[Xuyên Sách] Nữ Phụ Chỉ Muốn Sống Tốt
Xem Mắt (3)
Hàm Ngư Lão Nhân
2024-10-20 08:58:55
Dịch bởi: Khuyết Nguyệt Động
Tuy rằng hôm nay bà Tô dẫn Tô Nhuế đến xem mắt, nhưng dù sao Tô Nhuế còn nhỏ, bà muốn sau khi Tô Nhuế trở về còn có cơ hội tiếp xúc với người ta nhiều hơn, chứ không thật có ý định muốn lập tức gả con gái cho người ta.
So sánh ra, sự chuẩn bị này của Dư Tĩnh, quả thực quá đầy đủ.
“Sao giống nhau được, cậu và lão Tô nhà cậu chắc chắn đã từng gặp Dục Thành trước đó rồi, còn Nhuế Nhuế thì mới về nước, qua đây nào, nhận lấy đi, coi như là quà dì chúc mừng Nhuế Nhuế về nước.”
“Cảm ơn dì Dư.”
“Đừng khách sáo.” Vẻ mặt bà Cố toàn là ý cười, nói.
Nhìn cô gái nhỏ trước mặt, bà ấy càng nhìn càng thích.
Người thì xinh đẹp, nói năng cử chỉ khéo léo, trước mắt xem ra tính cách cũng cực kỳ tốt, tuổi còn nhỏ đã không kiêu không nóng, gia thế cũng tương xứng với nhà bà ấy.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là thái độ của Tô Nhuế đối với Cố Dục Thành.
Trước đây Cố Dục Thành cũng bị bà Cố lừa đi xem mắt vài lần, vốn những cô gái bà ấy chọn cũng là tiểu thư khuê các được người ngoài đánh giá là không tệ.
Nhưng ai ngờ những đối tượng xem mắt bà ấy sắp xếp cho con trai, hoặc là sau khi biết bà ấy là bà Cố, tự cho mình là cao tay, nịnh bợ đủ điều khiến cho người ta chán ghét.
Hoặc là vừa nhìn thấy Cố Dục Thành, đã hận không thể dán cả cơ thể lên người con trai bà ấy.
Đừng nói là bản thân Cố Dục Thành, mà ngay cả bà Cố cũng không chịu nổi. Sau vài lần lật xe, bà Cố đã sắp mất sạch niềm tin rồi.
Ai biết, trong một lần tình cờ ở trong yến hội, nghe Lưu Nguyệt kể rằng cô con gái bé bỏng nhà bà đã quay trở lại, tùy ý nói một câu, không ngờ rằng bà ấy lại nhận được niềm vui lớn thế này.
Bà Cố đã chú ý tới: Từ lúc tiến vào cho tới bây giờ, ngoài câu lễ phép ban đầu ra, Nhuế Nhuế từ đầu đến cuối đều không liếc nhìn con trai bà ấy một lần, ngược lại vẫn luôn nghiêm túc nói chuyện với trưởng bối là bà ấy.
Đây mới là bộ dáng xem mắt nên có!
Bà Cố cảm thán trong lòng.
Đương nhiên bà ấy có tự tin, dựa vào điều kiện của con trai bà ấy, không có cô gái nào lại không thích thằng bé, cho nên, biểu hiện của Tô Nhuế tự nhiên được bà Cố lý giải thành: có giáo dưỡng, có tu dưỡng, có sự rụt rè nên có của một cô gái trẻ.
Sau khi âm thầm đánh giá Tô Nhuế một lượt, rốt cuộc bà Cố cũng nhớ tới người ngồi bên cạnh, người lần đầu tiên bị xem nhẹ, bị vứt sang một bên – Cố Dục Thành.
“Nào, dì Dư giới thiệu cho con, đây là con trai dì, Cố Dục Thành, lớn hơn con mấy tuổi, con có thể gọi nó là anh Thành.” Bà Cố nhiệt tình giới thiệu.
Nhưng…
Anh Thành?
Này này này, xưng hô quỷ dị gì thế này.
Tuy rằng bây giờ Tô Nhuế chỉ mới 20 tuổi, được xem là một cô gái nhỏ đang ở độ tuổi xanh tươi mơn mởn, nhưng thực chất linh hồn của cô đã 26 tuổi rồi. Kêu một người con gái hơi lớn tuổi như cô gọi một người đàn ông vừa mới gặp mặt là “anh”, Tô Nhuế có cảm giác cứ như bị sét đánh.
“Cố tiên sinh, chào anh.” Tô Nhuế chào hỏi Cố Dục Thành theo phép.
“Chào cô.” Cố Dục Thành mở miệng đáp lại, nghe kỹ sẽ phát hiện trong giọng nói trầm thấp đầy từ tính này có chứa một tia mất tự nhiên.
Cố Dục Thành cũng không có nhiều kinh nghiệm giao lưu với phái nữ, bình thường, khi đối mặt với phụ nữ, cách xử lý của Cố tổng chỉ có hai cách: phớt lờ hoặc là làm cho đối phương biến mất trước mắt mình.
Nhưng, đối mặt với cô gái trước mắt này, Cố Dục Thành không thể dùng cách thức như vậy được.
Bởi vì thái độ của đối phương rất nghiêm túc, mà sự nghiêm túc này, hiển nhiên không phải đối với anh, mà là đối với bản thân lần xem mắt này.
"Đúng rồi, Nhuế Nhuế, lần này về nước là con đang học năm ba đại học nhỉ, nghe mẹ con nói là con chuẩn bị vào Đại học B phải không?" Bên này, bà Cố biết rõ tính tình của con trai mình, thấy Cố Dục Thành trả lời một câu xong không nói tiếp, vội vàng tiếp lời, hỏi Tô Nhuế.
“Vâng.”
“Nơi ấy cũng không tệ, anh Thành của con cũng tốt nghiệp Đại học B, có thể xem như là đàn anh của con.”
“…” Không rõ vì sao bà Cố lại cố chấp với cái xưng hô “anh Thành” thế, Tô Nhuế chỉ đành cười cười không nói.
“Nhuế Nhuế tính học chuyên ngành gì?”
Khi được hỏi về vấn đề này, vẻ mặt Tô Nhuế trở nên nghiêm túc hơn.
"Con rất thích vẽ tranh, cho nên, vẫn sẽ tiếp tục đào tạo chuyên sâu ở khía cạnh này, nhưng đây chỉ là chuyên ngành thứ hai, chuyên ngành thứ nhất chắc sẽ chọn quản lý kinh tế, học cái này tương đối thực dụng."
Tuy rằng hôm nay bà Tô dẫn Tô Nhuế đến xem mắt, nhưng dù sao Tô Nhuế còn nhỏ, bà muốn sau khi Tô Nhuế trở về còn có cơ hội tiếp xúc với người ta nhiều hơn, chứ không thật có ý định muốn lập tức gả con gái cho người ta.
So sánh ra, sự chuẩn bị này của Dư Tĩnh, quả thực quá đầy đủ.
“Sao giống nhau được, cậu và lão Tô nhà cậu chắc chắn đã từng gặp Dục Thành trước đó rồi, còn Nhuế Nhuế thì mới về nước, qua đây nào, nhận lấy đi, coi như là quà dì chúc mừng Nhuế Nhuế về nước.”
“Cảm ơn dì Dư.”
“Đừng khách sáo.” Vẻ mặt bà Cố toàn là ý cười, nói.
Nhìn cô gái nhỏ trước mặt, bà ấy càng nhìn càng thích.
Người thì xinh đẹp, nói năng cử chỉ khéo léo, trước mắt xem ra tính cách cũng cực kỳ tốt, tuổi còn nhỏ đã không kiêu không nóng, gia thế cũng tương xứng với nhà bà ấy.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là thái độ của Tô Nhuế đối với Cố Dục Thành.
Trước đây Cố Dục Thành cũng bị bà Cố lừa đi xem mắt vài lần, vốn những cô gái bà ấy chọn cũng là tiểu thư khuê các được người ngoài đánh giá là không tệ.
Nhưng ai ngờ những đối tượng xem mắt bà ấy sắp xếp cho con trai, hoặc là sau khi biết bà ấy là bà Cố, tự cho mình là cao tay, nịnh bợ đủ điều khiến cho người ta chán ghét.
Hoặc là vừa nhìn thấy Cố Dục Thành, đã hận không thể dán cả cơ thể lên người con trai bà ấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đừng nói là bản thân Cố Dục Thành, mà ngay cả bà Cố cũng không chịu nổi. Sau vài lần lật xe, bà Cố đã sắp mất sạch niềm tin rồi.
Ai biết, trong một lần tình cờ ở trong yến hội, nghe Lưu Nguyệt kể rằng cô con gái bé bỏng nhà bà đã quay trở lại, tùy ý nói một câu, không ngờ rằng bà ấy lại nhận được niềm vui lớn thế này.
Bà Cố đã chú ý tới: Từ lúc tiến vào cho tới bây giờ, ngoài câu lễ phép ban đầu ra, Nhuế Nhuế từ đầu đến cuối đều không liếc nhìn con trai bà ấy một lần, ngược lại vẫn luôn nghiêm túc nói chuyện với trưởng bối là bà ấy.
Đây mới là bộ dáng xem mắt nên có!
Bà Cố cảm thán trong lòng.
Đương nhiên bà ấy có tự tin, dựa vào điều kiện của con trai bà ấy, không có cô gái nào lại không thích thằng bé, cho nên, biểu hiện của Tô Nhuế tự nhiên được bà Cố lý giải thành: có giáo dưỡng, có tu dưỡng, có sự rụt rè nên có của một cô gái trẻ.
Sau khi âm thầm đánh giá Tô Nhuế một lượt, rốt cuộc bà Cố cũng nhớ tới người ngồi bên cạnh, người lần đầu tiên bị xem nhẹ, bị vứt sang một bên – Cố Dục Thành.
“Nào, dì Dư giới thiệu cho con, đây là con trai dì, Cố Dục Thành, lớn hơn con mấy tuổi, con có thể gọi nó là anh Thành.” Bà Cố nhiệt tình giới thiệu.
Nhưng…
Anh Thành?
Này này này, xưng hô quỷ dị gì thế này.
Tuy rằng bây giờ Tô Nhuế chỉ mới 20 tuổi, được xem là một cô gái nhỏ đang ở độ tuổi xanh tươi mơn mởn, nhưng thực chất linh hồn của cô đã 26 tuổi rồi. Kêu một người con gái hơi lớn tuổi như cô gọi một người đàn ông vừa mới gặp mặt là “anh”, Tô Nhuế có cảm giác cứ như bị sét đánh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cố tiên sinh, chào anh.” Tô Nhuế chào hỏi Cố Dục Thành theo phép.
“Chào cô.” Cố Dục Thành mở miệng đáp lại, nghe kỹ sẽ phát hiện trong giọng nói trầm thấp đầy từ tính này có chứa một tia mất tự nhiên.
Cố Dục Thành cũng không có nhiều kinh nghiệm giao lưu với phái nữ, bình thường, khi đối mặt với phụ nữ, cách xử lý của Cố tổng chỉ có hai cách: phớt lờ hoặc là làm cho đối phương biến mất trước mắt mình.
Nhưng, đối mặt với cô gái trước mắt này, Cố Dục Thành không thể dùng cách thức như vậy được.
Bởi vì thái độ của đối phương rất nghiêm túc, mà sự nghiêm túc này, hiển nhiên không phải đối với anh, mà là đối với bản thân lần xem mắt này.
"Đúng rồi, Nhuế Nhuế, lần này về nước là con đang học năm ba đại học nhỉ, nghe mẹ con nói là con chuẩn bị vào Đại học B phải không?" Bên này, bà Cố biết rõ tính tình của con trai mình, thấy Cố Dục Thành trả lời một câu xong không nói tiếp, vội vàng tiếp lời, hỏi Tô Nhuế.
“Vâng.”
“Nơi ấy cũng không tệ, anh Thành của con cũng tốt nghiệp Đại học B, có thể xem như là đàn anh của con.”
“…” Không rõ vì sao bà Cố lại cố chấp với cái xưng hô “anh Thành” thế, Tô Nhuế chỉ đành cười cười không nói.
“Nhuế Nhuế tính học chuyên ngành gì?”
Khi được hỏi về vấn đề này, vẻ mặt Tô Nhuế trở nên nghiêm túc hơn.
"Con rất thích vẽ tranh, cho nên, vẫn sẽ tiếp tục đào tạo chuyên sâu ở khía cạnh này, nhưng đây chỉ là chuyên ngành thứ hai, chuyên ngành thứ nhất chắc sẽ chọn quản lý kinh tế, học cái này tương đối thực dụng."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro