Xuyên Sách: Nữ Phụ Thập Niên 70 Được Nuông Chiều Mỗi Ngày
Chương 1
2024-11-17 19:59:56
Lâm Tiểu Nhiễm ngủ mơ màng, cảm giác xung quanh có nhiều tiếng nói vang lên bên tai, nhận ra rằng đây không phải là căn hộ thuê một mình của mình.
Trong cơn mơ hồ, cô nghe thấy một giọng nữ chua ngoa vang lên cạnh giường: "Đều tại Lâm Tiểu Nhiễm tự chuốc lấy thôi! Ai bảo cô ta luôn coi thường dân làng, than vãn đủ thứ.
Cuối cùng thì đội trưởng bất mãn với cả nhóm chúng ta, làm chúng ta vừa tới đã phải làm bao nhiêu việc.
Cô ta cảm nắng thì tự chịu đi, còn lôi kéo cả bọn này vào."
Rồi một giọng nữ khác dịu dàng hơn lên tiếng: "Thôi nào, Nguyệt Mai, đừng nói nữa.
Tớ tin rằng đồng chí Lâm không cố ý đâu, cô ấy mới đến hai ngày, chưa quen, giờ lại bệnh nữa, mọi người nên thông cảm một chút."
"Thanh Thanh, cậu tốt bụng quá rồi.
Cứ quan tâm cho cô ta làm gì, trong khi người ta chẳng biết cảm ơn chút nào!"
Nguyệt Mai cười nhếch mép.
Tiếng một cô gái khác cất lên, khuyên nhủ cả hai ra ngoài để cho Lâm Tiểu Nhiễm nghỉ ngơi.
Sau tiếng đóng cửa, căn phòng dần yên tĩnh lại.
Lâm Tiểu Nhiễm giật mình, đây là đâu? Sao những cái tên Nguyệt Mai, Thanh Thanh nghe quen thuộc thế? Cô chợt nhớ lại, chẳng phải tối qua mình thức suốt đêm đọc một quyển tiểu thuyết đó sao? Chỉ vì nhân vật nữ pháo hôi trong truyện trùng tên, cô đọc mãi rồi ngủ lúc nào không hay.
Không ngờ khi tỉnh lại, cô xuyên không vào chính nhân vật đó – một nhân vật phụ cuối cùng bị lừa gạt, bỏ rơi, không mặt mũi về gặp cha mẹ và chết nơi đất khách quê người.
Nghĩ đến số phận thảm khốc của nhân vật này, Lâm Tiểu Nhiễm quyết tâm thay đổi vận mệnh.
Rồi cô thầm nghĩ về gia đình mình ở hiện đại, có thể cô đã đột ngột qua đời vì thức khuya.
Chắc cha mẹ sẽ đau lòng lắm, nhưng may mắn còn có em trai bên cạnh chăm sóc họ.
Khi nhận ra mình đang sống trong bối cảnh năm 1972, nơi lịch sử vẫn diễn ra theo tiến trình như mình biết, phải đến năm 1977 mới có thể thi vào đại học để trở về thành phố, Lâm Tiểu Nhiễm càng thêm phần lo lắng.
Nhưng rồi cô chợt ao ước có một không gian như trong tiểu thuyết để dựa vào mà sống sót ở thời đại xa lạ này.
Ngay lúc đó, cô phát hiện mình chuyển đến một nơi trống trải, và khi định thần lại thì thấy mình quay về giường, không lẽ cô có không gian riêng thật? Lâm Tiểu Nhiễm thử tưởng tượng, và đúng là không gian của cô hiện ra – một căn hộ hiện đại với đầy đủ đồ đạc.
Lâm Tiểu Nhiễm kiểm tra lại số đồ ăn thức uống trong căn hộ của mình.
Cô phát hiện có ba thùng mì ăn liền, hai thùng xúc xích, thêm hai hũ sữa bột vì cô thường thiếu máu, cần bổ sung dinh dưỡng.
Ngoài ra còn có một túi 50 cân gạo, hai thùng mì khô nặng 30 cân, 50 quả trứng, một thùng sữa bò, cùng một thùng chocolate, bánh mì và kẹo sữa, mấy túi đường đỏ mà cô mua từ lúc trước.
Những thứ này đủ cho cô dùng trong một thời gian dài.
Nhìn ra bên ngoài, cô thấy có một mảnh đất trống.
Có lẽ sau này cô có thể trồng vài loại rau để bổ sung thức ăn.
Bên cạnh mảnh đất còn có một hồ nước nhỏ.
Không biết nước trong hồ này có tác dụng gì, cô lấy một ly múc thử, uống một ngụm, vị ngọt mát lập tức làm tinh thần cô phấn chấn hẳn.
Trong cơn mơ hồ, cô nghe thấy một giọng nữ chua ngoa vang lên cạnh giường: "Đều tại Lâm Tiểu Nhiễm tự chuốc lấy thôi! Ai bảo cô ta luôn coi thường dân làng, than vãn đủ thứ.
Cuối cùng thì đội trưởng bất mãn với cả nhóm chúng ta, làm chúng ta vừa tới đã phải làm bao nhiêu việc.
Cô ta cảm nắng thì tự chịu đi, còn lôi kéo cả bọn này vào."
Rồi một giọng nữ khác dịu dàng hơn lên tiếng: "Thôi nào, Nguyệt Mai, đừng nói nữa.
Tớ tin rằng đồng chí Lâm không cố ý đâu, cô ấy mới đến hai ngày, chưa quen, giờ lại bệnh nữa, mọi người nên thông cảm một chút."
"Thanh Thanh, cậu tốt bụng quá rồi.
Cứ quan tâm cho cô ta làm gì, trong khi người ta chẳng biết cảm ơn chút nào!"
Nguyệt Mai cười nhếch mép.
Tiếng một cô gái khác cất lên, khuyên nhủ cả hai ra ngoài để cho Lâm Tiểu Nhiễm nghỉ ngơi.
Sau tiếng đóng cửa, căn phòng dần yên tĩnh lại.
Lâm Tiểu Nhiễm giật mình, đây là đâu? Sao những cái tên Nguyệt Mai, Thanh Thanh nghe quen thuộc thế? Cô chợt nhớ lại, chẳng phải tối qua mình thức suốt đêm đọc một quyển tiểu thuyết đó sao? Chỉ vì nhân vật nữ pháo hôi trong truyện trùng tên, cô đọc mãi rồi ngủ lúc nào không hay.
Không ngờ khi tỉnh lại, cô xuyên không vào chính nhân vật đó – một nhân vật phụ cuối cùng bị lừa gạt, bỏ rơi, không mặt mũi về gặp cha mẹ và chết nơi đất khách quê người.
Nghĩ đến số phận thảm khốc của nhân vật này, Lâm Tiểu Nhiễm quyết tâm thay đổi vận mệnh.
Rồi cô thầm nghĩ về gia đình mình ở hiện đại, có thể cô đã đột ngột qua đời vì thức khuya.
Chắc cha mẹ sẽ đau lòng lắm, nhưng may mắn còn có em trai bên cạnh chăm sóc họ.
Khi nhận ra mình đang sống trong bối cảnh năm 1972, nơi lịch sử vẫn diễn ra theo tiến trình như mình biết, phải đến năm 1977 mới có thể thi vào đại học để trở về thành phố, Lâm Tiểu Nhiễm càng thêm phần lo lắng.
Nhưng rồi cô chợt ao ước có một không gian như trong tiểu thuyết để dựa vào mà sống sót ở thời đại xa lạ này.
Ngay lúc đó, cô phát hiện mình chuyển đến một nơi trống trải, và khi định thần lại thì thấy mình quay về giường, không lẽ cô có không gian riêng thật? Lâm Tiểu Nhiễm thử tưởng tượng, và đúng là không gian của cô hiện ra – một căn hộ hiện đại với đầy đủ đồ đạc.
Lâm Tiểu Nhiễm kiểm tra lại số đồ ăn thức uống trong căn hộ của mình.
Cô phát hiện có ba thùng mì ăn liền, hai thùng xúc xích, thêm hai hũ sữa bột vì cô thường thiếu máu, cần bổ sung dinh dưỡng.
Ngoài ra còn có một túi 50 cân gạo, hai thùng mì khô nặng 30 cân, 50 quả trứng, một thùng sữa bò, cùng một thùng chocolate, bánh mì và kẹo sữa, mấy túi đường đỏ mà cô mua từ lúc trước.
Những thứ này đủ cho cô dùng trong một thời gian dài.
Nhìn ra bên ngoài, cô thấy có một mảnh đất trống.
Có lẽ sau này cô có thể trồng vài loại rau để bổ sung thức ăn.
Bên cạnh mảnh đất còn có một hồ nước nhỏ.
Không biết nước trong hồ này có tác dụng gì, cô lấy một ly múc thử, uống một ngụm, vị ngọt mát lập tức làm tinh thần cô phấn chấn hẳn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro