Xuyên Sách: Nữ Phụ Không Dễ Sống

Đóng cửa từ chố...

2024-12-29 12:39:09

"Người đến là ai? Có báo tên không?"

Tiêu Quân Dục thản nhiên hỏi hạ nhân. Dáng vẻ vẫn rất ung dung, còn tiện tay thả một nắm thức ăn cho cá.

Hạ nhân lập tức nói: "Là tổng binh sứ Hoàng Thao ạ!"

"Không gặp!"

Chưa đợi Tiêu Quân Dục lên tiếng Khương Lan đã lập tức xua tay. (3

Thái độ của nàng vô cùng dứt khoát, sắc mặt còn rất nghiêm túc khiến gia nhân cũng giật mình.

Không dám hỏi nhiều, hắn nhận mệnh rời đi.

"Khoan đã!"

Nửa đường lại bị Khương Lan gọi lại.

Khi Tiêu Quân Dục cũng đưa mắt ẩn ý nhìn nàng, Khương Lan lại nói: "Sau này chỉ cần là người trong quân tìm tới đều nói là không gặp, không cần bẩm báo lại."

"Tiểu nhân đã hiểu."

Sau khi gia nhân rời đi, Khương Lan nhìn người nào đó, cảm thấy nên nói một tiếng: "Thiếp làm vậy chàng không có ý kiến chứ?"

"Không." 4)

Tiêu Quân Dục lắc đầu.

"Bọn họ đến gặp nàng, không phải gặp ta."

Khương Lan hiếu, cũng bất giác thở ra.

Bỗng nhiên nghe hắn nói: "Chẳng qua ta đã tin nàng thật sự không có ý định gom góp thế lực dưới trướng

Khương gia."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khương Lan ngây ra.

Một lát nàng mới không nhịn được bĩu môi. Chàng thế mà vẫn chưa tin thiếp! (4°

Khương Lan vừa trề môi, còn chưa hờn dỗi được câu nào đã bị ai đó vươn tay kéo một cái.

"A!”

Nàng chỉ kịp kinh hô một tiếng đã bị kéo ngồi lên đùi nam nhân.

Đôi chân bị nàng đè hết trọng lượng lên mơ hồ phát ra một cỗ sức lực không thể coi thường. Nhưng chưa đợi

Khương Lan bắt lấy suy nghĩ này thì sự chú ý đã bị nụ hôn bất thình lình của người kia dời đi. (°

Khi đó khắp trên dưới kinh thành nhanh chóng nhận được tin Khương Lan từ chối gặp Hoàng Thao.

"Nàng ta thật sự muốn an phận mà sống?"

Thái tử Tiêu Quân Diệu gõ nhẹ ngón tay đeo ban chỉ lên cạnh bàn, vẻ mặt âm tình bất định. (6

Ngô hoàng hậu lại khá lạc quan: "Như vậy không tốt sao? Ai cũng không ăn được, tạm thời tam nhi kia cũng không thể chèn ép con được."

"Đến cả Tiêu Quân Dục con cũng không cần lo hắn bây giờ, trước mắt chỉ cần để ý tam đầu nhi kia thôi."

Tiêu Quân Diệu không nói gì, sắc mặt vẫn rất khó đoán.

Một đỗi hắn mới nói: "Mẫu hậu định chọn nữ tử nhà ai?"

Ngô hoàng hậu ngồi ngay ngắn lại, vẻ mặt lại có chút sầu: "'Bổn cung vốn đã định sẵn An Thiên Tầm rồi, không ngờ tới."

"Có người không muốn để bổn thái tử cưới nàng ta."

Tiêu Quân Diệu một câu trúng đích.

"Quan trọng là ta không đoán được tam sửu nhi kia muốn chọn ai."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngô hoàng hậu nói: "Ban đầu mục đích của hắn cũng là Khương Lan kia, nhưng giờ Khương Lan không được rồi.

Chắc bên kia cũng đang phát sầu."

Tiêu Quân Diệu đẩy đẩy ban chỉ khiến nó xoay tròn quanh ngón cái của hắn, đặng nói: "Mẫu hậu chỉ cần nhìn xem Tô quý phi kia muốn ai, phá hôi là được. Còn lại người không cần lo."

"Được rồi."

Ngô hoàng hậu không nói nhiều lập tức đồng ý. Dù sao cái chuyện lập phi này không phải nói là xong ngay được, đợi đến khi định xong còn phải trải qua mấy bận sóng gió. Quan trọng là bà ta thông minh hơn Tô quý phi kia, không tự cho mình là đúng, Tiêu Quân Diệu nói sao bà ta nghe vậy, coi thế mà rất bớt lo.

Lúc này ở phủ thượng thư, An Thiên Ninh tự nhiên đến tháng, đến tìm An Thiên Tầm bây giờ chỉ đang đợi ngày thành thân gây khó dễ. đ°

"Tỷ tỷ tốt của ta ơi, ngày mai ta phải vào cung dự yến tiệc rồi. Tiếc là tỷ không đi được.

An Thiên Ninh câu câu đều là đau chọt, những tưởng đâm cho An Thiên Tầm thủng lỗ chỗ: "Tỷ làm đích nữ phủ thượng thư gì sao, cuối cùng đã có cái gì hơn người."

An Thiên Tầm không tiếng động giữ lại nha đầu Mân Nhi bên người. Đối với sự khiêu khích của An Thiên Ninh nàng xem như không thấy, vẫn chăm chú thêu thùa.

Quả nhiên dáng vẻ cam chịu này của nàng khiến An Thiên Ninh cảm thấy không có ý nghĩa, nhanh chóng mất đi hứng thú đay nghiến nàng.

"Chắc tỷ tỷ ngươi đang nghĩ dù ta có đạp ngươi xuống đất thì cũng không ngồi nổi trên cái vị trí kia đúng không."

"An Thiên Tầm ơi An Thiên Tầm, ta vốn không hề thèm muốn vị trí đó. Nhưng ta chính là không muốn thấy ngươi tốt."

Sau khi nói xong mấy lời khiêu khích này nàng ta phất tay áo bỏ đi, thái độ chẳng coi ai ra gì khiến Mân Nhi tức đỏ mắt.

"Tiểu thu!"

An Thiên Tầm không đáp lại, chỉ mãi lo nhìn bóng lưng xa dần của An Thiên Ninh.

"Tiểu thư! Sao người phải nhường nhịn nàng ta!?"

Mân Nhi rất không hiểu.

Nàng đã không hiểu chuyện này lâu rồi, từ khi nàng đi theo tiểu thư đến giờ đã không hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách: Nữ Phụ Không Dễ Sống

Số ký tự: 0