Xuyên Sách: Nữ Phụ Thập Niên 70 Được Nuông Chiều Mỗi Ngày

Chương 7

2024-11-17 19:59:56

Khi họ quay lại điểm tập trung, mọi người đã có mặt, ai cũng tay xách nách mang đủ thứ.

Trên đường về, trên xe chất đầy đồ của các thanh niên trí thức, khiến các thím ngồi cạnh không khỏi ganh tị và xuýt xoa rằng thanh niên trí thức thật chịu chi.

Vì chỗ chật hơn nên Tiểu Nhiễm đành cố gắng chịu đựng sự xóc nảy trên xe, đi bộ về thì chân cô chịu không nổi.

Trở về nơi ở, Tiểu Nhiễm mở túi đồ mà ba mẹ nguyên chủ gửi, bên trong ngoài hai hộp thịt, một túi kẹo sữa trắng và một hũ sữa bột, còn có một ít quần áo mà nguyên chủ đã để lại từ trước.

Nhìn những món đồ được ba mẹ nguyên chủ gửi đến, Tiểu Nhiễm thầm nghĩ nguyên chủ thật may mắn khi có gia đình yêu thương đến vậy.

Dù phải sống ở một nơi lạc hậu, nhưng ít ra vẫn còn có người thân bên cạnh, không đến mức bi đát như những câu chuyện cô từng đọc, nơi nhân vật chính phải chịu cảnh cô độc không ai quan tâm.

Nghĩ vậy, cô nhanh chóng cất bớt đồ ăn vào rương trong không gian riêng, vì những món này ở thời đại này rất quý giá, bị người khác nhìn thấy thì không hay.

Quần áo thì cô tạm cất đi, vì thời tiết hiện tại vẫn còn nóng, chưa cần dùng tới.

Vì buổi trưa ai cũng được ăn uống đầy đủ ở tiệm quốc doanh và mua được một ít đồ mang về, nên bữa tối mọi người chỉ nấu đơn giản, một nồi canh rau dại cùng với mỗi người một chiếc bánh ngô.

Hương vị chẳng ngon lành gì, nhưng ai cũng cố gắng thích nghi.

Tiểu Nhiễm thầm nghĩ không thể cứ ăn uống sơ sài mãi thế này được! Mỗi ngày làm việc vất vả, nhưng bữa ăn lại thiếu chất, không có chút dinh dưỡng, chẳng trách ai nấy đều xanh xao vàng vọt, trông thiếu sức sống.

Nhưng dù có sẵn thức ăn, cô cũng không tiện ăn riêng vì sẽ dễ bị người khác phát hiện.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô tự nhủ, sau này phải tìm cách xin phép để được ở riêng.

Sáng hôm sau, Tiểu Nhiễm dậy sớm, mang theo một chai nước suối pha loãng và mấy chiếc kẹo sữa cùng đồ ăn vặt để lót dạ, vì bữa sáng chỉ có mỗi người một chiếc bánh bắp, không đủ no đến trưa.

Hôm nay, nhóm nữ thanh niên sẽ đi bẻ bắp, còn nhóm nam thì phụ trách khiêng bắp về.

Vì phải làm việc trên đồng bắp, Tiểu Nhiễm cố ý mặc áo dài tay và quần dài để tránh bị lá bắp cứa vào da.

Khi đến nơi, cô thấy trước mắt là một cánh đồng bắp bạt ngàn.

Đội trưởng sắp xếp cho chị Tào Lệ Hoa làm cùng Tiểu Nhiễm ở một khu đất, còn nữ chính và Nguyệt Mai thì ở một khu khác gần đó.

Do các cô gái sức yếu hơn nên một ngày được tính 5 công điểm, còn các chàng trai là 7 công điểm.

Tiểu Nhiễm cùng chị Lệ Hoa bẻ bắp, chỉ trong chốc lát đã đầy một túi, sau đó các chàng trai đến khiêng túi đi.

Công việc nhanh chóng khiến mọi người mệt nhoài, thở hổn hển, nhưng ai cũng cố gắng vì có người ghi điểm, không ai dám lười biếng vì đang thiếu thốn lương thực, nếu không làm thì sẽ không có gì để ăn.

Khi Tiểu Nhiễm cùng chị Lệ Hoa chất đầy túi thứ hai, cô tình cờ quay đầu lại và thấy Cố Tĩnh Quốc đang bước đến.

Cánh tay anh cuồn cuộn cơ bắp, tay áo xắn lên, mồ hôi lấm tấm trên trán, chảy dọc xuống cổ và thấm vào áo, làm lộ rõ cơ thể săn chắc.

Hình ảnh ấy khiến tim Tiểu Nhiễm đập thình thịch, mặt đỏ bừng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách: Nữ Phụ Thập Niên 70 Được Nuông Chiều Mỗi Ngày

Số ký tự: 0