Xuyên Sách: Nữ Phụ Thập Niên 70 Được Nuông Chiều Mỗi Ngày
Chương 21
2024-11-17 19:59:56
Tiêu Thanh Thanh thì rất phấn khởi.
Từ nay cô không phải làm việc ngoài trời nữa.
Thời gian gần đây, mỗi ngày phải làm việc dưới cái nắng gay gắt đã khiến làn da trắng mịn của cô sạm đen đi rất nhiều, đặc biệt khi đứng cạnh Tiểu Nhiễm với làn da trắng hồng thì sự khác biệt lại càng rõ ràng.
Nhưng giờ, cô đã có cơ hội gần gũi Cố Tĩnh Quốc hơn, và cô tin rằng qua thời gian ở bên nhau, cô sẽ khiến anh xiêu lòng.
Thấy không còn việc gì nữa, Tiểu Nhiễm nói với mọi người: “Nếu không còn chuyện gì, mình xin phép về trước.”
“Khoan đã, Tiểu Nhiễm!”
Lệ Hoa gọi với theo.
“Ngày mai bọn chị định vào huyện, em có muốn đi cùng không?”
“Được ạ.
Mai mình gặp nhau ở chỗ cũ nhé!”
Nói xong, Tiểu Nhiễm quay người rời khỏi điểm tập trung.
Trong lòng, Tiểu Nhiễm thầm quan sát tiến triển của các sự kiện.
Có vẻ như hiện giờ, khi cô đã rời xa cốt truyện gốc, nữ chính Tiêu Thanh Thanh và Cố Tĩnh Quốc vẫn chưa phát triển thêm tình cảm gì đáng kể.
Không có cô trong vai trò "người làm nền,"
Tiêu Thanh Thanh không thể dễ dàng thể hiện sức hút của mình.
Nhưng dù gì đi nữa, Tiểu Nhiễm đã thoát khỏi số phận bi kịch của nguyên chủ.
Dù vậy, cô vẫn không lơ là với Tiêu Thanh Thanh, bởi bản tính tính toán của nữ chính rất khó lường.
Tiểu Nhiễm nghĩ, không cần lo xa, cứ sống tốt cuộc đời hiện tại là quan trọng nhất.
Nếu có khó khăn, cô sẽ đương đầu, còn bây giờ thì hãy tận hưởng cuộc sống này.
Hiện giờ vẫn là năm 1972, còn năm năm nữa mới đến kỳ thi đại học phục hồi, nên Tiểu Nhiễm nghĩ chỉ cần mình sống tốt, không như nguyên chủ thì sau này tham gia thi và trở về thành phố sẽ hoàn toàn trong tầm tay.
Về đến nhà, cô nghĩ ngay đến chuyến đi vào huyện ngày mai, tiện thể sẽ gửi đồ cho gia đình.
Cô dự định gửi một ít đồ phơi khô từ số gà rừng và thỏ hoang mình tích trữ, phần còn lại sẽ để dành lần sau làm thêm thịt khô gửi cho anh trai của nguyên chủ.
Anh ấy đối với nguyên chủ rất tốt, lần trước còn gửi cho cô ít đặc sản, một bình nước quân dụng và các loại tem phiếu quý như phiếu gạo, phiếu công nghiệp.
Tiểu Nhiễm hoàn toàn chấp nhận gia đình của nguyên chủ và cảm nhận được tình thương chân thành từ họ qua từng bức thư và từng món đồ gửi gắm.
Có lẽ vì được chiều chuộng mà nguyên chủ đã kiêu căng như vậy, nhưng dù sao những điều ấy giờ là dành cho cô, nên cô cũng đặt gia đình vào trong lòng, muốn sống thật tốt và báo đáp họ.
Nghĩ đến việc gửi đồ cho gia đình, Tiểu Nhiễm hiểu rằng mình cũng cần viết thư.
Vì nét chữ của cô khác với nguyên chủ nên để tránh người nhà lo lắng hay sinh nghi, cô lấy một vài cuốn sổ ghi chép của nguyên chủ để bắt chước nét chữ.
Chữ của nguyên chủ khá mềm mại, nữ tính, nên cũng không quá khó bắt chước.
Tiểu Nhiễm viết thư với lời lẽ hỏi thăm sức khỏe và nhắc gia đình đừng gửi quá nhiều đồ, vì cô vẫn còn nhiều thức ăn chưa dùng hết.
Cô cũng nói sẽ gửi gà rừng và thỏ hoang về cho mọi người, bảo rằng mình đổi được từ trong đội để họ không lo lắng.
Sau khi đọc lại và thấy không cần bổ sung gì, cô gấp thư, cho vào phong bì và niêm phong cẩn thận.
Từ nay cô không phải làm việc ngoài trời nữa.
Thời gian gần đây, mỗi ngày phải làm việc dưới cái nắng gay gắt đã khiến làn da trắng mịn của cô sạm đen đi rất nhiều, đặc biệt khi đứng cạnh Tiểu Nhiễm với làn da trắng hồng thì sự khác biệt lại càng rõ ràng.
Nhưng giờ, cô đã có cơ hội gần gũi Cố Tĩnh Quốc hơn, và cô tin rằng qua thời gian ở bên nhau, cô sẽ khiến anh xiêu lòng.
Thấy không còn việc gì nữa, Tiểu Nhiễm nói với mọi người: “Nếu không còn chuyện gì, mình xin phép về trước.”
“Khoan đã, Tiểu Nhiễm!”
Lệ Hoa gọi với theo.
“Ngày mai bọn chị định vào huyện, em có muốn đi cùng không?”
“Được ạ.
Mai mình gặp nhau ở chỗ cũ nhé!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, Tiểu Nhiễm quay người rời khỏi điểm tập trung.
Trong lòng, Tiểu Nhiễm thầm quan sát tiến triển của các sự kiện.
Có vẻ như hiện giờ, khi cô đã rời xa cốt truyện gốc, nữ chính Tiêu Thanh Thanh và Cố Tĩnh Quốc vẫn chưa phát triển thêm tình cảm gì đáng kể.
Không có cô trong vai trò "người làm nền,"
Tiêu Thanh Thanh không thể dễ dàng thể hiện sức hút của mình.
Nhưng dù gì đi nữa, Tiểu Nhiễm đã thoát khỏi số phận bi kịch của nguyên chủ.
Dù vậy, cô vẫn không lơ là với Tiêu Thanh Thanh, bởi bản tính tính toán của nữ chính rất khó lường.
Tiểu Nhiễm nghĩ, không cần lo xa, cứ sống tốt cuộc đời hiện tại là quan trọng nhất.
Nếu có khó khăn, cô sẽ đương đầu, còn bây giờ thì hãy tận hưởng cuộc sống này.
Hiện giờ vẫn là năm 1972, còn năm năm nữa mới đến kỳ thi đại học phục hồi, nên Tiểu Nhiễm nghĩ chỉ cần mình sống tốt, không như nguyên chủ thì sau này tham gia thi và trở về thành phố sẽ hoàn toàn trong tầm tay.
Về đến nhà, cô nghĩ ngay đến chuyến đi vào huyện ngày mai, tiện thể sẽ gửi đồ cho gia đình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô dự định gửi một ít đồ phơi khô từ số gà rừng và thỏ hoang mình tích trữ, phần còn lại sẽ để dành lần sau làm thêm thịt khô gửi cho anh trai của nguyên chủ.
Anh ấy đối với nguyên chủ rất tốt, lần trước còn gửi cho cô ít đặc sản, một bình nước quân dụng và các loại tem phiếu quý như phiếu gạo, phiếu công nghiệp.
Tiểu Nhiễm hoàn toàn chấp nhận gia đình của nguyên chủ và cảm nhận được tình thương chân thành từ họ qua từng bức thư và từng món đồ gửi gắm.
Có lẽ vì được chiều chuộng mà nguyên chủ đã kiêu căng như vậy, nhưng dù sao những điều ấy giờ là dành cho cô, nên cô cũng đặt gia đình vào trong lòng, muốn sống thật tốt và báo đáp họ.
Nghĩ đến việc gửi đồ cho gia đình, Tiểu Nhiễm hiểu rằng mình cũng cần viết thư.
Vì nét chữ của cô khác với nguyên chủ nên để tránh người nhà lo lắng hay sinh nghi, cô lấy một vài cuốn sổ ghi chép của nguyên chủ để bắt chước nét chữ.
Chữ của nguyên chủ khá mềm mại, nữ tính, nên cũng không quá khó bắt chước.
Tiểu Nhiễm viết thư với lời lẽ hỏi thăm sức khỏe và nhắc gia đình đừng gửi quá nhiều đồ, vì cô vẫn còn nhiều thức ăn chưa dùng hết.
Cô cũng nói sẽ gửi gà rừng và thỏ hoang về cho mọi người, bảo rằng mình đổi được từ trong đội để họ không lo lắng.
Sau khi đọc lại và thấy không cần bổ sung gì, cô gấp thư, cho vào phong bì và niêm phong cẩn thận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro