Xuyên Sách: Nữ Phụ Không Dễ Sống
Sóng ngầm ở Đìn...
2024-12-29 12:39:09
"Khương tiểu thư, thật hân hạnh."
An Thiên Ninh tỏ ra vô cùng niềm nở, hòa ái dễ gần cười nói: "Lúc nghe nói Đình Vân Tiểu Trúc có mời ngươi ta đã rất bất ngờ. Nhưng ta nghĩ tiểu thư sẽ không đến."
Khương Lan âm thầm quan sát nàng ta, ngoài miệng điềm nhiên đáp: "Ta chỉ tới làm quen với phong thái của nhóm tài tuấn kinh thành, lẳng lặng chiêm ngưỡng chứ không dám tranh phong. Mấy thứ này ta đều dốt đặc cán mai, không khiến người ta chê cười đã là rất tốt."
"Khương tiểu thư quá khiêm tốn."
An Thiên Ninh che miệng cười, nhìn như thuận tiện đề nghị nói: "Nếu đã như vậy, chi bằng tiểu thư đi cùng ta thôi. Ta rất quen thuộc Đình Vân Tiểu Trúc, có thể tùy thời chiếu cố tiểu thư."
Vô sự hiến ân cần, không phi gian tức đạo.
Khương Lan âm thầm nói lời này, trong lòng đã sớm đặt An Thiên Ninh vào diện cần nghiêm cẩn đề phòng, thuận theo: "Vậy thì làm phiền An tiểu thư."
Nếu đã sợ nàng ta có mưu đồ với mình, vậy chẳng bằng để bên cạnh giám sát, tùy cơ ứng biến tốt hơn là cứ phải cảnh giác khắp nơi như con ruồi không đầu.
"Khương tiểu thư có thể gọi ta Thiên Ninh, gọi An tiểu thư nghe khách sáo quá."
"...Vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh. Ngươi cũng có thể gọi ta Khương Lan."
"Vậy ta không khách sáo đâu. Khương Lan, chúng ta tới kia đi! Bên đó có danh tác mới nhất của Đình Vân thi sĩ! Ta đã muốn nhìn lâu rồi."
Hai người cứ thế vô cùng thân thiết lời qua tiếng lại rồi cùng nhau đồng hành một cách tự nhiên trước ánh mắt của bao người.
Ai nấy đều kinh ngạc trố mắt, ngầm bàn tán không thôi.
"Đây là sao vậy? An nhị tiểu thư kia tự nhiên lại làm thân với Khương Lan, là ý đó à?"
"Ai mà biết."
Khương Lan đi theo An Thiên Ninh đến bên trong, trên đường đi khắp nơi đều là thư họa treo đầy trên tường trên cột nhà, có cảm giác như bị biển thư họa bao vây, cả người cũng bất giác nhuộm lên mùi mực.
Trên đường đi nàng để ý thấy An Thiên Ninh đánh mắt với một tỳ nữ được an bài khắp nơi bên trong trúc lâu nhưng nàng xem như không thấy, làm bộ hỏi: "Trúc lâu này rốt cuộc có bao nhiêu khu?"
"Có bốn khu chính. Bước vào là chính lâu, còn lại là Đông lâu, Tây lâu và Hải Trúc lâu."
An Thiên Ninh hất cằm nói: "Những người có thân phận như chúng ta đều trực tiếp đến Hải Trúc lâu. Hội thi thư cũng ở đó."
Khương Lan tự hiểu những người có thân phận là kiểu con cháu quan thần ngũ phẩm trở lên.
"Vậy Đông và Tây lâu để làm gì?"
Nàng buột miệng hỏi, lại vô tình nhìn thấy biểu tình của An Thiên Ninh có chút lạ.
Chỉ nghe nàng ta nói: "Đều là nơi cất giữ tranh thư cả thôi."
Thật không?
Thời điểm xuyên qua bởi vì quá bất ngờ nên nàng không thể nhìn được toàn bộ chi tiết của cuốn sách này, "Khương Lan" lại không phải là nhân vật chính, chi tiết không thể nào nhiều được. Cho nên bây giờ nàng cũng không rõ lắm ở Đình Vân Tiểu Trúc này có thể cất giấu chuyện xấu gì. Chút ấn tượng duy nhất của nàng là "Khương Lan" sẽ gặp tam hoàng tử ở đây. Mà nơi này cũng diễn ra một tình tiết rất quan trọng, đó là... Nàng âm thầm liếc qua An Thiên Ninh. An Thiên Ninh sẽ hãm hại tỷ tỷ của mình, đích tiểu thư An gia để giành lấy vị trí thái tử phi.
Vậy An Thiên Ninh tiếp cận nàng để làm gì?
Rốt cuộc cốt truyện đã thay đổi cỡ nào rồi... Haizz, giờ thì hay rồi, lợi thế biết được cốt truyện duy nhất của nàng có vẻ không có đất dụng võ rồi.
"Đến Hải Trúc lâu rồi."
Âm thanh của An Thiên Ninh cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.
Khương Lan bất giác giương mắt nhìn đến đám người đứng trong Hải Trúc lâu, sau đó kết luận, ai cũng có mặt, chỉ có một người không thấy... Không, hai người. Phu quân tương lai của nàng cũng không đến.
Mặc dù nàng đã sớm đoán được.
"An tiểu thư! Ngươi đến muộn quá, hội thi sắp bắt đầu rồi."
"Vị này là ai?"
Đám tài tuấn thế gia bên trong thấy họ thì ồn ào, sau đó không biết là ai la lên, tất cả mọi người đều dồn dập nhìn về phía nàng.
Khương Lan điềm tĩnh đón nhận ánh mắt của bọn họ, như cây tùng trên núi cao, không chút lay động.
Nàng bỏ qua tất cả mọi người, hơi hướng về phía thái tử Tiêu Quân Diệu, ngũ hoàng tử Tiêu Quân Hà, hai vị hoàng tử duy nhất ở đây nhún người hành lễ. Lúc này nàng còn chưa phải đại vương phi nên hành lễ vẫn phải làm.
Mà hai người kia bất kể vì cái gì đều không hề làm khó nàng, đều hòa nhã quân tử lễ độ gật đầu, còn rất hứng thú nhìn nàng. Chẳng qua không biết là đối với chính nàng hay đối với thế lực quân sự còn lại của Khương gia đằng sau nàng. Khương Lan cũng không để bụng, chỉ lặng lẽ liếc qua chỗ đích nữ An Thiên Tầm của An gia. Chỉ nhìn một cái nàng đã kinh diễm trong lòng, cảm thán không hổ là đích nữ của phủ thượng thư, phong thái rõ ràng hơn người, rồi không nhịn được nghĩ không biết hôm nay vị này có lên sàn diễn không.
Ngẫm đến nàng ấy sẽ bị hủy bởi nữ chính An Thiên Ninh bề ngoài thanh thuần đáng yêu bên trong lại tâm cơ trùng trùng mà không khỏi cảm thấy đáng tiếc thay.
Trong khi đó An Thiên Ninh lại vô cùng có tự giác, nghĩa không từ nan nháy mắt cười tủm tỉm tiến tới kéo tay Khương Lan, như thân thiết lắm giới thiệu: "Mọi người không nhìn ra à, là Khương gia tiểu thư Khương Lan, người sắp tới sẽ thành thân với đại hoàng tử đấy."
Ánh mắt đám người không nhận ra nàng lập tức dựng lên, có tò mò, có hứng thú, sờ cằm tìm tòi khuôn mặt của nàng bên dưới lớp mạn che.
Cũng có người chưa gì đã âm dương quái khí: "Khương gia tiểu thư đây sao? Ta nghe nói tiểu thư chỉ biết múa đao lộng kiếm, không biết tiểu thư có biết cầm bút không?"
Đâu đó có tiếng cười khe khẽ vang lên phụ họa. Rõ ràng bọn họ đều nghe ra ý tứ của người kia không chỉ đang nói cô có biết viết thư pháp không mà trực tiếp ám chỉ cô không biết viết chữ.
Hiển nhiên điều đó có nghĩa có người không hề để cái danh đại vương phi của nàng vào mắt.
An Thiên Ninh tỏ ra vô cùng niềm nở, hòa ái dễ gần cười nói: "Lúc nghe nói Đình Vân Tiểu Trúc có mời ngươi ta đã rất bất ngờ. Nhưng ta nghĩ tiểu thư sẽ không đến."
Khương Lan âm thầm quan sát nàng ta, ngoài miệng điềm nhiên đáp: "Ta chỉ tới làm quen với phong thái của nhóm tài tuấn kinh thành, lẳng lặng chiêm ngưỡng chứ không dám tranh phong. Mấy thứ này ta đều dốt đặc cán mai, không khiến người ta chê cười đã là rất tốt."
"Khương tiểu thư quá khiêm tốn."
An Thiên Ninh che miệng cười, nhìn như thuận tiện đề nghị nói: "Nếu đã như vậy, chi bằng tiểu thư đi cùng ta thôi. Ta rất quen thuộc Đình Vân Tiểu Trúc, có thể tùy thời chiếu cố tiểu thư."
Vô sự hiến ân cần, không phi gian tức đạo.
Khương Lan âm thầm nói lời này, trong lòng đã sớm đặt An Thiên Ninh vào diện cần nghiêm cẩn đề phòng, thuận theo: "Vậy thì làm phiền An tiểu thư."
Nếu đã sợ nàng ta có mưu đồ với mình, vậy chẳng bằng để bên cạnh giám sát, tùy cơ ứng biến tốt hơn là cứ phải cảnh giác khắp nơi như con ruồi không đầu.
"Khương tiểu thư có thể gọi ta Thiên Ninh, gọi An tiểu thư nghe khách sáo quá."
"...Vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh. Ngươi cũng có thể gọi ta Khương Lan."
"Vậy ta không khách sáo đâu. Khương Lan, chúng ta tới kia đi! Bên đó có danh tác mới nhất của Đình Vân thi sĩ! Ta đã muốn nhìn lâu rồi."
Hai người cứ thế vô cùng thân thiết lời qua tiếng lại rồi cùng nhau đồng hành một cách tự nhiên trước ánh mắt của bao người.
Ai nấy đều kinh ngạc trố mắt, ngầm bàn tán không thôi.
"Đây là sao vậy? An nhị tiểu thư kia tự nhiên lại làm thân với Khương Lan, là ý đó à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ai mà biết."
Khương Lan đi theo An Thiên Ninh đến bên trong, trên đường đi khắp nơi đều là thư họa treo đầy trên tường trên cột nhà, có cảm giác như bị biển thư họa bao vây, cả người cũng bất giác nhuộm lên mùi mực.
Trên đường đi nàng để ý thấy An Thiên Ninh đánh mắt với một tỳ nữ được an bài khắp nơi bên trong trúc lâu nhưng nàng xem như không thấy, làm bộ hỏi: "Trúc lâu này rốt cuộc có bao nhiêu khu?"
"Có bốn khu chính. Bước vào là chính lâu, còn lại là Đông lâu, Tây lâu và Hải Trúc lâu."
An Thiên Ninh hất cằm nói: "Những người có thân phận như chúng ta đều trực tiếp đến Hải Trúc lâu. Hội thi thư cũng ở đó."
Khương Lan tự hiểu những người có thân phận là kiểu con cháu quan thần ngũ phẩm trở lên.
"Vậy Đông và Tây lâu để làm gì?"
Nàng buột miệng hỏi, lại vô tình nhìn thấy biểu tình của An Thiên Ninh có chút lạ.
Chỉ nghe nàng ta nói: "Đều là nơi cất giữ tranh thư cả thôi."
Thật không?
Thời điểm xuyên qua bởi vì quá bất ngờ nên nàng không thể nhìn được toàn bộ chi tiết của cuốn sách này, "Khương Lan" lại không phải là nhân vật chính, chi tiết không thể nào nhiều được. Cho nên bây giờ nàng cũng không rõ lắm ở Đình Vân Tiểu Trúc này có thể cất giấu chuyện xấu gì. Chút ấn tượng duy nhất của nàng là "Khương Lan" sẽ gặp tam hoàng tử ở đây. Mà nơi này cũng diễn ra một tình tiết rất quan trọng, đó là... Nàng âm thầm liếc qua An Thiên Ninh. An Thiên Ninh sẽ hãm hại tỷ tỷ của mình, đích tiểu thư An gia để giành lấy vị trí thái tử phi.
Vậy An Thiên Ninh tiếp cận nàng để làm gì?
Rốt cuộc cốt truyện đã thay đổi cỡ nào rồi... Haizz, giờ thì hay rồi, lợi thế biết được cốt truyện duy nhất của nàng có vẻ không có đất dụng võ rồi.
"Đến Hải Trúc lâu rồi."
Âm thanh của An Thiên Ninh cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Lan bất giác giương mắt nhìn đến đám người đứng trong Hải Trúc lâu, sau đó kết luận, ai cũng có mặt, chỉ có một người không thấy... Không, hai người. Phu quân tương lai của nàng cũng không đến.
Mặc dù nàng đã sớm đoán được.
"An tiểu thư! Ngươi đến muộn quá, hội thi sắp bắt đầu rồi."
"Vị này là ai?"
Đám tài tuấn thế gia bên trong thấy họ thì ồn ào, sau đó không biết là ai la lên, tất cả mọi người đều dồn dập nhìn về phía nàng.
Khương Lan điềm tĩnh đón nhận ánh mắt của bọn họ, như cây tùng trên núi cao, không chút lay động.
Nàng bỏ qua tất cả mọi người, hơi hướng về phía thái tử Tiêu Quân Diệu, ngũ hoàng tử Tiêu Quân Hà, hai vị hoàng tử duy nhất ở đây nhún người hành lễ. Lúc này nàng còn chưa phải đại vương phi nên hành lễ vẫn phải làm.
Mà hai người kia bất kể vì cái gì đều không hề làm khó nàng, đều hòa nhã quân tử lễ độ gật đầu, còn rất hứng thú nhìn nàng. Chẳng qua không biết là đối với chính nàng hay đối với thế lực quân sự còn lại của Khương gia đằng sau nàng. Khương Lan cũng không để bụng, chỉ lặng lẽ liếc qua chỗ đích nữ An Thiên Tầm của An gia. Chỉ nhìn một cái nàng đã kinh diễm trong lòng, cảm thán không hổ là đích nữ của phủ thượng thư, phong thái rõ ràng hơn người, rồi không nhịn được nghĩ không biết hôm nay vị này có lên sàn diễn không.
Ngẫm đến nàng ấy sẽ bị hủy bởi nữ chính An Thiên Ninh bề ngoài thanh thuần đáng yêu bên trong lại tâm cơ trùng trùng mà không khỏi cảm thấy đáng tiếc thay.
Trong khi đó An Thiên Ninh lại vô cùng có tự giác, nghĩa không từ nan nháy mắt cười tủm tỉm tiến tới kéo tay Khương Lan, như thân thiết lắm giới thiệu: "Mọi người không nhìn ra à, là Khương gia tiểu thư Khương Lan, người sắp tới sẽ thành thân với đại hoàng tử đấy."
Ánh mắt đám người không nhận ra nàng lập tức dựng lên, có tò mò, có hứng thú, sờ cằm tìm tòi khuôn mặt của nàng bên dưới lớp mạn che.
Cũng có người chưa gì đã âm dương quái khí: "Khương gia tiểu thư đây sao? Ta nghe nói tiểu thư chỉ biết múa đao lộng kiếm, không biết tiểu thư có biết cầm bút không?"
Đâu đó có tiếng cười khe khẽ vang lên phụ họa. Rõ ràng bọn họ đều nghe ra ý tứ của người kia không chỉ đang nói cô có biết viết thư pháp không mà trực tiếp ám chỉ cô không biết viết chữ.
Hiển nhiên điều đó có nghĩa có người không hề để cái danh đại vương phi của nàng vào mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro