Phòng Ở
Lưu Yên La
2024-08-15 19:17:08
Lâm Vi ăn hai miếng cháo, lại hỏi: “Vậy nhà chúng ta có hình dáng như thế nào? Đứng ở trong viện có thể nhìn được biển không?”
Đầu tiên Tông Thiệu gật đầu, lại nói: “Chính là nhà ngói bình thường, có hai tầng, trên lầu có hai gian phòng, dưới lầu là phòng khách cùng phòng tắm, phòng bếp WC đều ở bên ngoài. Ngô, trên đỉnh phòng bếp là sân phơi, anh trở về kéo hai dây thừng, có thể phơi quần áo.”
Lâm Vi nghĩ thầm phòng ở như thế này không bình thường một chút nào cả.
Cô nghĩ lại phòng ở của nhà xưởng, phòng ở không tính là nhỏ, nhưng trong nhà nhân khẩu nhiều, cô và ba mẹ ngủ chung một phòng. Cũng không có phòng bếp đơn độc , chỉ xây cái trạm bếp ở bên ngoài, WC lại càng không cần phải nói, nhà vệ sinh công cộng, đều làm ở bên ngoài.
Sau khi kết hôn cùng Tông Thiệu thì cô liền dọn đến chỗ nhà chồng, được ở trong phòng rộng hơn chút, nhưng WC vẫn là xài chung, càng đừng nói được dùng phòng tắm đơn, nghĩ cũng đều không cần nghĩ.
Bởi vậy, nghe thấy Tông Thiệu miêu tả, Lâm Vi liền cảm thấy phòng ở này không tồi, trong lòng nhịn không được sinh ra vài phần chờ mong.
Nhưng ngay sau đó cô lại nghĩ tới Tông Thiệu từng nói qua, phòng bếp cùng WC đều là đóng thêm, liền cười nói: “Anh sửa lại nhà phí không ít tâm tư đúng không?”
Căn cứ vào việc Tam Lâm được xây dựng vào đầu thập niên 50, lúc đầu ít người, người nhà tới tùy quân cũng không nhiều lắm.
Hiện giờ đã hai mươi năm qua đi, không chỉ số lượng binh lính của quân đội đã gấp mấy lần, người nhà của quan quân với đủ cấp bậc cũng nhiều hơn vài lần, điều này cũng dẫn tới chuyện khu người nhà của căn cứ được xây dựng lại thêm một lần nữa.
Trước mắt khu phòng ở của người nhà được chia làm ba loại cơ bản, một loại là nhà cũ được xây dựng đầu niên đại năm 50, hầu như dãy phòng ở này đều thuộc khu sau của khu người nhà quân nhân, đi lại không quá tiện, nhưng gần biển, khép kín, có sân.
Một loại là một loạt các phòng mặt tiền được xây dựng số lượng lớn ở cuối thập niên 50, hai đến bốn hộ chung một cái sân, nhưng quy hoạch tốt, trong phòng có phòng bếp, trong viện có WC, hơn nữa đi lại khá thuận tiện.
Cuối cùng là một loại phòng cũng được xây ở cuối thập niên 50, nhưng lại được xây dựng độc lập, nhà có sân lớn, phần lớn nhà có vị trí ở ven biển, phong cảnh đẹp, nhưng phòng ở này là cho lãnh đạo, cần có cấp bậc cao mới được vào ở.
Bởi vậy, người vừa đủ điều kiện mang người nhà tới tùy quân giống như Tông Thiệu thì chỉ có thể lựa chọn trong hai loại phòng đầu tiên.
Mà trong hai loại phòng này, dãy phòng ở mặt trước càng được hoan nghênh hơn, dù sao thì có thể ở trong phòng ốc mới hơn một chút sẽ càng thoải mái hơn. Cho nên lúc Tông Thiệu xin phòng ở thì phòng ở mặt trước đó đã hết chỗ rồi, anh chỉ có thể chọn ở nhà cũ.
Đương nhiên, khi quân nhân ở nhà cũ thì cũng không phải là quá thiệt thòi, bọn họ sẽ được bộ đội trợ cấp một khoản tiền dùng để làm kinh phí sửa lại phòng.
Đầu tiên Tông Thiệu gật đầu, lại nói: “Chính là nhà ngói bình thường, có hai tầng, trên lầu có hai gian phòng, dưới lầu là phòng khách cùng phòng tắm, phòng bếp WC đều ở bên ngoài. Ngô, trên đỉnh phòng bếp là sân phơi, anh trở về kéo hai dây thừng, có thể phơi quần áo.”
Lâm Vi nghĩ thầm phòng ở như thế này không bình thường một chút nào cả.
Cô nghĩ lại phòng ở của nhà xưởng, phòng ở không tính là nhỏ, nhưng trong nhà nhân khẩu nhiều, cô và ba mẹ ngủ chung một phòng. Cũng không có phòng bếp đơn độc , chỉ xây cái trạm bếp ở bên ngoài, WC lại càng không cần phải nói, nhà vệ sinh công cộng, đều làm ở bên ngoài.
Sau khi kết hôn cùng Tông Thiệu thì cô liền dọn đến chỗ nhà chồng, được ở trong phòng rộng hơn chút, nhưng WC vẫn là xài chung, càng đừng nói được dùng phòng tắm đơn, nghĩ cũng đều không cần nghĩ.
Bởi vậy, nghe thấy Tông Thiệu miêu tả, Lâm Vi liền cảm thấy phòng ở này không tồi, trong lòng nhịn không được sinh ra vài phần chờ mong.
Nhưng ngay sau đó cô lại nghĩ tới Tông Thiệu từng nói qua, phòng bếp cùng WC đều là đóng thêm, liền cười nói: “Anh sửa lại nhà phí không ít tâm tư đúng không?”
Căn cứ vào việc Tam Lâm được xây dựng vào đầu thập niên 50, lúc đầu ít người, người nhà tới tùy quân cũng không nhiều lắm.
Hiện giờ đã hai mươi năm qua đi, không chỉ số lượng binh lính của quân đội đã gấp mấy lần, người nhà của quan quân với đủ cấp bậc cũng nhiều hơn vài lần, điều này cũng dẫn tới chuyện khu người nhà của căn cứ được xây dựng lại thêm một lần nữa.
Trước mắt khu phòng ở của người nhà được chia làm ba loại cơ bản, một loại là nhà cũ được xây dựng đầu niên đại năm 50, hầu như dãy phòng ở này đều thuộc khu sau của khu người nhà quân nhân, đi lại không quá tiện, nhưng gần biển, khép kín, có sân.
Một loại là một loạt các phòng mặt tiền được xây dựng số lượng lớn ở cuối thập niên 50, hai đến bốn hộ chung một cái sân, nhưng quy hoạch tốt, trong phòng có phòng bếp, trong viện có WC, hơn nữa đi lại khá thuận tiện.
Cuối cùng là một loại phòng cũng được xây ở cuối thập niên 50, nhưng lại được xây dựng độc lập, nhà có sân lớn, phần lớn nhà có vị trí ở ven biển, phong cảnh đẹp, nhưng phòng ở này là cho lãnh đạo, cần có cấp bậc cao mới được vào ở.
Bởi vậy, người vừa đủ điều kiện mang người nhà tới tùy quân giống như Tông Thiệu thì chỉ có thể lựa chọn trong hai loại phòng đầu tiên.
Mà trong hai loại phòng này, dãy phòng ở mặt trước càng được hoan nghênh hơn, dù sao thì có thể ở trong phòng ốc mới hơn một chút sẽ càng thoải mái hơn. Cho nên lúc Tông Thiệu xin phòng ở thì phòng ở mặt trước đó đã hết chỗ rồi, anh chỉ có thể chọn ở nhà cũ.
Đương nhiên, khi quân nhân ở nhà cũ thì cũng không phải là quá thiệt thòi, bọn họ sẽ được bộ đội trợ cấp một khoản tiền dùng để làm kinh phí sửa lại phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro