[Xuyên Sách] Nữ Phụ Chỉ Muốn Sống Tốt
Đụng Hàng (3)
Hàm Ngư Lão Nhân
2024-10-20 08:58:55
Bà dẫn con gái nhà mình đi chào hỏi người quen hết một lượt, sau đó rốt cuộc Lưu Nguyệt cũng hài lòng vung tay lên, nói Tô Nhuế có thể tùy ý đi dạo xung quanh, còn mình thì tiếp tục đi hàn huyên với mọi người trong yến hội.
Được mẹ Tô cho đi, Tô Nhuế không chút nghĩ ngợi đi thẳng đến hàng ghế ngồi ở khu nghỉ ngơi bên cạnh.
Tô Nhuế vừa ngồi xuống, liền chú ý tới một thân ảnh trong đám người ở cách đó không xa.
Kinh vi thiên nhân? Không hề.
Sở dĩ Tô Nhuế nhìn cô gái kia là vì bộ lễ phục trên người đối phương.
Thiết kế phần nửa váy trước được đính kim cương, đáy váy màu sâm banh, lụa đen…
Có thể nói, so với bộ váy trên người Tô Nhuế, ý tưởng thiết kế là hoàn toàn nhất trí.
Chiếc váy trên người đối phương, cùng bộ của Tô Nhuế, chắc là hàng trong cùng bộ sưu tập, đã vậy còn là hai bộ tương tự.
Đụng hàng rồi.
Đúng là một chuyện rất xấu hổ.
Mà càng xấu hổ hơn là, gần như cùng lúc khi Tô Nhuế chú ý tới cô gái kia, đối phương cũng nhìn về phía cô.
Liếc mắt nhìn nhau, dường như hai người đã biết động thái trong lòng đối phương là gì.
Sau đó, Tô Nhuế trông thấy cô gái kia có vẻ rất mất hứng nhíu nhíu mày, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi về phía bên đây.
Đợi đã!
Tô Nhuế có phần ngây người.
Bình thường gặp phải loại chuyện xấu hổ như đụng hàng này, chẳng lẽ không phải là nên xấu hổ liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó làm bộ như căn bản không có nhìn thấy đối phương, bình tĩnh nghiêng đầu, lại âm thầm yên lặng ganh đua so sánh một phen trong lòng, nào là có chi tiết nào không hợp phối đồ, nào là có chỗ nào không bằng mình, rồi xem như sự cố mà over cho qua ư?
“Váy cô đẹp quá nhỉ?” Tô Nhuế ngây người, cô gái kia đã đi tới trước mặt Tô Nhuế, đánh giá Tô Nhuế từ trên xuống dưới một lượt, bĩu môi, nói.
“Hả?” Nghe vậy, đầu tiên là Tô Nhuế sửng sốt, rồi lập tức phản ứng lại, nhịn không được nở nụ cười.
"Phốc ha ha", Tô Nhuế nhịn không được cười khẽ hai tiếng, nhìn về phía đối phương, hỏi: "Vậy ra, cô đang biến tướng khen váy của mình đẹp à?"
“Cô ——!”
Hiển nhiên, đối phương căn bản không ngờ tới Tô Nhuế sẽ nói như vậy, nghe được lời của Tô Nhuế, nhất thời ngây ngẩn cả người, lời vốn chuẩn bị nói ra cũng bị kẹt ở nửa đường, mãi không tìm được cơ hội nói nên lời.
"Nhưng, quả thật rất đẹp..." Tô Nhuế nhìn chính mình, lại nhìn lễ phục trên người đối phương, nói thầm.
Hai chiếc váy, mặc dù là cùng một bộ sưu tập, màu sắc vật liệu sử dụng gần như là giống nhau, nhưng, thiết kế lại có đặc sắc riêng.
Nếu bắt phải khen cái nào đẹp hơn, Tô Nhuế thật sự không khẳng định chắc được.
Ừm, khó trách trước kia cô lên mạng toàn lướt thấy mọi người hô túi lớn túi nhỏ mỗi kiểu một chiếc, nguyên hệ liệt son môi mỗi màu một cái.
Lúc trước Tô Nhuế luôn cảm thấy những người đó là đang làm màu, nhưng hiện tại ngẫm lại, hình như cũng chưa chắc đã vậy a.
Có vẻ đã nhìn ra ý nghĩ trong mắt Tô Nhuế, Đường Tiếu theo bản năng lui về phía sau một bước.
“Cô đừng nghĩ tiếp nữa, đây là hàng limitted, mỗi kiểu chỉ có một chiếc thôi.” Đường Tiếu giả bộ liếc mắt nhìn Tô Nhuế một cái, nói.
Nhưng, nói thật, chiếc váy trên người Tô Nhuế, cô ấy cũng rất muốn sưu tầm.
“Nói cũng phải." Tô Nhuế gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"Có điều...", nhíu mày, Tô Nhuế lại hỏi: "Cô có trả thêm tiền cho nhà thiết kế không vậy? Sao cứ có cảm giác kim cương trên váy cô nhiều hơn của tôi là sao nhỉ?”
“Phụt, sao có chuyện đó được! Tôi còn đang nghĩ thiết kế này của cô khá là tôn dáng đây này!”
“Tinh mắt đó.”
“Xùy xùy, đằng ấy cũng tinh mắt phết.”
Được mẹ Tô cho đi, Tô Nhuế không chút nghĩ ngợi đi thẳng đến hàng ghế ngồi ở khu nghỉ ngơi bên cạnh.
Tô Nhuế vừa ngồi xuống, liền chú ý tới một thân ảnh trong đám người ở cách đó không xa.
Kinh vi thiên nhân? Không hề.
Sở dĩ Tô Nhuế nhìn cô gái kia là vì bộ lễ phục trên người đối phương.
Thiết kế phần nửa váy trước được đính kim cương, đáy váy màu sâm banh, lụa đen…
Có thể nói, so với bộ váy trên người Tô Nhuế, ý tưởng thiết kế là hoàn toàn nhất trí.
Chiếc váy trên người đối phương, cùng bộ của Tô Nhuế, chắc là hàng trong cùng bộ sưu tập, đã vậy còn là hai bộ tương tự.
Đụng hàng rồi.
Đúng là một chuyện rất xấu hổ.
Mà càng xấu hổ hơn là, gần như cùng lúc khi Tô Nhuế chú ý tới cô gái kia, đối phương cũng nhìn về phía cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liếc mắt nhìn nhau, dường như hai người đã biết động thái trong lòng đối phương là gì.
Sau đó, Tô Nhuế trông thấy cô gái kia có vẻ rất mất hứng nhíu nhíu mày, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi về phía bên đây.
Đợi đã!
Tô Nhuế có phần ngây người.
Bình thường gặp phải loại chuyện xấu hổ như đụng hàng này, chẳng lẽ không phải là nên xấu hổ liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó làm bộ như căn bản không có nhìn thấy đối phương, bình tĩnh nghiêng đầu, lại âm thầm yên lặng ganh đua so sánh một phen trong lòng, nào là có chi tiết nào không hợp phối đồ, nào là có chỗ nào không bằng mình, rồi xem như sự cố mà over cho qua ư?
“Váy cô đẹp quá nhỉ?” Tô Nhuế ngây người, cô gái kia đã đi tới trước mặt Tô Nhuế, đánh giá Tô Nhuế từ trên xuống dưới một lượt, bĩu môi, nói.
“Hả?” Nghe vậy, đầu tiên là Tô Nhuế sửng sốt, rồi lập tức phản ứng lại, nhịn không được nở nụ cười.
"Phốc ha ha", Tô Nhuế nhịn không được cười khẽ hai tiếng, nhìn về phía đối phương, hỏi: "Vậy ra, cô đang biến tướng khen váy của mình đẹp à?"
“Cô ——!”
Hiển nhiên, đối phương căn bản không ngờ tới Tô Nhuế sẽ nói như vậy, nghe được lời của Tô Nhuế, nhất thời ngây ngẩn cả người, lời vốn chuẩn bị nói ra cũng bị kẹt ở nửa đường, mãi không tìm được cơ hội nói nên lời.
"Nhưng, quả thật rất đẹp..." Tô Nhuế nhìn chính mình, lại nhìn lễ phục trên người đối phương, nói thầm.
Hai chiếc váy, mặc dù là cùng một bộ sưu tập, màu sắc vật liệu sử dụng gần như là giống nhau, nhưng, thiết kế lại có đặc sắc riêng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu bắt phải khen cái nào đẹp hơn, Tô Nhuế thật sự không khẳng định chắc được.
Ừm, khó trách trước kia cô lên mạng toàn lướt thấy mọi người hô túi lớn túi nhỏ mỗi kiểu một chiếc, nguyên hệ liệt son môi mỗi màu một cái.
Lúc trước Tô Nhuế luôn cảm thấy những người đó là đang làm màu, nhưng hiện tại ngẫm lại, hình như cũng chưa chắc đã vậy a.
Có vẻ đã nhìn ra ý nghĩ trong mắt Tô Nhuế, Đường Tiếu theo bản năng lui về phía sau một bước.
“Cô đừng nghĩ tiếp nữa, đây là hàng limitted, mỗi kiểu chỉ có một chiếc thôi.” Đường Tiếu giả bộ liếc mắt nhìn Tô Nhuế một cái, nói.
Nhưng, nói thật, chiếc váy trên người Tô Nhuế, cô ấy cũng rất muốn sưu tầm.
“Nói cũng phải." Tô Nhuế gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"Có điều...", nhíu mày, Tô Nhuế lại hỏi: "Cô có trả thêm tiền cho nhà thiết kế không vậy? Sao cứ có cảm giác kim cương trên váy cô nhiều hơn của tôi là sao nhỉ?”
“Phụt, sao có chuyện đó được! Tôi còn đang nghĩ thiết kế này của cô khá là tôn dáng đây này!”
“Tinh mắt đó.”
“Xùy xùy, đằng ấy cũng tinh mắt phết.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro