Xuyên Sách: Nữ Phụ Không Dễ Sống
Cung yến muốn đ...
2024-12-29 12:39:09
là không khó chịu đâu nhỉ. Đêm qua hắn còn lăn qua lăn lại nàng cả đêm được mà.
Mà sao hắn làm được nhỉ. (3°
Ban đầu nàng cứ tưởng với thân thể của hắn như vậy không khéo cả đời họ cũng không song túc song phi được.
Hoặc không có làm cũng do nàng chủ động... Ai mà nhè... (4
Đều tại một chén rượu đêm qua hại hết!
"Không ảnh hưởng đến hạnh phúc nơi sương phòng của nàng đâu." (3
Sạc!
Khương Lan suýt thì phun ra, vội vàng lăn một cái quay lưng về phía nam nhân nói năng kinh người kia, nghẹn đến đỏ cả mặt.
Xấu... Xấu xa thật đấy!
Tiêu Quân Dục nhìn bóng lưng của nàng, âm thầm nhếch môi.
Mở miệng lại nói: "Nếu nàng không tin..."
"Không! Thiếp tin vương gia anh dũng mạnh mẽ vô song!"
Khương Lan hét lên không kịp suy nghĩ, sau đó còn giả bộ đáng thương: "Xin chàng thương xót, trên người thiếp còn khó chịu lắm. Đừng mà, nha."
Chỉ thiếu bán cái thảm nữa thôi.
Phải nói là Khương Lan vì cuộc sống đã vứt sạch mặt mũi rồi.
Ý cười đã lan đến đuôi mắt Tiêu Quân Dục, hắn vươn tay kéo cả người nàng vào ngực.
"Đừng..."
"Không làm gì. Nàng lại động đậy mới có chuyện đó."
"..."
Khương Lan lập tức câm miệng, nằm im như tượng đất.
Nhưng cơn mệt mỏi và căng thẳng lúc gặp hoàng đế vẫn khiến nàng nhanh chớp mềm xuống, dưới khí tức mạnh mẽ không thể bỏ qua lại bất giác khiến người ta an tâm của người phía sau, rất nhanh nàng đã thiếp đi.
Tiêu Quân Dục nhìn người nào đó sau khi ngủ say liền tự giác chui vào ngực mình, ôm eo mình, không nói gì nhưng đầu mày đều là sự hài lòng.
Ngốc nha đầu, trông vậy mà không được thông minh lắm. Kiểu này đợi đến khi nàng ấy biết được sự thật... Chắc còn lâu.
Hắn không cần phải lo nhỉ.
Ba ngày sau đại hôn, hoàng cung gấp không đợi được tổ chức cung yến.
Khương Lan nhận được thiệp mời của hoàng cung, còn nhận thêm được lời dặn của công công đưa thiệp phải đến sớm một chút trò chuyện với hoàng hậu, nàng không quá để bụng lại bất giác nghĩ đến An Thiên Tầm.
Nàng quay qua, chống tay lên lan can hỏi nam nhân đang cho cá ăn bên cạnh: "Chàng có biết tình huống của An đại tiểu thư không?"
Nàng cảm thấy hắn sẽ biết.
Quả nhiên liền nghe hắn không nháy mắt một cái nói: "An Thiên Tầm một tháng sau sẽ được gả cho Diệp Đình
Vân."
"Thật sự phải gả cho Diệp Đình Vân?"
Mặc dù đã đoán được nhưng Khương Lan vẫn kinh ngạc.
Tiêu Quân Dục quay qua nhìn nàng kiểu, chẳng lẽ còn có cách nào khác.
Khương Lan sờ mũi nói: "Thật ra gả cho Diệp Đình Vân cũng tốt. Chẳng qua khiến nàng phải gả đi bằng cách này..."
"Nàng cảm thấy gả cho Diệp Đình Vân tốt?"
Tiêu Quân Dục hơi gợi lên một chút hứng thú nhìn nàng.
Hắn đã cảm giác được vương phi hơi không được thông minh của mình có cái nhìn đại cuộc rất tốt, mặc dù không rõ vì đâu nhưng hắn bất giác muốn nghe nàng thảo luận tình huống trong kinh thành. (2°
Khương Lan không chút suy nghĩ nói: "An đại tiểu thư là một người tốt."
"Nàng ấy là đích nữ phủ thượng thư, gả cho thái tử cũng là hợp lẽ. Nhưng mà thiếp không cho rằng thái tử hay
Tiêu Quân Địch kia đáng để trao thân gửi phận."
"Sao nàng biết bọn họ không muốn cái danh phận kia?"
Tiêu Quân Dục không cười nhạo nàng nói chuyện quá nhi nữ tầm thường, nhưng cách nghĩ của nàng không phù hợp với thời thế.
Chốn kinh thành này, chỉ cần là nữ nhi của ngũ phẩm quan viên trở lên số phận đã định trước là sẽ sống không tầm thường được. Cái gọi là hạnh phúc lứa đôi mưu cầu không tới, nghĩ cũng vô dụng
"Thiếp biết ý của chàng."
Khương Lan rầu rĩ trườn người trên lan can, một cánh tay trắng nõn vắt vẻo bên ngoài, bộ dạng chán chường lại dấy lên một cỗ mị lực đặc biệt khiến người ta không dời được mắt.
Nàng nhìn mặt ao cá lội tung tăng thở dài: "Dù sao chuyện cũng đã rồi. Nàng ấy đã định là không thể gả cho thái tử. An Thiên Ninh sẽ không để nàng ấy đạt được vị trí này. Diệp Đình Vân cũng tốt, ít nhất thanh danh của hắn rất trong sạch, sẽ không đối xử tệ với An Thiên Tầm. Có khi hai người còn có tiếng nói chung. Chỉ hi vọng nàng ấy sẽ hạnh phúc."
Rời xa được trung tâm quyền lực ở kinh thành có khi đã là một loại hạnh phúc.
Aizz, không biết đến bao giờ nàng mới thoát khỏi nó, an tâm mà sống.
Khương Lan không nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của người bên cạnh, hờ hửng quay qua nhìn hắn hỏi: "Tiêu Quân Dục, sau này chàng định sẽ làm gì?"
Thật ra nàng muốn hỏi tiếp theo hắn định làm gì, có phải sẽ định an phận đợi ở đây cho đến lúc kinh thành nổi sóng hay không nhưng nàng không dám hỏi. Rõ ràng câu hỏi đó không cần phải hỏi ra, đáp án sẽ luôn là khẳng định. Ai không không lại muốn chạy khỏi kinh thành làm gì, trong khi hăn còn là vương gia, đại hoàng tử nữa.
Thời điểm nàng quay qua Tiêu Quân Dục đã thu hồi ánh mắt thâm trầm kia. Nhưng khi nghe câu hỏi của nàng,
Tiêu Quân Dục vẫn không tránh khỏi nghĩ sâu xa.
Nghĩ gì thì nghĩ, hắn vẫn thản nhiên đáp: "An phận."
Ngay lúc đó một hạ nhân trong phủ chạy lại bẩm báo: "Dạ bẩm, bên ngoài có người muốn gặp vương phi."
Khương Lan phản ứng đầu tiên là giật mình ngồi dậy, phản ứng thứ hai là đưa mắt nhìn Tiêu Quân Dục.
Mà sao hắn làm được nhỉ. (3°
Ban đầu nàng cứ tưởng với thân thể của hắn như vậy không khéo cả đời họ cũng không song túc song phi được.
Hoặc không có làm cũng do nàng chủ động... Ai mà nhè... (4
Đều tại một chén rượu đêm qua hại hết!
"Không ảnh hưởng đến hạnh phúc nơi sương phòng của nàng đâu." (3
Sạc!
Khương Lan suýt thì phun ra, vội vàng lăn một cái quay lưng về phía nam nhân nói năng kinh người kia, nghẹn đến đỏ cả mặt.
Xấu... Xấu xa thật đấy!
Tiêu Quân Dục nhìn bóng lưng của nàng, âm thầm nhếch môi.
Mở miệng lại nói: "Nếu nàng không tin..."
"Không! Thiếp tin vương gia anh dũng mạnh mẽ vô song!"
Khương Lan hét lên không kịp suy nghĩ, sau đó còn giả bộ đáng thương: "Xin chàng thương xót, trên người thiếp còn khó chịu lắm. Đừng mà, nha."
Chỉ thiếu bán cái thảm nữa thôi.
Phải nói là Khương Lan vì cuộc sống đã vứt sạch mặt mũi rồi.
Ý cười đã lan đến đuôi mắt Tiêu Quân Dục, hắn vươn tay kéo cả người nàng vào ngực.
"Đừng..."
"Không làm gì. Nàng lại động đậy mới có chuyện đó."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"..."
Khương Lan lập tức câm miệng, nằm im như tượng đất.
Nhưng cơn mệt mỏi và căng thẳng lúc gặp hoàng đế vẫn khiến nàng nhanh chớp mềm xuống, dưới khí tức mạnh mẽ không thể bỏ qua lại bất giác khiến người ta an tâm của người phía sau, rất nhanh nàng đã thiếp đi.
Tiêu Quân Dục nhìn người nào đó sau khi ngủ say liền tự giác chui vào ngực mình, ôm eo mình, không nói gì nhưng đầu mày đều là sự hài lòng.
Ngốc nha đầu, trông vậy mà không được thông minh lắm. Kiểu này đợi đến khi nàng ấy biết được sự thật... Chắc còn lâu.
Hắn không cần phải lo nhỉ.
Ba ngày sau đại hôn, hoàng cung gấp không đợi được tổ chức cung yến.
Khương Lan nhận được thiệp mời của hoàng cung, còn nhận thêm được lời dặn của công công đưa thiệp phải đến sớm một chút trò chuyện với hoàng hậu, nàng không quá để bụng lại bất giác nghĩ đến An Thiên Tầm.
Nàng quay qua, chống tay lên lan can hỏi nam nhân đang cho cá ăn bên cạnh: "Chàng có biết tình huống của An đại tiểu thư không?"
Nàng cảm thấy hắn sẽ biết.
Quả nhiên liền nghe hắn không nháy mắt một cái nói: "An Thiên Tầm một tháng sau sẽ được gả cho Diệp Đình
Vân."
"Thật sự phải gả cho Diệp Đình Vân?"
Mặc dù đã đoán được nhưng Khương Lan vẫn kinh ngạc.
Tiêu Quân Dục quay qua nhìn nàng kiểu, chẳng lẽ còn có cách nào khác.
Khương Lan sờ mũi nói: "Thật ra gả cho Diệp Đình Vân cũng tốt. Chẳng qua khiến nàng phải gả đi bằng cách này..."
"Nàng cảm thấy gả cho Diệp Đình Vân tốt?"
Tiêu Quân Dục hơi gợi lên một chút hứng thú nhìn nàng.
Hắn đã cảm giác được vương phi hơi không được thông minh của mình có cái nhìn đại cuộc rất tốt, mặc dù không rõ vì đâu nhưng hắn bất giác muốn nghe nàng thảo luận tình huống trong kinh thành. (2°
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Lan không chút suy nghĩ nói: "An đại tiểu thư là một người tốt."
"Nàng ấy là đích nữ phủ thượng thư, gả cho thái tử cũng là hợp lẽ. Nhưng mà thiếp không cho rằng thái tử hay
Tiêu Quân Địch kia đáng để trao thân gửi phận."
"Sao nàng biết bọn họ không muốn cái danh phận kia?"
Tiêu Quân Dục không cười nhạo nàng nói chuyện quá nhi nữ tầm thường, nhưng cách nghĩ của nàng không phù hợp với thời thế.
Chốn kinh thành này, chỉ cần là nữ nhi của ngũ phẩm quan viên trở lên số phận đã định trước là sẽ sống không tầm thường được. Cái gọi là hạnh phúc lứa đôi mưu cầu không tới, nghĩ cũng vô dụng
"Thiếp biết ý của chàng."
Khương Lan rầu rĩ trườn người trên lan can, một cánh tay trắng nõn vắt vẻo bên ngoài, bộ dạng chán chường lại dấy lên một cỗ mị lực đặc biệt khiến người ta không dời được mắt.
Nàng nhìn mặt ao cá lội tung tăng thở dài: "Dù sao chuyện cũng đã rồi. Nàng ấy đã định là không thể gả cho thái tử. An Thiên Ninh sẽ không để nàng ấy đạt được vị trí này. Diệp Đình Vân cũng tốt, ít nhất thanh danh của hắn rất trong sạch, sẽ không đối xử tệ với An Thiên Tầm. Có khi hai người còn có tiếng nói chung. Chỉ hi vọng nàng ấy sẽ hạnh phúc."
Rời xa được trung tâm quyền lực ở kinh thành có khi đã là một loại hạnh phúc.
Aizz, không biết đến bao giờ nàng mới thoát khỏi nó, an tâm mà sống.
Khương Lan không nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của người bên cạnh, hờ hửng quay qua nhìn hắn hỏi: "Tiêu Quân Dục, sau này chàng định sẽ làm gì?"
Thật ra nàng muốn hỏi tiếp theo hắn định làm gì, có phải sẽ định an phận đợi ở đây cho đến lúc kinh thành nổi sóng hay không nhưng nàng không dám hỏi. Rõ ràng câu hỏi đó không cần phải hỏi ra, đáp án sẽ luôn là khẳng định. Ai không không lại muốn chạy khỏi kinh thành làm gì, trong khi hăn còn là vương gia, đại hoàng tử nữa.
Thời điểm nàng quay qua Tiêu Quân Dục đã thu hồi ánh mắt thâm trầm kia. Nhưng khi nghe câu hỏi của nàng,
Tiêu Quân Dục vẫn không tránh khỏi nghĩ sâu xa.
Nghĩ gì thì nghĩ, hắn vẫn thản nhiên đáp: "An phận."
Ngay lúc đó một hạ nhân trong phủ chạy lại bẩm báo: "Dạ bẩm, bên ngoài có người muốn gặp vương phi."
Khương Lan phản ứng đầu tiên là giật mình ngồi dậy, phản ứng thứ hai là đưa mắt nhìn Tiêu Quân Dục.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro