Xuyên Sách: Nữ Phụ Không Dễ Sống
Phủ tướng quân...
2024-12-29 12:39:09
Tiêu Quân Địch gật gù tỏ vẻ đồng ý.
"Như vậy nói hoàng thượng là ngã về phía ngài."
Lưu Tranh tận lực khiến Tiêu Quân Địch hài lòng, thấy hắn thật sự không bất mãn Lưu Tranh mới nói tiếp: "Đáng lẽ ai cũng thấy tam hoàng tử ngài bây giờ là người triển vọng nhất trong đám hoàng tử ngoài thái tử. Khương gia tiểu thư mặc kệ thế nào cũng nên khấu tạ ân điển mới đúng, cho dù vì nàng ta hay vì Khương gia đã ngã xuống lấy lại công đạo."
"Vậy sao nàng ta lại đi ngược lẽ thường?"
Ánh mắt Tiêu Quân Địch sắc lạnh lên.
Lưu Tranh khẽ nuốt nước miếng, không đáp lại câu hỏi này mà thận trọng bảo: "Để tiểu nhân đi tìm hiểu xem mấy ngày này Khương gia có biến hóa gì không?"
Tiêu Quân Địch không nổi giận, trầm ngâm một chút rồi phất tay.
Lưu Tranh nhận mệnh, thở phào trong lòng khom người hành lễ rồi lui ra.
Ai ngờ nửa đường lại nghe Tiêu Quân Địch gọi ngược lại: "Khoan đã, để ý cả phía cung Thừa Vũ luôn."
Lưu Tranh quay đầu đáp "tiểu nhân hiểu thưa tam hoàng tử" rồi từng bước thụt lùi ra ngoài.
Sau khi hắn đi Tiêu Quân Địch híp lại đôi mắt khiến cho ngũ quan trở nên nham hiểm khó lường, miệng lầm bầm một câu đầy nguy hiểm: "Khương Lan... Nàng ta đang muốn làm trò gì đây..."
Những chuyện này Khương Lan đều không biết, ngay khi xe ngựa dừng lại Khương Lan đã thấy Mộc lão đứng trước cửa Khương phủ đợi nàng.
Mộc lão là quản gia của phủ tướng quân, cũng từng là thân tín của gia gia nàng nhưng vì bị thương ở chân nên được gia gia giữ lại trong phủ làm quản gia, xem như là người từng nhìn Khương Lan lớn lên. Nhìn thấy nàng về ông đầy mặt lo lắng chạy ra tiếp đón.
"Tiểu thư, người về rồi."
Khương Lan bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn tấm bảng đề ba chữ Phủ Tướng Quân uy nghiêm khí thế, chỉ cần mường tượng một chút là có thể nhìn ra được một phủ tướng quân khi xưa bề thế danh vọng ra sao, thế mà bây giờ khăn tang lụa trắng treo khắp nơi, không khí đều là một màu thê lương ảm đạm.
Trừ ngày đầu tiên của tang kỳ còn có lão tướng dưới tay, thủ hạ, bạn tốt của ông cha nàng đến cúng viếng, ở lại bày tỏ sự thương xót với nàng thì những người đến đây sau đó đều đến đi vội vã, như sợ vạ lây. Sau đó thì càng không có người đến, cho dù là thủ hạ dưới trướng gia gia và phụ thân nàng, có thể là sợ hiềm nghi.
Giờ nhìn phủ đệ, Khương Lan thở dài.
Bây giờ Khương gia đã còn cái gì để người ta nịnh bợ nữa đâu. Thế nhưng tất cả vẫn chưa kết thúc.
"Mộc lão, không phải ta đã nói sẽ không có việc gì sao?"
Khương Lan vô cùng bất đắc dĩ đỡ cánh tay đã gầy guộc của ông, cùng ông đi vào phủ.
Mộc lão vẫn không thôi lo lắng bảo: "Tiểu thư không cần gạt lão."
Khương Lan im lặng.
Quả thật thì, thời điểm vào cung chính nàng cũng không nắm chắc có thể bình yên trở về hay không. Cho dù dựa theo cốt truyện thì Khương Lan nàng không thể chết bây giờ được, ít nhất là không thể công khai mà chết như thế, bởi vì lúc đó hoàng đế sẽ mang cái danh bất nghĩa với gia quyến của quân thần có công với nước, nhưng mà sự đời ai mà nói trước được, khi nàng xuyên qua chuyện này đã thành một biến số.
Nàng sẽ không đi theo cốt truyện đã định sẵn, vậy thì phía sau còn bao nhiêu biến số nữa đang đợi nàng đây?
Ít nhất là thời điểm nàng từ chối "ý tốt" của hoàng đế, không gả cho tam hoàng tử mà đòi gả cho đại hoàng tử, khi đó nàng đã lướt qua cửa địa ngục một lần.
"Hoàng đế đã nói gì với tiểu thư?"
Sau khi vào phòng, Mộc lão cho người làm lui xuống hết rồi mới hỏi Khương Lan.
Mặc dù ông có thể cam đoan người trong phủ đều là thân tín của phủ tướng quân cả, nhưng thời điểm này ai khó mà đoán được lòng người, vẫn là cảnh giác để tránh vạn vô nhất thất.
Khương Lan không nói gì, ngầm đồng ý, nhưng không trả lời tường tận mà chỉ bảo: "Mộc lão, ta sắp phải gả cho đại hoàng tử rồi."
"Cái gì?"
Mộc lão kinh sợ: "Sao lại vậy?"
"Mà sao lại gả trong đại hoàng tử!?"
Khương Lan nhìn khuôn mặt tái mét của ông, không cần nghĩ cũng biết suy nghĩ trong lòng Mộc lão. Thậm chí bất cứ ai nghe thấy điều này đều sẽ thắc mắc, sau đó đủ loại vui sướng khi người gặp họa. Còn người thật sự quan tâm nàng sẽ lo lắng đến mức sốt ruột xoay vòng.
Nguyên nhân không chỉ vì đại hoàng tử là một phế nhân, mất đi khả năng tranh giành ngai vị mà còn bởi vì thân phận quá mẫn cảm của hắn. Một khi quân vương mới lên ngôi khó nói tai ương sẽ không ập xuống đầu ngay.
Nói đến vị đại hoàng tử này, hắn vốn là do hoàng hậu sinh ra. Nhưng vị hoàng hậu đó bây giờ là phế hậu, còn bị ban chết vì lý do không rõ, chỉ biết là tội không thể tha. Đại hoàng tử mặc dù không bị tội liên đới vì lúc đó tuổi nhỏ không biết gì nhưng thân phận trở nên xấu hổ, hoàng đế không yêu, hoàng hậu đương nhiệm chỉ hận không nhổ cỏ tận gốc. Đến năm mười ba tuổi trong một trận săn bắn của hoàng gia, hắn bị ngã ngựa rồi trở thành phế nhân, đến bây giờ vẫn vậy.
"Như vậy nói hoàng thượng là ngã về phía ngài."
Lưu Tranh tận lực khiến Tiêu Quân Địch hài lòng, thấy hắn thật sự không bất mãn Lưu Tranh mới nói tiếp: "Đáng lẽ ai cũng thấy tam hoàng tử ngài bây giờ là người triển vọng nhất trong đám hoàng tử ngoài thái tử. Khương gia tiểu thư mặc kệ thế nào cũng nên khấu tạ ân điển mới đúng, cho dù vì nàng ta hay vì Khương gia đã ngã xuống lấy lại công đạo."
"Vậy sao nàng ta lại đi ngược lẽ thường?"
Ánh mắt Tiêu Quân Địch sắc lạnh lên.
Lưu Tranh khẽ nuốt nước miếng, không đáp lại câu hỏi này mà thận trọng bảo: "Để tiểu nhân đi tìm hiểu xem mấy ngày này Khương gia có biến hóa gì không?"
Tiêu Quân Địch không nổi giận, trầm ngâm một chút rồi phất tay.
Lưu Tranh nhận mệnh, thở phào trong lòng khom người hành lễ rồi lui ra.
Ai ngờ nửa đường lại nghe Tiêu Quân Địch gọi ngược lại: "Khoan đã, để ý cả phía cung Thừa Vũ luôn."
Lưu Tranh quay đầu đáp "tiểu nhân hiểu thưa tam hoàng tử" rồi từng bước thụt lùi ra ngoài.
Sau khi hắn đi Tiêu Quân Địch híp lại đôi mắt khiến cho ngũ quan trở nên nham hiểm khó lường, miệng lầm bầm một câu đầy nguy hiểm: "Khương Lan... Nàng ta đang muốn làm trò gì đây..."
Những chuyện này Khương Lan đều không biết, ngay khi xe ngựa dừng lại Khương Lan đã thấy Mộc lão đứng trước cửa Khương phủ đợi nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộc lão là quản gia của phủ tướng quân, cũng từng là thân tín của gia gia nàng nhưng vì bị thương ở chân nên được gia gia giữ lại trong phủ làm quản gia, xem như là người từng nhìn Khương Lan lớn lên. Nhìn thấy nàng về ông đầy mặt lo lắng chạy ra tiếp đón.
"Tiểu thư, người về rồi."
Khương Lan bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn tấm bảng đề ba chữ Phủ Tướng Quân uy nghiêm khí thế, chỉ cần mường tượng một chút là có thể nhìn ra được một phủ tướng quân khi xưa bề thế danh vọng ra sao, thế mà bây giờ khăn tang lụa trắng treo khắp nơi, không khí đều là một màu thê lương ảm đạm.
Trừ ngày đầu tiên của tang kỳ còn có lão tướng dưới tay, thủ hạ, bạn tốt của ông cha nàng đến cúng viếng, ở lại bày tỏ sự thương xót với nàng thì những người đến đây sau đó đều đến đi vội vã, như sợ vạ lây. Sau đó thì càng không có người đến, cho dù là thủ hạ dưới trướng gia gia và phụ thân nàng, có thể là sợ hiềm nghi.
Giờ nhìn phủ đệ, Khương Lan thở dài.
Bây giờ Khương gia đã còn cái gì để người ta nịnh bợ nữa đâu. Thế nhưng tất cả vẫn chưa kết thúc.
"Mộc lão, không phải ta đã nói sẽ không có việc gì sao?"
Khương Lan vô cùng bất đắc dĩ đỡ cánh tay đã gầy guộc của ông, cùng ông đi vào phủ.
Mộc lão vẫn không thôi lo lắng bảo: "Tiểu thư không cần gạt lão."
Khương Lan im lặng.
Quả thật thì, thời điểm vào cung chính nàng cũng không nắm chắc có thể bình yên trở về hay không. Cho dù dựa theo cốt truyện thì Khương Lan nàng không thể chết bây giờ được, ít nhất là không thể công khai mà chết như thế, bởi vì lúc đó hoàng đế sẽ mang cái danh bất nghĩa với gia quyến của quân thần có công với nước, nhưng mà sự đời ai mà nói trước được, khi nàng xuyên qua chuyện này đã thành một biến số.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng sẽ không đi theo cốt truyện đã định sẵn, vậy thì phía sau còn bao nhiêu biến số nữa đang đợi nàng đây?
Ít nhất là thời điểm nàng từ chối "ý tốt" của hoàng đế, không gả cho tam hoàng tử mà đòi gả cho đại hoàng tử, khi đó nàng đã lướt qua cửa địa ngục một lần.
"Hoàng đế đã nói gì với tiểu thư?"
Sau khi vào phòng, Mộc lão cho người làm lui xuống hết rồi mới hỏi Khương Lan.
Mặc dù ông có thể cam đoan người trong phủ đều là thân tín của phủ tướng quân cả, nhưng thời điểm này ai khó mà đoán được lòng người, vẫn là cảnh giác để tránh vạn vô nhất thất.
Khương Lan không nói gì, ngầm đồng ý, nhưng không trả lời tường tận mà chỉ bảo: "Mộc lão, ta sắp phải gả cho đại hoàng tử rồi."
"Cái gì?"
Mộc lão kinh sợ: "Sao lại vậy?"
"Mà sao lại gả trong đại hoàng tử!?"
Khương Lan nhìn khuôn mặt tái mét của ông, không cần nghĩ cũng biết suy nghĩ trong lòng Mộc lão. Thậm chí bất cứ ai nghe thấy điều này đều sẽ thắc mắc, sau đó đủ loại vui sướng khi người gặp họa. Còn người thật sự quan tâm nàng sẽ lo lắng đến mức sốt ruột xoay vòng.
Nguyên nhân không chỉ vì đại hoàng tử là một phế nhân, mất đi khả năng tranh giành ngai vị mà còn bởi vì thân phận quá mẫn cảm của hắn. Một khi quân vương mới lên ngôi khó nói tai ương sẽ không ập xuống đầu ngay.
Nói đến vị đại hoàng tử này, hắn vốn là do hoàng hậu sinh ra. Nhưng vị hoàng hậu đó bây giờ là phế hậu, còn bị ban chết vì lý do không rõ, chỉ biết là tội không thể tha. Đại hoàng tử mặc dù không bị tội liên đới vì lúc đó tuổi nhỏ không biết gì nhưng thân phận trở nên xấu hổ, hoàng đế không yêu, hoàng hậu đương nhiệm chỉ hận không nhổ cỏ tận gốc. Đến năm mười ba tuổi trong một trận săn bắn của hoàng gia, hắn bị ngã ngựa rồi trở thành phế nhân, đến bây giờ vẫn vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro