Xuyên Sách: Nữ Phụ Không Dễ Sống
Chuẩn bị cho đạ...
2024-12-29 12:39:09
Nhưng như thế lại thành cái hay, hắn ít khi bị nhằm vào nữa, có thể an bình làm một phế hoàng tử. Chẳng qua cái thời hạn này chỉ có thể kéo dài đến lúc đế vương mới lên ngôi.
"Đây là... Đây là thật sự muốn dồn Khương gia ta vào đường cùng sao..."
Khương Lan nhìn Mộc lão trở nên kích động, biết ông nhất định đã nhìn thấu được tất cả lại sợ tai vách mạch rừng mà đứng dậy nắm tay ông trấn an: "Mộc lão, ông nghe ta nói."
"Tiểu thư."
Trong mắt Mộc lão đầy thống hận cùng bi ai nói không sao cho hết.
Khương Lan thở dài nói: "Tất cả mọi chuyện hôm nay có ý nghĩa gì, lão biết, ta biết, rất nhiều người đều biết nhưng không thể nói, không được thể hiện ra ngoài, lão biết mà."
"Nhưng Khương gia người không còn ai nữa!"
Mộc lão lòng đầy căm phẫn: "Đã không còn ai nữa rồi! Lão cần phải sợ ai đâu! Ít nhất trước khi chết lão còn có thể nói một câu công đạo cho bao nhiêu trung thần đã tận tụy vì nước của Khương gia! Cuối cùng... Cuối cùng lại phải chịu kết quả này đây! Hổ thẹn! Ông ta có hổ thẹn với trung thần của Đại Minh không!?"
Khương Lan nhất thời không nói ra lời trước sự phẫn nộ của Mộc lão.
Nàng biết, sao nàng có thể không biết. Nhưng rốt cuộc nàng chẳng phải Khương Lan, không thể hiểu hết được sự phẫn nộ trong lòng Mộc lão. Nàng muốn làm tất cả bây giờ chỉ là vì được sống. Mặc dù nàng không biết vì sao miếng ngọc bội bà ngoại cho lại phát ra năng lực thần kỳ đưa cô vào một quyển sách, thế nhưng nó gần như đã cứu nàng một mạng, cho nàng cơ hội sống lần nữa, cho dù chỉ là thế giới trong sách thôi. Bất kể thế nào, nàng cũng phải sống. Cho nên...
"Mộc lão, Khương gia còn ta."
...
Ba ngày sau khi Khương Lan vào cung, trong cung truyền ra chỉ dụ tuyên bố hôn lễ giữa Khương Lan và đại hoàng tử, đồng thời phong đại hoàng tử làm Dục Vương, thưởng phủ đệ, sau đại hôn sẽ chuyển ra ngoài. Đồng thời cũng phong cho vài vị hoàng tử vương chức và phủ đệ riêng, trong đó có cả tam hoàng tử, ngũ hoàng tử và lục hoàng tử đã qua tuổi thành niên.
Hôn lễ của Khương Lan và đại hoàng tử được ấn định vào nửa tháng sau.
Bởi vì thời gian quá gấp rút nên không khí chuẩn bị cho đại hôn như nhiễm lên của cả kinh thành, khắp nơi đều bàn tán không ngừng.
Tiếng nói nhiều nhất là tỏ vẻ không hiểu với nước đi này của hoàng gia, để gia quyến của trung thần đã hi sinh vì nước gả cho một phế hoàng tử, cách làm này liệu có hợp lý không? Nhưng đương nhiên họ chỉ dám nói trong bụng với nhau. Đám thường dân thấp cổ bé họng đã vậy, đám quyền quý trong kinh càng ngậm miệng không dám nói.
Khương Lan bỏ ngoài tai mọi thứ, cả ngày an phận trong phủ đợi hôn kỳ đến.
Lúc này đây, nàng đối diện với khó khăn thứ hai sau khi xuyên qua mà đến cách giải quyết cũng không tìm được.
Tự may hỉ phục cho mình.
"..."
Đù, nàng có biết gì đâu!!!
Khương Lan nằm phục trên bàn, sống không còn gì luyến tiếc.
Tỳ nữ thiếp thân của nàng Hỉ Nhi cùng một tú nương được phái tới trợ giúp nhìn nhau cười, thay nhau an ủi: "Tiểu thư đừng lo, trước đây không phải người cũng rất ghét nữ công sao. Chúng ta đã bàn rồi, tiểu thư chỉ cần thêu tượng chưng vài đường trên viền hỉ phục, còn lại chúng ta sẽ lo. Chỉ là vẫn cần tiểu thư tự tay thêu túi thơm cho đại hoàng tử."
Tặng túi thơm cho phu quân vào ngày đại hôn là tập tục của Đại Minh.
Nhưng cho dù là như vậy Khương Lan vẫn cảm thấy khó như lên trời.
Nàng đã từng cầm cây kim bao giờ trời ạ!!!
Cơ mà sau đó Khương Lan phát hiện hình như mình vẫn có chút thiên phú thêu thùa.
"Tiểu thư, hình như tay nghề của tiểu thư tăng lên thì phải."
"..."
Vậy té ra ngày xưa Khương Lan còn thêu tệ hơn cả nàng mới tập thêu? Vậy Khương Lan có năng khiếu gì?
Chẳng qua nghĩ thì nghĩ chứ nàng không có thể hiện ra ngoài, cũng không dám hỏi, chỉ có thể tự mình thăm dò. Lại nói từ lúc nàng xuyên qua đến nay không một người nào trong phủ nhận ra tiểu thư của họ đã bị thay đổi, kể cả thiếp thân nha hoàn Hỉ Nhi bên người nàng. Tuy rằng nàng quy kết cho tất cả là vì trong phủ đang có tang kỳ, mọi người đều không có tâm tư đi chú ý. Kết quả là ba tháng trôi qua, mọi chi tiết nhỏ đều đã bị thời gian làm phai nhạt. Mọi người nhất trí tin tưởng nàng chính là tiểu thư của họ không chút nghi ngờ, nên dù nàng có chút khác thường họ cũng không bận tâm.
Thế mà nàng đã đến đây được ba tháng rồi đó... Khương Lan cảm khái trong lòng, vừa cẩn thận cầm cây kim nặn từng đường chỉ, thế mà cũng ra hình ra dạng lắm.
Cung Thanh Loan.
Choang!
Chén rượu bằng lưu ly bị người mạnh tay ném rơi xuống đất phát ra âm thanh chói tai.
Tô quý phi vẫn như thiếu nữ đôi mươi đứng giữa phòng, bàn tay đẹp nắm chặt đến mức móng tay đâm vào thịt, khuôn mặt kia giận dữ đến mức đám cung nữ không ai dám hó hé, sợ hãi rút vào nhau.
Đương lúc Tô quý phi lại định đánh mất hình tượng lần nữa, Tiêu Quân Địch từ bên ngoài đi vào.
"Mẫu phi, người còn ngại chưa đủ mất mặt sao?"
Sắc mặt Tiêu Quân Địch như phủ lên một tầng sương giá lạnh thấu xương, khi nhìn người đã sinh ra mình, trong mắt hắn toàn là thất vọng.
"Đây là... Đây là thật sự muốn dồn Khương gia ta vào đường cùng sao..."
Khương Lan nhìn Mộc lão trở nên kích động, biết ông nhất định đã nhìn thấu được tất cả lại sợ tai vách mạch rừng mà đứng dậy nắm tay ông trấn an: "Mộc lão, ông nghe ta nói."
"Tiểu thư."
Trong mắt Mộc lão đầy thống hận cùng bi ai nói không sao cho hết.
Khương Lan thở dài nói: "Tất cả mọi chuyện hôm nay có ý nghĩa gì, lão biết, ta biết, rất nhiều người đều biết nhưng không thể nói, không được thể hiện ra ngoài, lão biết mà."
"Nhưng Khương gia người không còn ai nữa!"
Mộc lão lòng đầy căm phẫn: "Đã không còn ai nữa rồi! Lão cần phải sợ ai đâu! Ít nhất trước khi chết lão còn có thể nói một câu công đạo cho bao nhiêu trung thần đã tận tụy vì nước của Khương gia! Cuối cùng... Cuối cùng lại phải chịu kết quả này đây! Hổ thẹn! Ông ta có hổ thẹn với trung thần của Đại Minh không!?"
Khương Lan nhất thời không nói ra lời trước sự phẫn nộ của Mộc lão.
Nàng biết, sao nàng có thể không biết. Nhưng rốt cuộc nàng chẳng phải Khương Lan, không thể hiểu hết được sự phẫn nộ trong lòng Mộc lão. Nàng muốn làm tất cả bây giờ chỉ là vì được sống. Mặc dù nàng không biết vì sao miếng ngọc bội bà ngoại cho lại phát ra năng lực thần kỳ đưa cô vào một quyển sách, thế nhưng nó gần như đã cứu nàng một mạng, cho nàng cơ hội sống lần nữa, cho dù chỉ là thế giới trong sách thôi. Bất kể thế nào, nàng cũng phải sống. Cho nên...
"Mộc lão, Khương gia còn ta."
...
Ba ngày sau khi Khương Lan vào cung, trong cung truyền ra chỉ dụ tuyên bố hôn lễ giữa Khương Lan và đại hoàng tử, đồng thời phong đại hoàng tử làm Dục Vương, thưởng phủ đệ, sau đại hôn sẽ chuyển ra ngoài. Đồng thời cũng phong cho vài vị hoàng tử vương chức và phủ đệ riêng, trong đó có cả tam hoàng tử, ngũ hoàng tử và lục hoàng tử đã qua tuổi thành niên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôn lễ của Khương Lan và đại hoàng tử được ấn định vào nửa tháng sau.
Bởi vì thời gian quá gấp rút nên không khí chuẩn bị cho đại hôn như nhiễm lên của cả kinh thành, khắp nơi đều bàn tán không ngừng.
Tiếng nói nhiều nhất là tỏ vẻ không hiểu với nước đi này của hoàng gia, để gia quyến của trung thần đã hi sinh vì nước gả cho một phế hoàng tử, cách làm này liệu có hợp lý không? Nhưng đương nhiên họ chỉ dám nói trong bụng với nhau. Đám thường dân thấp cổ bé họng đã vậy, đám quyền quý trong kinh càng ngậm miệng không dám nói.
Khương Lan bỏ ngoài tai mọi thứ, cả ngày an phận trong phủ đợi hôn kỳ đến.
Lúc này đây, nàng đối diện với khó khăn thứ hai sau khi xuyên qua mà đến cách giải quyết cũng không tìm được.
Tự may hỉ phục cho mình.
"..."
Đù, nàng có biết gì đâu!!!
Khương Lan nằm phục trên bàn, sống không còn gì luyến tiếc.
Tỳ nữ thiếp thân của nàng Hỉ Nhi cùng một tú nương được phái tới trợ giúp nhìn nhau cười, thay nhau an ủi: "Tiểu thư đừng lo, trước đây không phải người cũng rất ghét nữ công sao. Chúng ta đã bàn rồi, tiểu thư chỉ cần thêu tượng chưng vài đường trên viền hỉ phục, còn lại chúng ta sẽ lo. Chỉ là vẫn cần tiểu thư tự tay thêu túi thơm cho đại hoàng tử."
Tặng túi thơm cho phu quân vào ngày đại hôn là tập tục của Đại Minh.
Nhưng cho dù là như vậy Khương Lan vẫn cảm thấy khó như lên trời.
Nàng đã từng cầm cây kim bao giờ trời ạ!!!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cơ mà sau đó Khương Lan phát hiện hình như mình vẫn có chút thiên phú thêu thùa.
"Tiểu thư, hình như tay nghề của tiểu thư tăng lên thì phải."
"..."
Vậy té ra ngày xưa Khương Lan còn thêu tệ hơn cả nàng mới tập thêu? Vậy Khương Lan có năng khiếu gì?
Chẳng qua nghĩ thì nghĩ chứ nàng không có thể hiện ra ngoài, cũng không dám hỏi, chỉ có thể tự mình thăm dò. Lại nói từ lúc nàng xuyên qua đến nay không một người nào trong phủ nhận ra tiểu thư của họ đã bị thay đổi, kể cả thiếp thân nha hoàn Hỉ Nhi bên người nàng. Tuy rằng nàng quy kết cho tất cả là vì trong phủ đang có tang kỳ, mọi người đều không có tâm tư đi chú ý. Kết quả là ba tháng trôi qua, mọi chi tiết nhỏ đều đã bị thời gian làm phai nhạt. Mọi người nhất trí tin tưởng nàng chính là tiểu thư của họ không chút nghi ngờ, nên dù nàng có chút khác thường họ cũng không bận tâm.
Thế mà nàng đã đến đây được ba tháng rồi đó... Khương Lan cảm khái trong lòng, vừa cẩn thận cầm cây kim nặn từng đường chỉ, thế mà cũng ra hình ra dạng lắm.
Cung Thanh Loan.
Choang!
Chén rượu bằng lưu ly bị người mạnh tay ném rơi xuống đất phát ra âm thanh chói tai.
Tô quý phi vẫn như thiếu nữ đôi mươi đứng giữa phòng, bàn tay đẹp nắm chặt đến mức móng tay đâm vào thịt, khuôn mặt kia giận dữ đến mức đám cung nữ không ai dám hó hé, sợ hãi rút vào nhau.
Đương lúc Tô quý phi lại định đánh mất hình tượng lần nữa, Tiêu Quân Địch từ bên ngoài đi vào.
"Mẫu phi, người còn ngại chưa đủ mất mặt sao?"
Sắc mặt Tiêu Quân Địch như phủ lên một tầng sương giá lạnh thấu xương, khi nhìn người đã sinh ra mình, trong mắt hắn toàn là thất vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro