Xuyên Sách: Nữ Phụ Thập Niên 70 Được Nuông Chiều Mỗi Ngày
Chương 19
2024-11-17 19:59:56
Khi món ruột già kho bắt đầu tỏa hương thơm nồng, Tiểu Nhiễm vui mừng vì sống ở chân núi, ít người qua lại, nếu không thì chắc hẳn mọi người sẽ bị thu hút bởi mùi thơm.
Khi món kho đã xong, cô thấy vẫn còn khá nhiều, đủ để ăn lâu dài.
Tiếp đó, cô cắt mỡ thành khối và đun với lửa lớn để lọc ra một chén dầu lớn cùng với một chén tóp mỡ.
Nếm thử, cô thấy tóp mỡ cũng khá ngon nên rắc thêm ít muối và đảo đều.
Sau khi ăn vài miếng ruột già kho và tóp mỡ, buổi trưa cô chỉ xào một đĩa rau xanh, hấp cơm ăn kèm ruột già.
Ăn xong hai chén cơm, cô cảm thấy thật mãn nguyện.
Buổi chiều không có việc gì, Tiểu Nhiễm giặt sạch quần áo rồi ra sau nhà xem khu vườn.
Cô thấy rau đã bắt đầu nảy mầm, khoai lang đỏ và khoai tây đều đã bén rễ nhờ nước suối trong không gian.
Cô vui mừng vì chỉ một thời gian ngắn nữa sẽ có thể thu hoạch, sau đó có thể trồng thêm bắp.
Mấy hôm trước, đội sản xuất vừa thu hoạch bắp, cô nghĩ có thể xin đổi vài bắp về trồng.
Tiểu Nhiễm mở rộng thêm đất trồng trong không gian, chuẩn bị trồng củ cải, cải trắng, cà chua, dưa leo và bắp.
Cô nghĩ rằng về sau sẽ không lo thiếu thức ăn.
Đến khoảng bốn giờ chiều, cô mới khai khẩn xong.
Uống một ly nước suối trong không gian, cô lại thấy khỏe khoắn.
Ra khỏi không gian, cô tiếp tục cho hai con heo nhỏ ăn.
Tối đến, Tiểu Nhiễm suy nghĩ xem nên ăn gì, và quyết định làm thịt thỏ xào cay, thêm ruột già kho và một bát canh rau xanh.
Ăn một bữa tối thịnh soạn, cô cảm thấy hài lòng, tận hưởng cuộc sống bình yên nơi đây, không phải vội vã hay áp lực như cuộc sống hiện đại, nơi con người dễ dàng rơi vào lo âu và trầm cảm.
Nửa tháng trôi qua, Tiểu Nhiễm hàng ngày lên núi hái cỏ heo và đôi khi bắt thêm vài con gà rừng hoặc thỏ hoang.
Hiện giờ trong không gian cô đã tích trữ khoảng mười lăm con gà rừng và mười hai con thỏ.
Cô không thể ăn hết nên định phơi khô chúng để lần tới gửi cho ba mẹ của nguyên chủ.
Gần đây họ đã gửi rất nhiều tem phiếu cho cô, có lẽ họ đã dành dụm rất nhiều để gửi cho con gái.
Tiểu Nhiễm dự định gửi lại ba con gà rừng và ba con thỏ hoang để báo đáp tình cảm đó.
Sáng sớm, vừa từ trên núi về đến sân nhà, Tiểu Nhiễm đã thấy Tào Lệ Hoa vội vàng đến tìm mình.
Vừa nhìn thấy Tiểu Nhiễm, Tào Lệ Hoa đã kinh ngạc thốt lên: "Tiểu Nhiễm, nửa tháng không gặp mà trông em xinh hẳn ra đấy! Da dẻ hồng hào, môi đỏ, răng trắng, nhìn rạng rỡ hẳn lên!"
Tiểu Nhiễm cười nhẹ, cô biết đó là nhờ nước suối trong không gian cùng chế độ ăn uống và sinh hoạt đều đặn.
Nhưng cô chỉ cười qua loa, đáp: "Chắc tại em lớn dần, cũng không phải làm việc nặng như trước, lại tránh được nắng nên da dẻ mới tươi tắn vậy thôi.
Mà chị đến tìm em có việc gì không?"
"À, phải rồi, suýt nữa chị quên mất!"
Lệ Hoa vỗ trán.
"Chuyện là trong đội đang định chọn hai thanh niên trí thức để làm giáo viên dạy trẻ trong đội.
Đại đội trưởng bảo bọn mình tự bỏ phiếu chọn người, em đi cùng chị ra điểm thanh niên trí thức đi, mọi người đang chờ đó!"
Tiểu Nhiễm theo Lệ Hoa ra điểm tập trung của nhóm thanh niên trí thức.
Khi món kho đã xong, cô thấy vẫn còn khá nhiều, đủ để ăn lâu dài.
Tiếp đó, cô cắt mỡ thành khối và đun với lửa lớn để lọc ra một chén dầu lớn cùng với một chén tóp mỡ.
Nếm thử, cô thấy tóp mỡ cũng khá ngon nên rắc thêm ít muối và đảo đều.
Sau khi ăn vài miếng ruột già kho và tóp mỡ, buổi trưa cô chỉ xào một đĩa rau xanh, hấp cơm ăn kèm ruột già.
Ăn xong hai chén cơm, cô cảm thấy thật mãn nguyện.
Buổi chiều không có việc gì, Tiểu Nhiễm giặt sạch quần áo rồi ra sau nhà xem khu vườn.
Cô thấy rau đã bắt đầu nảy mầm, khoai lang đỏ và khoai tây đều đã bén rễ nhờ nước suối trong không gian.
Cô vui mừng vì chỉ một thời gian ngắn nữa sẽ có thể thu hoạch, sau đó có thể trồng thêm bắp.
Mấy hôm trước, đội sản xuất vừa thu hoạch bắp, cô nghĩ có thể xin đổi vài bắp về trồng.
Tiểu Nhiễm mở rộng thêm đất trồng trong không gian, chuẩn bị trồng củ cải, cải trắng, cà chua, dưa leo và bắp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nghĩ rằng về sau sẽ không lo thiếu thức ăn.
Đến khoảng bốn giờ chiều, cô mới khai khẩn xong.
Uống một ly nước suối trong không gian, cô lại thấy khỏe khoắn.
Ra khỏi không gian, cô tiếp tục cho hai con heo nhỏ ăn.
Tối đến, Tiểu Nhiễm suy nghĩ xem nên ăn gì, và quyết định làm thịt thỏ xào cay, thêm ruột già kho và một bát canh rau xanh.
Ăn một bữa tối thịnh soạn, cô cảm thấy hài lòng, tận hưởng cuộc sống bình yên nơi đây, không phải vội vã hay áp lực như cuộc sống hiện đại, nơi con người dễ dàng rơi vào lo âu và trầm cảm.
Nửa tháng trôi qua, Tiểu Nhiễm hàng ngày lên núi hái cỏ heo và đôi khi bắt thêm vài con gà rừng hoặc thỏ hoang.
Hiện giờ trong không gian cô đã tích trữ khoảng mười lăm con gà rừng và mười hai con thỏ.
Cô không thể ăn hết nên định phơi khô chúng để lần tới gửi cho ba mẹ của nguyên chủ.
Gần đây họ đã gửi rất nhiều tem phiếu cho cô, có lẽ họ đã dành dụm rất nhiều để gửi cho con gái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Nhiễm dự định gửi lại ba con gà rừng và ba con thỏ hoang để báo đáp tình cảm đó.
Sáng sớm, vừa từ trên núi về đến sân nhà, Tiểu Nhiễm đã thấy Tào Lệ Hoa vội vàng đến tìm mình.
Vừa nhìn thấy Tiểu Nhiễm, Tào Lệ Hoa đã kinh ngạc thốt lên: "Tiểu Nhiễm, nửa tháng không gặp mà trông em xinh hẳn ra đấy! Da dẻ hồng hào, môi đỏ, răng trắng, nhìn rạng rỡ hẳn lên!"
Tiểu Nhiễm cười nhẹ, cô biết đó là nhờ nước suối trong không gian cùng chế độ ăn uống và sinh hoạt đều đặn.
Nhưng cô chỉ cười qua loa, đáp: "Chắc tại em lớn dần, cũng không phải làm việc nặng như trước, lại tránh được nắng nên da dẻ mới tươi tắn vậy thôi.
Mà chị đến tìm em có việc gì không?"
"À, phải rồi, suýt nữa chị quên mất!"
Lệ Hoa vỗ trán.
"Chuyện là trong đội đang định chọn hai thanh niên trí thức để làm giáo viên dạy trẻ trong đội.
Đại đội trưởng bảo bọn mình tự bỏ phiếu chọn người, em đi cùng chị ra điểm thanh niên trí thức đi, mọi người đang chờ đó!"
Tiểu Nhiễm theo Lệ Hoa ra điểm tập trung của nhóm thanh niên trí thức.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro