Xuyên Sách: Nữ Phụ Không Dễ Sống
Tiểu thư, người...
2024-12-29 12:39:09
Khương Lan không đến mức để ý sự cười nhạo của những người không quan trọng, cô chỉ đưa mắt nhìn người vừa nói. Từ cái nhìn đầu tiên Khương Lan không nhận ra người này, thiết nghĩ chắc chỉ là một nhân vật tốt thí bị đem ra làm tiên phong. Nàng cũng không nghĩ nhiều, thản nhiên nói: "Không dám múa rìu qua mắt thợ. Đình Vân đưa thiệp mời nên ta chỉ đến xem một chút thôi. Các vị cứ tự nhiên."
Nói xong nàng định dắt Hỉ Nhi đi qua một bên, thái độ hoàn toàn là dửng dưng không thèm đặt khiêu khích của người nọ vào mắt.
Nàng cũng nói rồi, là nàng được mời, không phải nàng tự tới chỗ này, nàng chỉ làm theo lễ nghĩa thôi, ai cũng không thể bắt bẻ nàng được.
Quả nhiên một đám người vốn muốn xem kịch vui nháy mắt không kịp phản ứng, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.
Nhưng có người đã chuẩn bị sẵn, không chút bối rối nhào lên giữ lấy tay nàng, nũng nịu nói: "Ai nha Khương Lan tỷ muội, đã đến đây rồi sao có thể đứng nhìn được!"
Khương Lan bị giữ lại cũng không vùng vẫy, chỉ đưa mắt nhìn An Thiên Ninh đang liều mạng nháy mắt tỏ vẻ đáng yêu với mình, sau đó cũng không để người khác có cơ hội hùa theo đã nói: "An tiểu thư đã nói thế thì ta cố mà làm vậy."
Chẳng ngờ tới nàng sẽ ngoan ngoãn đến mức này, không chỉ người khác nhìn nàng nghiền ngẫm mà chính An Thiên Ninh cũng không nhịn được đưa mắt âm thầm dò xét.
Khương Lan lại chẳng để tâm, sau khi nhận lời thì đưa mắt tìm một án thư bày văn phòng tứ bảo không có người đứng đi tới. Vô cùng có tự giác.
Đám người hai mặt nhìn nhau, nhất thời cũng khó hiểu không rõ trong hồ lô của Khương Lan bán thuốc gì.
Nhưng hội thi lại sẽ không vì nàng mà chậm trễ, ngay sau đó người phụ trách chủ trì tạm thời hội thi của Đình Vân Tiểu Trúc đã lên tiếng tuyên bố hội thi bắt đầu.
"Quy tắc vẫn như cũ, tự do phát huy sở trường của các vị, kết quả sẽ do tất cả mọi người ở đây trực tiếp bỏ phiếu đánh giá, bảo đảm công bằng. Quan trọng là giao lưu học vấn, lấy dĩ hòa vi quý làm đầu."
Sau lời thông báo này, Khương Lan nhìn thấy tất cả mọi người kể cả An Thiên Ninh và hai vị hoàng tử đều nhấc lên khí thế hoàn toàn khác bình thường, thành thạo cầm bút lông trên, chấm mực, chuẩn bị múa bút thành văn.
Nha đầu Hỉ Nhi bên cạnh nàng lần đầu thấy tràng diện này không nhịn được che miệng tặc lưỡi: "Ra vẻ quá..."
Phụt...
Khương Lan cười phụt một tiếng trong bụng, ngoài mặt lại giả bộ nghiêm chỉnh bắt chước bọn họ cầm bút lên. Dáng vẻ còn rất tiêu chuẩn.
"Tiểu thư... Người muốn làm thật à?"
Hỉ Nhi nhìn thấy vậy không nhịn được ghé lại nhỏ giọng nói: "Tiểu thư giấu ta luyện bút bao giờ thế?"
"..."
Nàng giấu giếm lúc nào chứ.
Khương Lan không để ý đến nàng nữa, một nửa sự chú ý đặt lên trang giấy trắng trước mặt, một nửa lại để ý động tỉnh xung quanh.
Cả Hải Trúc lâu nói không ngoa chính là một khu rừng trúc phiên bản thu nhỏ giữa một viện tử, dù rộng lớn bao nhiêu cũng không thể so sánh với biển, chẳng qua người ta cứ thích dùng biển để thể hiện. Nhưng không thể không nói nó làm đủ ra dáng, khiến cho người ta có cảm giác như đang ở trong rừng trúc, bị trúc bao vây. Mà bởi vì như vậy nên mọi người không có tụm lại một chỗ mà rãi rác ra, như Khương Lan bị một khóm trúc che lại phần lớn, trong tầm mắt chỉ có mấy người.
Điều này khiến nàng không thể chú ý đến toàn trường được.
Nghĩ nghĩ, nàng quyết định tùy cơ ứng biến, bất giác lại sinh ra hứng thú, tập trung vào viết chữ lúc nào không hay.
Đến khi nàng rút sự chú ý khỏi trang giấy cũng là cùng lúc nghe thấy tiếng kinh hô của Hỉ Nhi: "A cẩn thận!"
Cẩn thận cái gì?
Nói xong nàng định dắt Hỉ Nhi đi qua một bên, thái độ hoàn toàn là dửng dưng không thèm đặt khiêu khích của người nọ vào mắt.
Nàng cũng nói rồi, là nàng được mời, không phải nàng tự tới chỗ này, nàng chỉ làm theo lễ nghĩa thôi, ai cũng không thể bắt bẻ nàng được.
Quả nhiên một đám người vốn muốn xem kịch vui nháy mắt không kịp phản ứng, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.
Nhưng có người đã chuẩn bị sẵn, không chút bối rối nhào lên giữ lấy tay nàng, nũng nịu nói: "Ai nha Khương Lan tỷ muội, đã đến đây rồi sao có thể đứng nhìn được!"
Khương Lan bị giữ lại cũng không vùng vẫy, chỉ đưa mắt nhìn An Thiên Ninh đang liều mạng nháy mắt tỏ vẻ đáng yêu với mình, sau đó cũng không để người khác có cơ hội hùa theo đã nói: "An tiểu thư đã nói thế thì ta cố mà làm vậy."
Chẳng ngờ tới nàng sẽ ngoan ngoãn đến mức này, không chỉ người khác nhìn nàng nghiền ngẫm mà chính An Thiên Ninh cũng không nhịn được đưa mắt âm thầm dò xét.
Khương Lan lại chẳng để tâm, sau khi nhận lời thì đưa mắt tìm một án thư bày văn phòng tứ bảo không có người đứng đi tới. Vô cùng có tự giác.
Đám người hai mặt nhìn nhau, nhất thời cũng khó hiểu không rõ trong hồ lô của Khương Lan bán thuốc gì.
Nhưng hội thi lại sẽ không vì nàng mà chậm trễ, ngay sau đó người phụ trách chủ trì tạm thời hội thi của Đình Vân Tiểu Trúc đã lên tiếng tuyên bố hội thi bắt đầu.
"Quy tắc vẫn như cũ, tự do phát huy sở trường của các vị, kết quả sẽ do tất cả mọi người ở đây trực tiếp bỏ phiếu đánh giá, bảo đảm công bằng. Quan trọng là giao lưu học vấn, lấy dĩ hòa vi quý làm đầu."
Sau lời thông báo này, Khương Lan nhìn thấy tất cả mọi người kể cả An Thiên Ninh và hai vị hoàng tử đều nhấc lên khí thế hoàn toàn khác bình thường, thành thạo cầm bút lông trên, chấm mực, chuẩn bị múa bút thành văn.
Nha đầu Hỉ Nhi bên cạnh nàng lần đầu thấy tràng diện này không nhịn được che miệng tặc lưỡi: "Ra vẻ quá..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phụt...
Khương Lan cười phụt một tiếng trong bụng, ngoài mặt lại giả bộ nghiêm chỉnh bắt chước bọn họ cầm bút lên. Dáng vẻ còn rất tiêu chuẩn.
"Tiểu thư... Người muốn làm thật à?"
Hỉ Nhi nhìn thấy vậy không nhịn được ghé lại nhỏ giọng nói: "Tiểu thư giấu ta luyện bút bao giờ thế?"
"..."
Nàng giấu giếm lúc nào chứ.
Khương Lan không để ý đến nàng nữa, một nửa sự chú ý đặt lên trang giấy trắng trước mặt, một nửa lại để ý động tỉnh xung quanh.
Cả Hải Trúc lâu nói không ngoa chính là một khu rừng trúc phiên bản thu nhỏ giữa một viện tử, dù rộng lớn bao nhiêu cũng không thể so sánh với biển, chẳng qua người ta cứ thích dùng biển để thể hiện. Nhưng không thể không nói nó làm đủ ra dáng, khiến cho người ta có cảm giác như đang ở trong rừng trúc, bị trúc bao vây. Mà bởi vì như vậy nên mọi người không có tụm lại một chỗ mà rãi rác ra, như Khương Lan bị một khóm trúc che lại phần lớn, trong tầm mắt chỉ có mấy người.
Điều này khiến nàng không thể chú ý đến toàn trường được.
Nghĩ nghĩ, nàng quyết định tùy cơ ứng biến, bất giác lại sinh ra hứng thú, tập trung vào viết chữ lúc nào không hay.
Đến khi nàng rút sự chú ý khỏi trang giấy cũng là cùng lúc nghe thấy tiếng kinh hô của Hỉ Nhi: "A cẩn thận!"
Cẩn thận cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro