng bếp và phòng vệ sinh ở trong sân.
Cũng bởi vì như thế nên sau khi Tông Thiệu xin tùy quân xong thì chậm hai tháng mới trở về đón Lâm Vi.
Tuy nhiên, Tông Thiệu không phải kiểu người làm chút chuyện cũng muốn đi khoe khoang cho tất cả mọi người đều biết, anh chỉ nhẹ nhàng nói: “Cũng tạm"
Lâm Vi a một tiếng, lại thuận miệng hỏi: “Vậy anh sửa lại phòng mất bao nhiêu tiền? Em rời khỏi thuyền sẽ xem lại chi phí". Đây là một chuyện quan trọng.
Lúc cô và Tông Thiệu vừa mới kết hôn thì anh cũng đã là phó đội trưởng rồi, hải quân ra biển còn có trợ cấp, mỗi tháng cộng vào cũng được hơn 60 đồng. Trong bốn năm nay, Tông Thiệu từ phó đội trưởng thăng lên phó doanh trưởng, tiền lương cũng từ hơn 60 đồng tăng đến tầm khoảng 100 đồng.
Tông Thiệu ở bộ đội không cần tiêu quá nhiều tiền, phần lớn tiền lương đều gửi về nhà, số còn lại không dùng hết thì sẽ để tiết kiệm, xem như tiền riêng của anh, đây là việc mà hai vợ chồng đều ngầm đồng ý.
Tuy rằng khi mẹ Lâm cấm cha Lâm không được giữ tiền riêng thì Lâm Vi vô điều kiện đứng về phía mẹ. Nhưng sau khi kết hôn, Lâm Vi lại cảm thấy việc này cũng phải tùy tình huống mà đối xử.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những mặt khác của Tông Thiệu thì cô chưa bàn tới, nhưng nhân phẩm của anh vẫn là rất đáng tin cậy, anh không phải là loại người ăn xài phung phí, cho nên việc tiền riêng này cô quản khá lỏng lẻo.
…… Cô sẽ không thừa nhận là cô cũng rất muốn quản lý hết tiền lương của Tông Thiệu, nhưng mà hai vợ chồng ở cách xa nhau, dẫn tới việc cô không thể biết chính xác số tiền lương của Tông Thiệu là bao nhiêu, với cả cô sợ quản quá nghiêm sẽ khiến Tông Thiệu bực bội, cuối cùng sẽ khiến gà bay trứng vỡ.
Mà sự thật chứng minh, Tông Thiệu thật sự là người đáng tin, tích cóp tiền riêng cũng không tiêu linh tinh, tiền sửa chữa nhà lần này trừ bỏ phần do bộ đội trợ cấp thì còn lại đều được lấy từ tiền riêng của Tông Thiệu.
Tuy tiền không cần Lâm Vi phải trả, nhưng cô muốn biết nhà mình có bao nhiêu tiền vẫn là điều rất cần thiết, trong lòng cô có tính toán riêng.
Tông Thiệu cũng không tính toán gạt cô, nói một con số.
Lâm Vi sửng sốt: “Tổng cộng tiền sửa chữa sao?”
Tông Thiệu: "Là số tiền anh bỏ ra sau khi đã dùng hết khoản trợ cấp"
Lâm Vi: “……”
Mẹ cô nói rất đúng, đàn ông không nên có tiền riêng!:)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro