Xuyên Sách: Nữ Phụ Thập Niên 70 Được Nuông Chiều Mỗi Ngày
Chương 24
2024-11-17 19:59:56
Vậy nên nhờ em giúp.”
Tiểu Nhiễm cũng hiểu, bởi khu tập trung của thanh niên trí thức có quá nhiều người, mang thịt về đó sẽ rất khó giữ kín.
“Vậy tối mai em sẽ làm món thịt kho tàu.
Anh đến vào tầm 5 giờ nhé!”
Sau khi thống nhất, Cố Tĩnh Quốc thấy đã muộn nên chào tạm biệt rồi ra về.
Về đến điểm tập trung, hầu hết thanh niên trí thức đã đi nghỉ.
Anh định vào bếp đun chút nước nóng rửa mặt vì cả ngày vật lộn với lợn rừng khiến người đầy bụi bẩn.
Khi vừa bước vào bếp, anh thấy Lâm Thanh Thanh đang ở đó.
Thực ra, Lâm Thanh Thanh đã chờ Cố Tĩnh Quốc từ chiều.
Từ khi tan học vào 4 giờ, cô không thấy anh đâu.
Đến tối, khi mọi người đã tan làm và về hết, hỏi người quen với anh thì không ai biết anh đi đâu.
Vì thế, cô không an tâm mà thức đợi.
Thấy anh về muộn, cô hỏi: “Anh Cố, sao anh về muộn vậy? Tối nay cũng không thấy anh về ăn cơm.”
Cố Tĩnh Quốc nghĩ cô chỉ hỏi xã giao, không biết rằng cô đã chờ mình rất lâu, liền đáp: “Có chút việc nên về trễ.”
Anh gật đầu rồi vào trong.
Lâm Thanh Thanh thấy vậy cũng không tiện hỏi thêm, đành quay về phòng.
Còn Tiểu Nhiễm, sau hôm nay đã rút ra bài học: phải cẩn thận quan sát xung quanh trước khi sử dụng không gian của mình, tránh để ai phát hiện ra bí mật.
Cô cũng không ngờ, nhờ tình huống này mà mình có mối quan hệ gần hơn với Cố Tĩnh Quốc.
Hôm nay cô còn kiếm được 240 đồng, cộng với số tiền 600 đồng trước đó gia đình gửi cho nguyên chủ, giờ đây cô đã có một khoản kha khá, đủ dùng lâu dài.
Tiểu Nhiễm nhìn vào chậu thịt đầy trước mặt, có cả phần nạc và mỡ xen kẽ, vài miếng xương sườn và một bộ ruột già.
Thấy ruột già, cô chợt nghĩ không biết có phải do hôm trước ăn cơm chung, Cố Tĩnh Quốc đã thấy cô thích món này nên mới cố ý giữ lại cho cô không.
Nhưng ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua, vì dù sao hai người cũng chưa thân thiết đến mức ấy.
Dù sao, hôm nay cô đã có một ngày thu hoạch đầy may mắn.
Hôm sau, Tiểu Nhiễm lại lên núi hái cỏ heo.
Sau khi xong việc, cô trở về nhà, nghĩ rằng thịt còn nhiều nên ăn hết rồi hẵng đi săn thêm.
Buổi trưa, cô xào nấm mối với thịt nạc, vì so với thịt mỡ, cô thích thịt nạc hơn.
Thịt lợn rừng dai ngon hơn thịt lợn nhà, nhai rất đã, còn nấm mối thơm ngon, ngọt như thịt gà, khiến bữa ăn thật mỹ mãn.
Ăn bữa trưa xong, lòng cô cảm thấy thật hạnh phúc, thấy cuộc sống bây giờ rất đỗi tốt đẹp.
Buổi chiều cho hai con heo nhỏ ăn xong, Tiểu Nhiễm lại nghĩ, hôm qua phần lớn là nhờ công sức của Cố Tĩnh Quốc, nên quyết định nấu một món ngon để cảm ơn anh.
Vừa khéo, anh đã mang về một bộ ruột già, cô có thể kho ruột già cho anh nếm thử.
Sau đó, Tiểu Nhiễm còn chuẩn bị thêm món thịt kho tàu xương sườn và một phần thịt kho tàu khác, vì thịt còn khá nhiều.
Nghĩ đến là làm ngay, cô bắt tay vào việc rửa sạch ruột già, rồi cho vào nồi cùng gia vị để bắt đầu kho.
Trong khi đó, cô băm sườn, cắt thịt và chuẩn bị sẵn các nguyên liệu khác.
Đến khoảng 3 giờ chiều, món ruột già kho đã hoàn thành, cô để nó qua một bên, chờ đến 4 giờ hơn sẽ bắt đầu nấu cơm tối, thời gian vẫn còn rất dư dả.
Tiểu Nhiễm cũng hiểu, bởi khu tập trung của thanh niên trí thức có quá nhiều người, mang thịt về đó sẽ rất khó giữ kín.
“Vậy tối mai em sẽ làm món thịt kho tàu.
Anh đến vào tầm 5 giờ nhé!”
Sau khi thống nhất, Cố Tĩnh Quốc thấy đã muộn nên chào tạm biệt rồi ra về.
Về đến điểm tập trung, hầu hết thanh niên trí thức đã đi nghỉ.
Anh định vào bếp đun chút nước nóng rửa mặt vì cả ngày vật lộn với lợn rừng khiến người đầy bụi bẩn.
Khi vừa bước vào bếp, anh thấy Lâm Thanh Thanh đang ở đó.
Thực ra, Lâm Thanh Thanh đã chờ Cố Tĩnh Quốc từ chiều.
Từ khi tan học vào 4 giờ, cô không thấy anh đâu.
Đến tối, khi mọi người đã tan làm và về hết, hỏi người quen với anh thì không ai biết anh đi đâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì thế, cô không an tâm mà thức đợi.
Thấy anh về muộn, cô hỏi: “Anh Cố, sao anh về muộn vậy? Tối nay cũng không thấy anh về ăn cơm.”
Cố Tĩnh Quốc nghĩ cô chỉ hỏi xã giao, không biết rằng cô đã chờ mình rất lâu, liền đáp: “Có chút việc nên về trễ.”
Anh gật đầu rồi vào trong.
Lâm Thanh Thanh thấy vậy cũng không tiện hỏi thêm, đành quay về phòng.
Còn Tiểu Nhiễm, sau hôm nay đã rút ra bài học: phải cẩn thận quan sát xung quanh trước khi sử dụng không gian của mình, tránh để ai phát hiện ra bí mật.
Cô cũng không ngờ, nhờ tình huống này mà mình có mối quan hệ gần hơn với Cố Tĩnh Quốc.
Hôm nay cô còn kiếm được 240 đồng, cộng với số tiền 600 đồng trước đó gia đình gửi cho nguyên chủ, giờ đây cô đã có một khoản kha khá, đủ dùng lâu dài.
Tiểu Nhiễm nhìn vào chậu thịt đầy trước mặt, có cả phần nạc và mỡ xen kẽ, vài miếng xương sườn và một bộ ruột già.
Thấy ruột già, cô chợt nghĩ không biết có phải do hôm trước ăn cơm chung, Cố Tĩnh Quốc đã thấy cô thích món này nên mới cố ý giữ lại cho cô không.
Nhưng ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua, vì dù sao hai người cũng chưa thân thiết đến mức ấy.
Dù sao, hôm nay cô đã có một ngày thu hoạch đầy may mắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm sau, Tiểu Nhiễm lại lên núi hái cỏ heo.
Sau khi xong việc, cô trở về nhà, nghĩ rằng thịt còn nhiều nên ăn hết rồi hẵng đi săn thêm.
Buổi trưa, cô xào nấm mối với thịt nạc, vì so với thịt mỡ, cô thích thịt nạc hơn.
Thịt lợn rừng dai ngon hơn thịt lợn nhà, nhai rất đã, còn nấm mối thơm ngon, ngọt như thịt gà, khiến bữa ăn thật mỹ mãn.
Ăn bữa trưa xong, lòng cô cảm thấy thật hạnh phúc, thấy cuộc sống bây giờ rất đỗi tốt đẹp.
Buổi chiều cho hai con heo nhỏ ăn xong, Tiểu Nhiễm lại nghĩ, hôm qua phần lớn là nhờ công sức của Cố Tĩnh Quốc, nên quyết định nấu một món ngon để cảm ơn anh.
Vừa khéo, anh đã mang về một bộ ruột già, cô có thể kho ruột già cho anh nếm thử.
Sau đó, Tiểu Nhiễm còn chuẩn bị thêm món thịt kho tàu xương sườn và một phần thịt kho tàu khác, vì thịt còn khá nhiều.
Nghĩ đến là làm ngay, cô bắt tay vào việc rửa sạch ruột già, rồi cho vào nồi cùng gia vị để bắt đầu kho.
Trong khi đó, cô băm sườn, cắt thịt và chuẩn bị sẵn các nguyên liệu khác.
Đến khoảng 3 giờ chiều, món ruột già kho đã hoàn thành, cô để nó qua một bên, chờ đến 4 giờ hơn sẽ bắt đầu nấu cơm tối, thời gian vẫn còn rất dư dả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro