Xuyên Sách: Sau Khi Gả Cho Anh Trai Nam Chính, Nữ Phụ Liên Tục Đòi Ly Hôn

Chương 13

2024-10-18 21:06:35

Chỉ trong nháy mắt, nam nữ chính, hai nữ phụ cùng với một nhân vật quần chúng không rõ danh tính đã tụ tập lại với nhau!

Ôn Du không thể không thán phục một câu, thật là trùng hợp.

Lúc này Giang Vân Cẩn đang dẫm chân lên Mạnh Thiên Minh, tay còn nắm chặt Ôn Du, bị bắt gặp trong tình huống này khiến vẻ mặt anh ấy hơi biến sắc, định buông tay ra.

Nào ngờ Ôn Du còn giãy ra khỏi tay anh ấy nhanh hơn một bước, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đầy vẻ hoảng sợ, lập tức nhào vào lòng Tô Lãnh Nguyệt, khóc nức nở nói: "Làm em sợ chết mất thôi, hu hu, thật đáng sợ, sao loại người cặn bã thế này lại có thể vào được buổi tiệc chứ!"

Tô Lãnh Nguyệt chưa kịp phản ứng, còn đang ngạc nhiên chưa kịp chuyển thành khó chịu thì đã bị tình huống bây giờ làm cho bối rối, cô ấy vỗ lưng người trong lòng theo phản xạ: "Không sao rồi, không sao rồi."

Triệu Thanh Viện cũng bị Ôn Du bất ngờ lao tới làm lùi lại hai bước, không chờ cô ta kịp phản ứng thì đã thấy hai người vốn nên là tình địch ôm nhau rồi?

Giang Vân Cẩn: "Ôn Du, chị đang làm gì vậy?!"

Đó là bạn gái của anh ấy mà!

Ôn Du dụi vào vai Tô Lãnh Nguyệt, nữ chính cao hơn cô nửa cái đầu, dáng người cũng mảnh mai hơn nên bả vai hơi cứng, nhưng vẫn có thể dùng tạm được, cô làm mặt đáng thương, nói: "Tôi bị hoảng sợ cần an ủi, không được sao?"

Giang Vân Cẩn cảm thấy cay mắt quá, theo bản năng anh ấy cho rằng Ôn Du lại đang âm mưu chuyện gì đó. Trước đây cô nhiều lần âm thầm bắt nạt Tô Lãnh Nguyệt, mà Tô Lãnh Nguyệt lại không dám nói ra, lần này hai người lại ở gần nhau khiến anh ấy cảm thấy hơi lo lắng: "... Nhưng mà, nhưng mà..."

Ôn Du bĩu môi: "Chứ chẳng lẽ tôi nhào vào lòng cậu? Thế thì chắc chắn tối nay sẽ có tin tức chị dâu quyến rũ em chồng mất."

Những người có mặt ở đây: "..."

Tô Lãnh Nguyệt cũng lên tiếng theo: "Đúng vậy, cô Ôn nói không sai, đúng là như vậy không ổn lắm."

"Chứ gì nữa.” Ôn Du tỏ vẻ đắc ý, lại làm ra vẻ sợ hãi mà trốn vào lòng Tô Lãnh Nguyệt: "Em chồng, có phải cậu vẫn còn chưa hài lòng về tôi đúng không? Hầy, không ngờ cậu lại nhỏ mọn thế đấy, vậy thì tôi đành tránh xa cô Tô một chút, hu hu, dù sao tôi làm chị dâu cũng không có ý nghĩa gì..."

Tô Lãnh Nguyệt cúi đầu là có thể thấy đôi mắt đỏ hoe của Ôn Du, đôi mắt to tròn ngận nước, hàng mi dài rung động, đôi môi đỏ mọng chu lên, trông như một cô bé đáng thương vừa bị ức hiếp. Cho dù diễn xuất của cô hơi giả tạo nhưng gương mặt này thật sự dễ khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Cô ấy trừng mắt nhìn Giang Vân Cẩn một cái, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, làm nhanh lên, mau ném người này ra ngoài!”

Giang Vân Cẩn: "???"

Anh ấy nhìn người đang nằm dưới chân mình, lại nhìn Ôn Du đang được bạn gái mình bảo vệ, tức giận nói: "Nếu tôi thấy chướng mắt chị thì tôi còn chạy tới cứu chị làm gì? Chị không cảm ơn tôi thì thôi, còn đổ oan cho tôi à?"

Ôn Du ngẩng đầu lên với vẻ vô tội, ông đó nói đầy thản nhiên: "Nhưng chị dâu em chồng như chúng ta phải biết tị hiềm, không phải tôi cũng đang cảm ơn cô Tô hay sao?"

Giang Vân Cẩn & Tô Lãnh Nguyệt: "?"

Ngay cả Triệu Thanh Viện cũng bị hành động của cô làm bối rối: "Tiểu Ngư, em ôm cô Tô là để cảm ơn sao?"

Ôn Du lộ ra một chút ngượng ngùng nhưng lại vô cùng thản nhiên: "Ơn cứu mạng lấy thân báo đáp, có một cô gái xinh đẹp như tôi nhào vào lòng, chẳng lẽ không tuyệt à?"

Ba người: "..."

Tô Lãnh Nguyệt dở khóc dở cười, Giang Vân Cẩn cũng bị chọc cười, không còn tức giận nữa và ra vẻ hung tợn trừng mắt nhìn Ôn Du nữa, anh ấy vặn tay người dưới chân ra sau rồi mang ông ta ra ngoài.



Ôn Du bình tĩnh lại sau khi được Tô Lãnh Nguyệt "an ủi", nhưng cô vẫn nắm chặt tay cô ấy không buồn. Ôn Du nhìn về phía Triệu Thanh Viện vẫn chưa chịu rời đi, trên mặt đầy vẻ áy náy: "Xin lỗi nhé chị Triệu, em hơi sợ nên muốn để em dâu ở lại với em."

Một tiếng em dâu khiến Tô Lãnh Nguyệt đỏ mặt, hoàn toàn không thể chống cự lại được nữa.

Hai mắt Triệu Thanh Viện tối sầm lại, nhìn chằm chằm vào Ôn Du, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà Ôn Du lại thay đổi nhiều như vậy kể từ sau lần đó?

Ôn Du quyết định không thèm nhìn cô ta nữa, vỗ ngực, lẩm bẩm với vẻ chưa hết hoảng sợ: "Cô Tô, chị không biết ông ta ghê tởm thế nào đâu, làm em sợ chết mất! Hu hu hu, tối nay về chắc chắn em sẽ gặp ác mộng!"

Cô gái nhỏ bày ra dáng vẻ sợ hãi quá mức, đôi mắt to trợn tròn, hai tay ôm ngực, khiến Tô Lãnh Nguyệt vừa cảm thấy thương vừa nhớ đến gương mặt dính đầy kem của người đàn ông lúc bị bẻ tay lúc nãy, vừa buồn cười vừa đau lòng, bèn an ủi: "Không sao rồi, không sao rồi, A Cẩn đã đi xử lý, chắc chắn ông ta sẽ bị trừng phạt thôi..."

Đợi đến khi Triệu Thanh Viện mỉm cười chào Tô Lãnh Nguyệt rồi rời đi với vẻ mặt tự nhiên, Ôn Du mới hơi thả lỏng, hỏi: "Cô Tô, sao chị lại quen với chị Triệu vậy?"

Rõ ràng trong truyện viết Triệu Thanh Viện là nữ phụ ác độc, ban đầu cô ta lừa gạt Ôn Du, chờ đến khi Ôn Du offline thì cô ta mới lên sân khấu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mặc dù cô ta thân thiết với Ôn Du, nhưng Triệu Thanh Viện có thủ đoạn rất cao siêu, không để lại bất cứ dấu vết nào nên không ai biết rằng cô ta mới là quân sư đứng sau lưng Ôn Du.

Khi cô ta tiếp cận Giang Vân Cẩn, vì vốn là người cùng một giới, ai cũng sẽ nể mặt nhau một chút, hơn nữa cô ta năm lần bảy lượt giúp đỡ những người bên cạnh Gian Vân Cẩn nên từ từ cũng thân quen, vì vậy đến khi Tô Lãnh Nguyệt và Giang Vân Cẩn sắp kết hôn, cô ta mới có cơ hội đầu độc.

Tuy cuối cùng không thành công.

Nhưng trong khoảng thời gian này, vì quan hệ thân thiết nên Triệu Thanh Viện biết rất nhiều chuyện, dẫn tới Tô Lãnh Nguyệt bị chơi xấu không ít, nhất là khi cô ấy đang ở trong giới giải trí nên rất dễ dàng trở thành bia ngắm.

Hình như sau khi Ôn Du chủ động rút lui, Triệu Thanh Viện lại chuyển mục tiêu sang Tô Lãnh Nguyệt thì phải?

Ôn Du cảm thấy có thể cái gã rác rưởi kia cũng là do Triệu Thanh Viện sắp xếp, nếu không sao lại trùng hợp như vậy được? Anh hùng cứu mỹ nhân, nếu Ôn Du không thức tỉnh ký ức kiếp trước thì sau khi trải qua chuyện này, người mình từng yêu thầm lại cứu mình, nói không chừng Ôn Du sẽ nhào vào lòng Giang Vân Cẩn, tiếp theo đó là bị Tô Lãnh Nguyệt hiểu lầm.

Thậm chí cho dù Ôn Du không làm gì, và nếu Tô Lãnh Nguyệt nhỏ nhen hơn một chút thì hiểu lầm cũng là điều dễ hiểu, bởi vì trước đây cô từng theo đuổi Giang Vân Cẩn, làm những hành động đối chọi với Tô Lãnh Nguyệt một cách công khai, những điều này sẽ không biến mất chỉ vì cô thay đổi, trong lòng bọn họ đều biết rõ Ôn Du thực sự từng thích Giang Vân Cẩn, còn hiện tại có thích hay không thì vẫn là dấu chấm hỏi.

Tô Lãnh Nguyệt thực sự không cảm thấy Triệu Thanh Viện có vấn đề gì, ngược lại thì nhìn cô một cái, ngập ngừng một chút rồi mới nói: "Mấy hôm trước A Cẩn đưa chị đi gặp bạn anh ấy, cô ấy đã giúp chị nên tụi chị mới quen biết, trong bữa tiệc lần này có ngôi sao mà cô ấy thích nên cô ấy mới muốn tới đây xem."

Ôn Du ồ lên một tiếng: "Vậy là chị đưa chị Triệu đến à?"

"Đúng vậy." Tô Lãnh Nguyệt không thấy cô có biểu hiện gì khác nên càng yên tâm hơn, thần thái cũng tự nhiên hơn nhiều. Có lẽ Ôn Du thật sự đã từ bỏ Giang Vân Cẩn rồi nên không còn nhắm vào với cô ấy nữa.

Nếu thật sự như vậy thì tốt quá rồi. Vì dù sao Ôn Du cũng có vị trí hoàn toàn khác biệt trong lòng người nhà họ Giang, cô ấy không muốn trở thành kẻ thù của Ôn Du rồi dẫn đến những chuyện khiến mọi người đều không thoải mái.

Ôn Du không nói gì thêm nữa, dù sao cô và Tô Lãnh Nguyệt cũng không thân thiết nên không tiện can thiệp những chuyện này, huống chi cô cũng không có chứng cứ. Chỉ là khi nữ chính đối đầu với nữ phụ, thường sẽ gặp dữ hóa lành, vậy nên cô không cần lo lắng quá nhiều làm gì.

Ở đây được một lát thì Giang Vân Cẩn trở về, mặt đen sì nói: "Ban đầu định đưa ông ta đến đồn cảnh sát, nhưng cuối cùng vì ông ta vẫn chưa thực sự làm gì nên không thể buộc tội được, chỉ có thả ông ta rời đi."

Tô Lãnh Nguyệt lập tức nhìn về phía Ôn Du, sợ cô không vui.

Ôn Du cười: "Không có gì, dù sao em cũng không thật sự bị ông ta làm gì."

Giang Vân Cẩn nhớ lại khuôn mặt dính đầy kem của người đó, lại bị anh ấy đánh cho một trận, khóe miệng giật giật: "… Cũng đúng." Sau đó anh ấy nhìn qua hội trường tổ chức tiệc, nói: "Thôi, chúng ta đi trước đi."

Ôn Du gật đầu, định tìm quản lý của mình.

Bỗng nhiên bụng Ôn Du vang lên tiếng “rột rột”, cô vội vàng ôm lấy bụng.

Cái tên rác rưởi chết tiệt kia khiến cô chưa kịp ăn xong cái bánh! Bây giờ đói quá đi!

"Phì!" Giang Vân Cẩn bật cười ngay tại chỗ.

Ôn Du nhìn anh ấy bằng ánh mắt cá chết.

Giang Vân Cẩn quay mặt sang chỗ khác, bả vai run run: "Ai bảo chị đi làm minh tinh nữ làm gì, chậc, đói rồi đúng không?"

Ôn Du cúi đầu nhìn vòng eo nhỏ nhắn vì bị đói của mình, cũng muốn thở dài, nhưng nghĩ đến số dư trong tài khoản ngân hàng, tiền chia hoa hồng đã đến tay, cô đầu tư mười triệu, sau khi đóng thuế nhận được hai mươi lăm triệu, nếu sau đó vẫn tiếp tục bán bản quyền thì cô có thể tiếp tục nhận tiền, ôi… Trên cả tuyệt vời!

Đáng giá!

Cô tức giận định phản bác lại thì Tô Lãnh Nguyệt cười vỗ vai cô: "Chị cũng đói rồi, để mặc vừa bộ lễ phục này mà đến nước chị cũng không dám uống hai ngụm. Sau khi ra khỏi đây chúng ta đi ăn trước rồi lại đưa em về nhà nhé."

Giang Vân Cẩn kinh ngạc, từ khi nào mà quan hệ giữa hai người họ tốt đến vậy?

Ánh mắt Tô Lãnh Nguyệt thoáng lay động, sau khi nói xong cô ấy đã bắt đầu thấy hơi hối hận rồi, nhưng nhìn vẻ mặt vừa tức giận vừa đáng thương của cô gái nhỏ, cô ấy lại không đành lòng.

Ôn Du: "Không cần đâu, em đi ăn với quản lý là được rồi ạ."

Giang Vân Cẩn nhìn vào đám đông, thấy nhóm người còn đang nói chuyện hăng say ngất trời: "Đó có phải quản lý của em không?"

Ôn Du: "…"

"Thôi, đi cùng nhau đi, tôi không chê chị làm bóng đèn đâu." Giang Vân Cẩn nói: "Nếu chờ quản lý của chị thì ít nhất chị còn phải nhịn đói thêm một tiếng nữa đấy."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ôn Du: "Đi thôi!"

...

Bữa ăn này thật sự rất yên bình.

Ôn Du tự giác làm một bóng đèn không phát sáng nên ít khi nói chuyện, Giang Vân Cẩn lái xe đưa họ đến một nhà hàng cao cấp. Ôn Du gọi món xong chỉ ngồi yên chờ ăn.

Khi món ăn được dọn lên, cô càng lười nói chuyện hơn.

Đến đây thì Tô Lãnh Nguyệt đã hoàn toàn yên tâm. Đây không phải là lần đầu tiên họ ăn cùng nhau, thậm chí là đã ăn chung rất nhiều lần rồi. Nhưng trước kia Ôn Du luôn anh Cẩn dài anh Cẩn ngắn, cứ xoay quanh Giang Vân Cẩn, kể về những chuyện thú vị giữa hai người họ, cố gắng bài xích cô ấy ra ngoài, nũng nịu với Giang Vân Cẩn.

Tô Lãnh Nguyệt cũng từng cảm thấy khó chịu và không thoải mái.

Nhưng không ngờ Ôn Du nói thay đổi là thay đổi ngay, còn triệt để đến thế.

Bất nhiên cô ấy nhìn thấy Giang Vân Cẩn đang nhắn tin, tò mò nhìn qua thì thấy Giang Vân Cẩn "suỵt" một tiếng, ý bảo đừng làm Ôn Du đang vùi đầu ăn phát hiện.

Tô Lãnh Nguyệt: "?"

Giang Vân Cẩn không trả lời, chỉ cười thần bí, gắp thức ăn cho cô ấy: "Ăn trước đi."

"Ừm?" Đột nhiên Ôn Du cảm thấy sống lưng lạnh toát, bèn ngẩng đầu nhìn hai người họ với vẻ cảnh giác.

Giang Vân Cẩn tiện tay cầm một chai rượu vang lên rót cho cô: "Đừng chỉ lo ăn, uống chút đi." Rồi quay sang nhắc nhở Tô Lãnh Nguyệt một cách tự nhiên: "Đừng chỉ lo uống, ăn trước đi."

Nữ chính còn thích uống rượu nữa à?

Ôn Du yên tâm, cầm ly uống một ngụm, hương vị không tồi, không hổ là loại rượu có giá hai mươi nghìn một chai, uống vài lần đã đủ mua một cái nhà vệ sinh rồi, nghĩ như vậy, Ôn Du lại rót thêm cho mình một ít.

Giang Vân Cẩn vốn định ngăn cô lại, Ôn Du không hay uống rượu vì gia đình cô quản rất nghiêm, nhưng nghĩ đến kế hoạch của mình, anh ấy lại dằn lương tâm xuống.

Ôn Du lại tiếp tục ăn, cô thật sự rất đói, ăn đến mức cảm thấy no căng bụng, muốn về nhà. Nhưng cô không có xe, đêm hôm khuya khoắt thế này cô cũng không dám gọi xe một mình, chỉ có thể nhìn Tô Lãnh Nguyệt và Giang Vân Cẩn bằng ánh mắt trông mong, hi vọng họ ăn xong nhanh lên.

Bị đôi mắt to trong sáng như thế nhìn, bỗng nhiên Tô Lãnh Nguyệt cảm thấy hơi tội lỗi, cho dù cô ấy không biết Giang Vân Cẩn đã làm gì.

Cô ấy ăn thêm vài miếng, cảm thấy cũng nó rồi nên đặt đũa xuống: "Hay là chúng ta đưa Tiểu Ngư về trước đi?"

Giang Vân Cẩn lắc đầu, lộ ra một nụ cười như đã báo được thù: "Không cần."

Ôn Du có linh cảm chẳng lành, nhưng dường như đầu óc không nghĩ ra nổi, nên chỉ có thể nhìn chằm chằm anh ấy với ánh mắt ngơ ngác và tủi thân: "Tại sao?"

Giang Vân Cẩn khẽ ho một tiếng, cũng có chút áy náy, nhưng! Con nhóc này bắt nạt anh ấy nhiều lần như vậy, nếu đã dám quậy thì sớm muộn gì cũng phải trả lại.

[Ting...] Tiếng điện thoại vang lên.

Giang Vân Cẩn nghe máy, nói: "Bên trong bên trong, vẫn chưa ra ngoài đâu."

"Nhanh lên!"

Chỉ nói hai câu ngắn gọn rồi anh ấy cúp máy.

Dường như Ôn Du đã nhận ra điều gì đó, nhưng đầu óc cô hơi mơ màng rồi nên tạm thời không thể hiểu được, cho đến khi cô nghe tiếng bước chân vang lên, cô cố gắng mở to mắt thì thấy một người đàn ông đẹp trai, chân rất dài eo rất thon đang đứng trước mặt cô.

Đẹp trai quá!

Nhưng sao cô lại cảm thấy chột dạ sợ hãi thế này...?

Mà lúc này, sắc mặt người đàn ông đứng trước mặt cô lại đen thui, nhìn về phía người nào đó đang ngồi bên cạnh hóng chuyện, giọng lạnh lùng: "Sao lại thế này?"

Giang Vân Cẩn lập tức mảnh lẻo: "Là cô ta tự uống đấy, không liên quan gì đến em! Ngày mai anh nhớ dạy dỗ lại cô ta đi! Còn nhỏ mà đã học đòi uống rượu rồi, đúng là quá trớn!"

Mặc dù lúc này Ôn Du đã say nhưng vẫn còn một chút ý thức, cô không khỏi chửi thầm một tiếng trong lòng: Đồ nam chính chó chết kia!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách: Sau Khi Gả Cho Anh Trai Nam Chính, Nữ Phụ Liên Tục Đòi Ly Hôn

Số ký tự: 0