[Xuyên Sách] Nữ Phụ Chỉ Muốn Sống Tốt
Xuyên Qua (1)
Hàm Ngư Lão Nhân
2024-10-20 08:58:55
Dịch bởi: Khuyết Nguyệt Động
“Nhuế Nhuế, tới mặc thử cái váy này xem sao.”
“Phối chung với khăn lụa này nữa.”
“Cả bộ trang sức này nữa, đây là quà sinh nhật tuổi 20 mà ba con đã đặt làm từ trước, hôm nay chúng mới được đưa tới, đợi tới giờ sinh nhật, ba con sẽ tặng một bộ khác cho con.”
Nhà họ Tô, trong một căn phòng tràn ngập làn gió công chúa mộng ảo, bà Tô không biết mệt bận rộn giữa đống váy vóc và trang sức đủ kiểu dáng.
Mà trước mặt bà Tô chính là cô con gái duy nhất của bà và Tô Hoành Viễn, công chúa nhỏ của nhà họ Tô, Tô Nhuế.
Thấy con gái ngoan ngoãn ngồi im, tùy ý cho bà trang (lăn) điểm (lộn), nội tâm bà Tô bùi ngùi.
Hai năm trước Tô Nhuế còn rất phản nghịch, cả ngày ồn ào kêu gào cái nhà này không có tự do, không có nhân quyền. Cuối cùng lấy chuyện tự sát ra đe dọa, bắt họ đưa cô sang nước Mỹ du học.
Mấy năm nay, Tô Nhuế rất ít khi liên lạc về nhà, ai cũng không ngờ, lần tiếp theo nhận được điện thoại từ nước Mỹ, lại là tin tức Tô Nhuế đến khu vui chơi, ngồi tàu lượn siêu tốc rồi bị trật đường ray, cô bị thương nặng.
Khi mới nhận được tin tức, Lưu Nguyệt sợ tới mức hồn lìa khỏi xác.
Bà và chồng mượn máy bay tư nhân của bên đối tác, bay suốt đêm sang đó, tới bệnh viện đón Tô Nhuế vừa qua cơn nguy kịch về nước.
Sau rồi Tô Nhuế lại tĩnh dưỡng ở bệnh viện thêm gần hai tháng, lúc này mới khỏi.
Quả thực bà Tô không dám tưởng tượng nếu như mình không còn đứa con gái này thì sẽ ra sao, cho nên, lần này Tô Nhuế trở về, bà Tô càng thêm yêu chiều và nhân nhượng đối với Tô Nhuế.
Nhưng không biết là ở nước ngoài hai năm đã giúp cho Tô Nhuế vượt qua thời kỳ phản nghịch, hay là do trải qua sự cố lần này mà bà Tô phát hiện, lần này trở về, con gái hiểu chuyện hơn trước rất nhiều. Thậm chí còn hiểu chuyện, nhu thuận tới mức làm cho người ta thích không chịu được.
Đương nhiên, bà Tô cũng không biết, giờ phút này cô con gái hiểu chuyện trong mắt bà thực ra đã sớm đổi một trái tim khác.
Tô Nhuế của bây giờ là một người xuyên việt.
Trong thế giới ban đầu của Tô Nhuế, vì đợt biến cố trong nhà mấy năm trước, ba cô ôm tiền bỏ trốn, mẹ cô mang theo em trai đi thêm bước nữa, Tô Nhuế dựa vào chút tiền sinh hoạt hàng tháng mẹ cô gửi về để sống qua ngày.
Mãi đến khi Tô Nhuế tốt nghiệp đại học, độc lập về kinh tế, cuộc sống lúc ấy mới khấm khá hơn.
Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, làm việc không tới hai năm, Tô Nhuế được kiểm tra là mắc hội chứng AS(*), tiêu hết toàn bộ tiền tiết kiệm cũng không thấy bệnh tình chuyển biến tốt đẹp. Tô Nhuế nằm trên giường bệnh ngây ngốc kéo dài ba năm, cuối cùng vẫn không thể chịu đựng được.
(*): Hội chứng AS hay tên đầy đủ là hội chứng Asperger, là một hình thức của chứng tự kỷ ảnh hưởng đến khả năng giao tiếp, quan hệ với người khác. Những đặc điểm, đặc trưng của hội chứng Asperger cũng tương tự như những đặc điểm của hội chứng Tự kỷ.
Tô Nhuế cho rằng mình đã chết rồi, nhưng không ngờ cô lại được tỉnh dậy thêm một lần nữa.
Tô Nhuế tỉnh dậy trong bệnh viện, khi đó, nhìn một màu trắng quen thuộc, cô còn tưởng rằng mình được bác sĩ cứu sống, còn được chuyển lên phòng bệnh cao cấp hơn.
Cho tới tận một tháng sau, một số ký ức xuất hiện đứt quãng trong đầu được xâu chuỗi lại, Tô Nhuế mới biết là mình xuyên qua.
Nguyên thân chết trong sự cố tàu lượn siêu tốc kia, mà linh hồn của cô lại đúng lúc ấy xuyên vào.
Trước mắt, người phụ nữ suốt ngày túc trực bên giường bệnh của cô là mẹ của cơ thể này, còn người đàn ông mỗi khi tan tầm lại chạy ngay tới bệnh viện để thăm cô là ba của nguyên thân.
Nhà họ Tô làm giàu từ nhà máy cát đá, mấy năm gần đây hoạt động trong lĩnh vực bất động sản cực kỳ ổn định, dựa theo ký ức của nguyên thân và sự hiểu biết của Tô Nhuế, nhà họ Tô được xem như là hào môn.
Thân là chủ tịch xí nghiệp Tô Hoa, có lẽ Tô Hoành Viễn bề bộn rất nhiều việc, mà thân là phu nhân nhà hào môn, có lẽ việc giao lưu xã giao hàng ngày của Lưu Nguyệt cũng không ít.
Nhưng họ vẫn cố gắng hết sức buông việc trong tay xuống, tới bệnh viện với cô, có thể thấy được đôi vợ chồng này yêu thương con gái thế nào.
“Nhuế Nhuế, tới mặc thử cái váy này xem sao.”
“Phối chung với khăn lụa này nữa.”
“Cả bộ trang sức này nữa, đây là quà sinh nhật tuổi 20 mà ba con đã đặt làm từ trước, hôm nay chúng mới được đưa tới, đợi tới giờ sinh nhật, ba con sẽ tặng một bộ khác cho con.”
Nhà họ Tô, trong một căn phòng tràn ngập làn gió công chúa mộng ảo, bà Tô không biết mệt bận rộn giữa đống váy vóc và trang sức đủ kiểu dáng.
Mà trước mặt bà Tô chính là cô con gái duy nhất của bà và Tô Hoành Viễn, công chúa nhỏ của nhà họ Tô, Tô Nhuế.
Thấy con gái ngoan ngoãn ngồi im, tùy ý cho bà trang (lăn) điểm (lộn), nội tâm bà Tô bùi ngùi.
Hai năm trước Tô Nhuế còn rất phản nghịch, cả ngày ồn ào kêu gào cái nhà này không có tự do, không có nhân quyền. Cuối cùng lấy chuyện tự sát ra đe dọa, bắt họ đưa cô sang nước Mỹ du học.
Mấy năm nay, Tô Nhuế rất ít khi liên lạc về nhà, ai cũng không ngờ, lần tiếp theo nhận được điện thoại từ nước Mỹ, lại là tin tức Tô Nhuế đến khu vui chơi, ngồi tàu lượn siêu tốc rồi bị trật đường ray, cô bị thương nặng.
Khi mới nhận được tin tức, Lưu Nguyệt sợ tới mức hồn lìa khỏi xác.
Bà và chồng mượn máy bay tư nhân của bên đối tác, bay suốt đêm sang đó, tới bệnh viện đón Tô Nhuế vừa qua cơn nguy kịch về nước.
Sau rồi Tô Nhuế lại tĩnh dưỡng ở bệnh viện thêm gần hai tháng, lúc này mới khỏi.
Quả thực bà Tô không dám tưởng tượng nếu như mình không còn đứa con gái này thì sẽ ra sao, cho nên, lần này Tô Nhuế trở về, bà Tô càng thêm yêu chiều và nhân nhượng đối với Tô Nhuế.
Nhưng không biết là ở nước ngoài hai năm đã giúp cho Tô Nhuế vượt qua thời kỳ phản nghịch, hay là do trải qua sự cố lần này mà bà Tô phát hiện, lần này trở về, con gái hiểu chuyện hơn trước rất nhiều. Thậm chí còn hiểu chuyện, nhu thuận tới mức làm cho người ta thích không chịu được.
Đương nhiên, bà Tô cũng không biết, giờ phút này cô con gái hiểu chuyện trong mắt bà thực ra đã sớm đổi một trái tim khác.
Tô Nhuế của bây giờ là một người xuyên việt.
Trong thế giới ban đầu của Tô Nhuế, vì đợt biến cố trong nhà mấy năm trước, ba cô ôm tiền bỏ trốn, mẹ cô mang theo em trai đi thêm bước nữa, Tô Nhuế dựa vào chút tiền sinh hoạt hàng tháng mẹ cô gửi về để sống qua ngày.
Mãi đến khi Tô Nhuế tốt nghiệp đại học, độc lập về kinh tế, cuộc sống lúc ấy mới khấm khá hơn.
Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, làm việc không tới hai năm, Tô Nhuế được kiểm tra là mắc hội chứng AS(*), tiêu hết toàn bộ tiền tiết kiệm cũng không thấy bệnh tình chuyển biến tốt đẹp. Tô Nhuế nằm trên giường bệnh ngây ngốc kéo dài ba năm, cuối cùng vẫn không thể chịu đựng được.
(*): Hội chứng AS hay tên đầy đủ là hội chứng Asperger, là một hình thức của chứng tự kỷ ảnh hưởng đến khả năng giao tiếp, quan hệ với người khác. Những đặc điểm, đặc trưng của hội chứng Asperger cũng tương tự như những đặc điểm của hội chứng Tự kỷ.
Tô Nhuế cho rằng mình đã chết rồi, nhưng không ngờ cô lại được tỉnh dậy thêm một lần nữa.
Tô Nhuế tỉnh dậy trong bệnh viện, khi đó, nhìn một màu trắng quen thuộc, cô còn tưởng rằng mình được bác sĩ cứu sống, còn được chuyển lên phòng bệnh cao cấp hơn.
Cho tới tận một tháng sau, một số ký ức xuất hiện đứt quãng trong đầu được xâu chuỗi lại, Tô Nhuế mới biết là mình xuyên qua.
Nguyên thân chết trong sự cố tàu lượn siêu tốc kia, mà linh hồn của cô lại đúng lúc ấy xuyên vào.
Trước mắt, người phụ nữ suốt ngày túc trực bên giường bệnh của cô là mẹ của cơ thể này, còn người đàn ông mỗi khi tan tầm lại chạy ngay tới bệnh viện để thăm cô là ba của nguyên thân.
Nhà họ Tô làm giàu từ nhà máy cát đá, mấy năm gần đây hoạt động trong lĩnh vực bất động sản cực kỳ ổn định, dựa theo ký ức của nguyên thân và sự hiểu biết của Tô Nhuế, nhà họ Tô được xem như là hào môn.
Thân là chủ tịch xí nghiệp Tô Hoa, có lẽ Tô Hoành Viễn bề bộn rất nhiều việc, mà thân là phu nhân nhà hào môn, có lẽ việc giao lưu xã giao hàng ngày của Lưu Nguyệt cũng không ít.
Nhưng họ vẫn cố gắng hết sức buông việc trong tay xuống, tới bệnh viện với cô, có thể thấy được đôi vợ chồng này yêu thương con gái thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro