Xuyên Sách: Sau Khi Gả Cho Anh Trai Nam Chính, Nữ Phụ Liên Tục Đòi Ly Hôn
Chương 14
2024-10-18 21:06:35
Vẻ hả hê trước thắng lợi nhỏ nhoi và thêm cái cách Giang Vân Cẩn cố tình vu oan cho Ôn Du khiến Tô Lãnh Nguyệt thấy lúng túng vô cùng.
Mặc dù sau đó là Ôn Du tự uống, nhưng ly đầu tiên là Giang Vân Cẩn khuyến khích mà!
Không biết ông anh trai của Giang Vân Cẩn có tin không nữa.
Tô Lãnh Nguyệt cúi đầu với vẻ chột dạ, Giang Vân Yến không để ý, nhíu mày nhìn cô gái đang ngồi ngả nghiêng trên ghế rồi lại nhìn cậu em trai đang kêu gào muốn anh dạy dỗ cô nhóc, anh híp mắt lại: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
Giang Vân Cẩn lạnh cả sống lưng, lúc đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của anh trai thì ấp úng: "Thì… Ly đầu tiên đúng là do em rót, nhưng em không ngờ cô ta lại uống nhiều như thế."
Giang Vân Yến hiểu ra: "Thế nên em cũng không ngăn cản?"
Giang Vân Cẩn nghiến răng: "Cô ta là chị dâu của em, em không dám!"
Giang Vân Yến: "À."
Chỉ một chữ, nhưng lại tràn ngập sự mỉa mai.
Giang Vân Cẩn: ...
Lúc này đầu Ôn Du bỗng lắc lư rồi ngả sang một bên, đúng lúc chạm nhẹ vào bụng Giang Vân Yến, phần khóa thắt lưng bằng kim loại khiến cô nước mắt lưng tròng, giơ hai tay lên muốn đẩy vật đó ra: "Hu hu hu, đau quá!"
Giang Vân Cẩn: "!"
Đây là cảnh mà anh ấy có thể nhìn thấy sao?
Ngay cả người điềm tĩnh như Giang Vân Yến cũng không giữ được gương mặt lạnh lùng nữa, thay vào đó là sự mất tự nhiên. Anh nhanh chóng giữ chặt hai tay cô, lúc nắm lấy bàn tay ấy anh mới nhận ra tay của Ôn Du sao lại gầy đến thế?
Cảm giác một bàn tay anh có thể nắm gọn cả hai cánh tay của cô.
Ý nghĩ này thoáng lướt qua trong đầu, Giang Vân Yến lại cảm giác như Ôn Du đang cọ mặt vào bụng của anh, thậm chí còn khó chịu hậm hực, như là muốn dùng mặt đẩy cái khóa bằng kim loại kia đi.
Toàn thân anh cứng đờ, buông một tay ra đổi sang đỡ cổ cô để kéo cô ra. Cô nàng này mềm mịn vô cùng, da dẻ mượt mà, vừa chạm vào thôi đã có thể cảm nhận rõ rệt.
Ánh mắt Giang Vân Yến tối lại như thể sắp bị phỏng, anh lại buông tay ra, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ rồi cúi người bế ngang cô lên.
May là lễ phục không quá ngắn, lúc bế lên không lo bị lộ.
Lúc được bế, Ôn Du cảm giác như trời đất quay cuồng, đầu óc vốn đang choáng váng cuối cùng cũng thoải mái hơn nên nằm im dựa vào một lồng ngực ấm áp, chỉ có đôi chân nhỏ mang giày cao gót màu đen khẽ đung đưa.
Ánh mắt Giang Vân Yến xẹt qua đôi chân trắng nõn mảnh khảnh, anh nhìn vào nhà hàng, thấy không có bao nhiêu người, nhân viên phục vụ đều đang cúi đầu. Anh mím môi, nhìn về phía em trai đang nghiêm túc như thể đang ăn sơn hào hải vị nhưng thực ra lại không ăn được miếng nào, lạnh lùng nói: "Lần sau sẽ tính sổ với em sau."
Giang Vân Cẩn rụt cổ, uất ức nói: "Anh, em còn cứu cô ta đó, anh không biết đâu, có người bắt nạt cô ta trong bữa tiệc, nếu không có em, cô ta đã bị người khác bắt nạt rồi!"
Sắc mặt của Giang Vân Yến dịu hơn một chút: "Vậy anh sẽ đánh nhẹ hơn một chút."
Giang Vân Cẩn: "..."
Trơ mắt nhìn Giang Vân Yến ôm người rời đi, Giang Vân Cẩn như muốn nhào vào lòng bạn gái mà khóc: "Tại sao anh ấy lại muốn dạy dỗ anh chứ?!"
Tô Lãnh Nguyệt đồng cảm xoa đầu Giang Vân Cẩn, khí chất của anh trai Giang Vân Cẩn quá mức uy lực nên cô ấy cũng không dám lên tiếng, đợi khi hai người rời khỏi nhà hàng mới nói: “Chắc là để anh làm việc tốt.”
Giang Vân Cẩn lẩm bẩm: "Không phải anh chỉ muốn trả thù thôi sao."
Tô Lãnh Nguyệt cười: "Trả thù thành công chưa?"
Giang Vân Cẩn: "..."
Thành, thành công rồi, chỉ là đôi bên đều bị thiệt!
…
Tối muộn, trên đường không có nhiều xe, cả đường thông thoáng.
Đến nhà, xe dừng lại, người trong ngực đã ngủ say, khuôn mặt đỏ bừng, Giang Vân Yến khẽ dùng ngón tay chạm vào má cô, non nớt, mềm mịn, cảm giác còn mịn hơn cả lòng trắng đã bóc vỏ.
Ánh mắt anh u ám, giọng nói phát ra càng trầm thấp: "Dậy đi, tới nhà rồi."
Mí mắt Ôn Du vẫn còn nặng trịch, cố gắng hé ra một chút, nhìn thấy Giang Vân Yến thì trong lòng vừa sợ vừa an tâm, nhưng cô thật sự không muốn động đậy, lại mạnh dạn nhắm mắt lại: "Ồ~"
Cất tiếng ngọt ngào nhưng vẫn nằm lì trong lòng anh không nhúc nhích.
Giang Vân Yến: "..."
Anh xoa xoa ấn đường, thấy Ôn Du vẫn đang ngủ say thì ôm lấy eo cô, bế cô lên rồi đi ra ngoài.
Chỉ là vừa mới dùng chút lực bế lên thì bỗng nghe một tiếng "xoẹt".
Ôn Du đang ngủ, nghe thế thì như bị sét đánh, theo phản xạ che ngực lại trước, quả nhiên là phần chỉ bên eo bị bung ra rồi! Váy quây ngực nếu bị rộng thì rất dễ tuột xuống.
Cô ngơ ngác mở to mắt.
Sắc mặt Giang Vân Yến cũng cứng đờ, thấp giọng nói: "Giữ chặt."
Ôn Du giữ chặt chỗ bị bung chỉ theo bản năng, khuôn mặt nóng như lửa đốt.
Lúc này Giang Vân Yến đã bế cô ra ngoài.
Lái xe thấy thế thì vội vàng xuống mở cửa xe giúp, đợi họ vào trong rồi mới rời đi.
Ôn Du giữ váy, cả đoạn đường không dám động đậy cho đến khi vào trong nhà: "Anh, mau đưa em vào phòng!"
Giang Vân Yến bước nhanh hơn, đưa cô về phòng. Lúc mới đặt xuống, đầu óc Ôn Du vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, quay cuồng như chong chóng, cô không thể nào đứng vững được, tay chân quơ loạn lên.
"A!" Ôn Du khẽ kêu, muốn nắm lấy cái gì đó theo phản xạ, tay cũng vì thế mà buông lỏng váy.
Giang Vân Yến vội đỡ cô, lại chợt nghe thêm một tiếng "xoẹt", váy tuột xuống một nửa, một mảng trắng muốt hiện ra trước mắt, anh nhanh chóng quay mặt đi, đặt cô lên giường: "Em nghỉ ngơi trước đi."
"Ồ ồ..." Ôn Du ngơ ngác đáp.
Chỉ thấy anh đã bước ra ngoài.
Ôn Du: "... A a a a!!!!"
Tiếng kêu nhỏ từ phòng vọng ra, cho dù cửa đã đóng thì Giang Vân Yến vẫn nghe thấy. Anh trầm mặc, nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện ra cảnh tượng vừa rồi, Giang Vân Yến vội vàng mở mắt, bước nhanh về phòng của mình, cầm quần áo bước vào phòng vệ sinh.
Ôn Du vẫn còn đang đau khổ.
Vì để mặc váy quây ngực nên cô không mặc nội y, chỉ dùng miếng dán ngực, mặc dù đã dán nhưng cũng coi là bị lộ hết, không biết Giang Vân Yến đã thấy được bao nhiêu rồi?
Ôn Du cắn ngón tay, đau khổ lăn lộn trên giường.
Bỗng nhiên lại nghe thấy một tiếng xoẹt nữa.
Vẫn còn chưa hết sao!
Cái váy rách này sao mà mỏng manh thế hả?!
Ôn Du tức giận, đầu óc cũng tỉnh táo hoàn toàn. Cô đứng dậy rồi nhanh chóng bước vào phòng vệ sinh, thay một bộ đồ ngủ thoải mái, lúc này mới nằm xuống lần nữa và kể chuyện này với chị Liễu.
[Cái gì? Bị rách?! Cái này là chị đi mượn đấy!]
Ôn Du không dám hó hé một lời.
Chị Liễu liên tục gửi tin nhắn đến: [Có phải em lén ăn nên tăng cân không?]
[Ôn Du, trước kia em không như thế này! Là yêu tinh nào dụ dỗ em béo lên thế hả?!]
Lúc này, Ôn Du mới run rẩy gõ vài chữ: [Yêu tinh Giang Vân Yến]
Chị Liễu: [... 6*]
*6: nghĩa là đỉnh, lợi hại.
Chị Liễu nhíu mày. Vừa mới trở về từ bữa tiệc, vốn định nghỉ ngơi một lát mà Ôn Du lại ném cho cô ấy một quả bom như th. Bây giờ lại phải mua lại bộ lễ phục, còn tăng cân nữa, cô ấy không tức không được.
Không ngờ hỏi đến câu cuối cùng, tự nhiên lại bị nhét thức ăn cho chó vào miệng.
Chị Liễu tức giận đến mức bật cười, xem ra chuyện Ôn Du nói cô với Giang Vân Yến vốn là vợ chồng là thật, bây giờ quan hệ chuyển biến tốt đẹp, cũng là chuyện tốt.
Nhưng mà nên dặn dò thì vẫn phải dặn dò, chị Liễu nói: [Ăn ít một chút, hai ngày nữa phải vào đoàn làm phim rồi, lên hình là béo thêm mười cân đấy!]
Ôn Du ngoan ngoãn trả lời: [Vâng ạ.]
Chị Liễu thấy cô ngoan ngoãn thì cũng không chấp nhặt chuyện tăng cân nữa, bảo tiếp: [Nói cho em biết một tin tốt, ảnh chưa qua chỉnh sửa buổi tối của em hot lắm rồi đấy!]
Ôn Du: [?]
Cô mở Weibo, vụ ồn ào lúc trước đã lắng xuống, mặc dù Weibo của cô có tin nhắn cùng với lượt thích và bình luận nhưng cũng không nhiều, nhưng bây giờ mở ra lại đầy ắp thông báo, 999+ tin nhắn khiến ứng dụng bị đơ một lúc.
Cuối cùng cũng xóa hết tin nhắn, Ôn Du nhìn thấy một hot search trên trang chủ, xếp thứ ba, độ hot cũng khá, cô mở ra xem thì thấy chính là bức ảnh mình bước từ trên xe xuống.
Người chụp ảnh khá tốt, chắc là đã chỉnh sửa khiến làn da cô trắng sáng, đặc biệt là chiếc váy đen bồng bềnh, phông nền phía sau được làm mờ, chỉ để lại chiếc xe màu đen đưa cô đến, tạo ra một bầu không khí lãng mạn.
Ôn Du nhìn qua cũng có hơi ngạc nhiên, vui vẻ lưu bức ảnh lại để an ủi trái tim bị bộ lễ phục phá hỏng.
Ngắm bức ảnh xinh đẹp của mình xong, Ôn Du nói luôn với chị Liễu là mai cô sẽ chuyển tiền của bộ lễ phục qua cho cô ấy.
Nói xong, Ôn Du đặt điện thoại xuống, nhắm mắt lại ngủ.
Ngủ một giấc dậy, cô sẽ không còn nhớ rõ những chuyện xấu hổ này nữa!
Chỉ là mới sáng sớm, Ôn Du mở mắt ra, tức giận đá chăn, chết tiệt, tại sao lễ phục của cô lại bị rách cơ chứ! Thật sự béo lên nhiều như thế sao?!
Tức giận xong, cô lại nhắm mắt lại.
Mà lúc này, trên internet, một cuộc thảo luận liên quan đến cô lại bắt đầu.
…
Nguyên nhân là từ một bức ảnh.
Bữa tiệc mừng công không chỉ mời đoàn làm phim, mà còn có các ngôi sao khác đến chúc mừng, bên đối tác, nhà đầu tư, đạo diễn, v.v.
Nơi nào có người thì nơi đó chính là giang hồ, tất nhiên sẽ có người chụp ảnh đăng lên Weibo, giao lưu một chút, người hâm mộ liên kết với nhau cũng có thể giúp nhau tiến bộ.
Chỉ là có một minh tinh đăng một bức ảnh nhóm, ban đầu người hâm mộ còn đang thưởng thức, vui vẻ vì thần tượng nhà mình xuất hiện rạng rỡ trong khung hình của người khác.
Mãi cho đến khi có một cư dân mạng tinh mắt nhìn vào bối cảnh trong bức ảnh, sắc mặt liền thay đổi: [Có biến]
[Bộ lễ phục này nhìn quen thế nhỉ!]
[Không phải là chiếc váy trong bức ảnh đang hot trên hot search sao?]
[Ôn Du? Người nam kia cũng rất quen, góc nghiêng này chẳng phải là...]
Cư dân mạng từng người từng người phóng to bức ảnh lên xem, sau đó so sánh các bức ảnh được các minh tinh khác đăng tải, cuối cùng xác định: [Mẹ nó, đúng là Ôn Du và Giang Vân Cẩn! Hai người bọn họ thực sự có vấn đề!]
[Chúng mày xem bức thứ hai và bức thứ ba đi, hình như là Giang Vân Cẩn kéo Ôn Du về phía sau che chở thì đúng hơn, nói hai người này không có vấn đề, tao không tin đâu]
[Tô Lãnh Nguyệt thật tội nghiệp, bị cắm sừng rồi]
[Nghe nói Ôn Du và Giang Vân Cẩn là thanh mai trúc mã, không chừng đã sớm ở bên nhau rồi]
[Có người tiết lộ là Ôn Du đã kết hôn rồi!]
[Mẹ nó, hai đứa này thật sự là đôi gian phu dâm phụ sao???]
Lúc sự việc lan truyền và lên hot search đã là một giờ rưỡi sáng.
Khi độ hot lan rộng, lại có những video thân mật gần gũi với độ phân giải cao được tuôn ra, có thể thấy rõ ràng là Giang Vân Cẩn kéo Ôn Du về phía sau bảo vệ. Anh hùng cứu mỹ nhân, nhân vật chính lại là cặp trai xinh gái đẹp, nếu đổi lại là hai người khác, chắc cư dân mạng đang gào thét rồi.
Nhưng mọi người đều biết Giang Vân Cẩn và Tô Lãnh Nguyệt yêu nhau. Ôn Du còn bị đồn là đã kết hôn!
Một giờ rưỡi sáng, không sớm mà cũng không muộn, chị Liễu, Ôn Du, Giang Vân Cẩn và Tô Lãnh Nguyệt đã nghỉ ngơi, nói muộn thì cũng không hẳn là muộn, cú đêm vẫn còn thức.
Hơn nửa đêm cũng không thấy ai lên làm sáng tỏ, đến sáng ngày hôm sau, chị Liễu tỉnh dậy, đầu tiên là mở điện thoại lướt tin tức giải trí, đây cũng là thói quen của cô ấy. Thân là người quản lý, cô ấy phải luôn chú ý động thái trên mạng.
Nào ngờ mới lướt mạng thôi mà mắt mũi đã tối sầm cả, chuyện quái gì đây?!
Cô ấy chỉ mới buông lỏng cảnh giác một tí thôi mà Ôn Du đã gây ra chuyện gì nữa đây?! Khó trách hôm qua lại ngoan ngoãn như vậy, thế là có tật giật mình à?
Mặc dù sau đó là Ôn Du tự uống, nhưng ly đầu tiên là Giang Vân Cẩn khuyến khích mà!
Không biết ông anh trai của Giang Vân Cẩn có tin không nữa.
Tô Lãnh Nguyệt cúi đầu với vẻ chột dạ, Giang Vân Yến không để ý, nhíu mày nhìn cô gái đang ngồi ngả nghiêng trên ghế rồi lại nhìn cậu em trai đang kêu gào muốn anh dạy dỗ cô nhóc, anh híp mắt lại: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
Giang Vân Cẩn lạnh cả sống lưng, lúc đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của anh trai thì ấp úng: "Thì… Ly đầu tiên đúng là do em rót, nhưng em không ngờ cô ta lại uống nhiều như thế."
Giang Vân Yến hiểu ra: "Thế nên em cũng không ngăn cản?"
Giang Vân Cẩn nghiến răng: "Cô ta là chị dâu của em, em không dám!"
Giang Vân Yến: "À."
Chỉ một chữ, nhưng lại tràn ngập sự mỉa mai.
Giang Vân Cẩn: ...
Lúc này đầu Ôn Du bỗng lắc lư rồi ngả sang một bên, đúng lúc chạm nhẹ vào bụng Giang Vân Yến, phần khóa thắt lưng bằng kim loại khiến cô nước mắt lưng tròng, giơ hai tay lên muốn đẩy vật đó ra: "Hu hu hu, đau quá!"
Giang Vân Cẩn: "!"
Đây là cảnh mà anh ấy có thể nhìn thấy sao?
Ngay cả người điềm tĩnh như Giang Vân Yến cũng không giữ được gương mặt lạnh lùng nữa, thay vào đó là sự mất tự nhiên. Anh nhanh chóng giữ chặt hai tay cô, lúc nắm lấy bàn tay ấy anh mới nhận ra tay của Ôn Du sao lại gầy đến thế?
Cảm giác một bàn tay anh có thể nắm gọn cả hai cánh tay của cô.
Ý nghĩ này thoáng lướt qua trong đầu, Giang Vân Yến lại cảm giác như Ôn Du đang cọ mặt vào bụng của anh, thậm chí còn khó chịu hậm hực, như là muốn dùng mặt đẩy cái khóa bằng kim loại kia đi.
Toàn thân anh cứng đờ, buông một tay ra đổi sang đỡ cổ cô để kéo cô ra. Cô nàng này mềm mịn vô cùng, da dẻ mượt mà, vừa chạm vào thôi đã có thể cảm nhận rõ rệt.
Ánh mắt Giang Vân Yến tối lại như thể sắp bị phỏng, anh lại buông tay ra, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ rồi cúi người bế ngang cô lên.
May là lễ phục không quá ngắn, lúc bế lên không lo bị lộ.
Lúc được bế, Ôn Du cảm giác như trời đất quay cuồng, đầu óc vốn đang choáng váng cuối cùng cũng thoải mái hơn nên nằm im dựa vào một lồng ngực ấm áp, chỉ có đôi chân nhỏ mang giày cao gót màu đen khẽ đung đưa.
Ánh mắt Giang Vân Yến xẹt qua đôi chân trắng nõn mảnh khảnh, anh nhìn vào nhà hàng, thấy không có bao nhiêu người, nhân viên phục vụ đều đang cúi đầu. Anh mím môi, nhìn về phía em trai đang nghiêm túc như thể đang ăn sơn hào hải vị nhưng thực ra lại không ăn được miếng nào, lạnh lùng nói: "Lần sau sẽ tính sổ với em sau."
Giang Vân Cẩn rụt cổ, uất ức nói: "Anh, em còn cứu cô ta đó, anh không biết đâu, có người bắt nạt cô ta trong bữa tiệc, nếu không có em, cô ta đã bị người khác bắt nạt rồi!"
Sắc mặt của Giang Vân Yến dịu hơn một chút: "Vậy anh sẽ đánh nhẹ hơn một chút."
Giang Vân Cẩn: "..."
Trơ mắt nhìn Giang Vân Yến ôm người rời đi, Giang Vân Cẩn như muốn nhào vào lòng bạn gái mà khóc: "Tại sao anh ấy lại muốn dạy dỗ anh chứ?!"
Tô Lãnh Nguyệt đồng cảm xoa đầu Giang Vân Cẩn, khí chất của anh trai Giang Vân Cẩn quá mức uy lực nên cô ấy cũng không dám lên tiếng, đợi khi hai người rời khỏi nhà hàng mới nói: “Chắc là để anh làm việc tốt.”
Giang Vân Cẩn lẩm bẩm: "Không phải anh chỉ muốn trả thù thôi sao."
Tô Lãnh Nguyệt cười: "Trả thù thành công chưa?"
Giang Vân Cẩn: "..."
Thành, thành công rồi, chỉ là đôi bên đều bị thiệt!
…
Tối muộn, trên đường không có nhiều xe, cả đường thông thoáng.
Đến nhà, xe dừng lại, người trong ngực đã ngủ say, khuôn mặt đỏ bừng, Giang Vân Yến khẽ dùng ngón tay chạm vào má cô, non nớt, mềm mịn, cảm giác còn mịn hơn cả lòng trắng đã bóc vỏ.
Ánh mắt anh u ám, giọng nói phát ra càng trầm thấp: "Dậy đi, tới nhà rồi."
Mí mắt Ôn Du vẫn còn nặng trịch, cố gắng hé ra một chút, nhìn thấy Giang Vân Yến thì trong lòng vừa sợ vừa an tâm, nhưng cô thật sự không muốn động đậy, lại mạnh dạn nhắm mắt lại: "Ồ~"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cất tiếng ngọt ngào nhưng vẫn nằm lì trong lòng anh không nhúc nhích.
Giang Vân Yến: "..."
Anh xoa xoa ấn đường, thấy Ôn Du vẫn đang ngủ say thì ôm lấy eo cô, bế cô lên rồi đi ra ngoài.
Chỉ là vừa mới dùng chút lực bế lên thì bỗng nghe một tiếng "xoẹt".
Ôn Du đang ngủ, nghe thế thì như bị sét đánh, theo phản xạ che ngực lại trước, quả nhiên là phần chỉ bên eo bị bung ra rồi! Váy quây ngực nếu bị rộng thì rất dễ tuột xuống.
Cô ngơ ngác mở to mắt.
Sắc mặt Giang Vân Yến cũng cứng đờ, thấp giọng nói: "Giữ chặt."
Ôn Du giữ chặt chỗ bị bung chỉ theo bản năng, khuôn mặt nóng như lửa đốt.
Lúc này Giang Vân Yến đã bế cô ra ngoài.
Lái xe thấy thế thì vội vàng xuống mở cửa xe giúp, đợi họ vào trong rồi mới rời đi.
Ôn Du giữ váy, cả đoạn đường không dám động đậy cho đến khi vào trong nhà: "Anh, mau đưa em vào phòng!"
Giang Vân Yến bước nhanh hơn, đưa cô về phòng. Lúc mới đặt xuống, đầu óc Ôn Du vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, quay cuồng như chong chóng, cô không thể nào đứng vững được, tay chân quơ loạn lên.
"A!" Ôn Du khẽ kêu, muốn nắm lấy cái gì đó theo phản xạ, tay cũng vì thế mà buông lỏng váy.
Giang Vân Yến vội đỡ cô, lại chợt nghe thêm một tiếng "xoẹt", váy tuột xuống một nửa, một mảng trắng muốt hiện ra trước mắt, anh nhanh chóng quay mặt đi, đặt cô lên giường: "Em nghỉ ngơi trước đi."
"Ồ ồ..." Ôn Du ngơ ngác đáp.
Chỉ thấy anh đã bước ra ngoài.
Ôn Du: "... A a a a!!!!"
Tiếng kêu nhỏ từ phòng vọng ra, cho dù cửa đã đóng thì Giang Vân Yến vẫn nghe thấy. Anh trầm mặc, nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện ra cảnh tượng vừa rồi, Giang Vân Yến vội vàng mở mắt, bước nhanh về phòng của mình, cầm quần áo bước vào phòng vệ sinh.
Ôn Du vẫn còn đang đau khổ.
Vì để mặc váy quây ngực nên cô không mặc nội y, chỉ dùng miếng dán ngực, mặc dù đã dán nhưng cũng coi là bị lộ hết, không biết Giang Vân Yến đã thấy được bao nhiêu rồi?
Ôn Du cắn ngón tay, đau khổ lăn lộn trên giường.
Bỗng nhiên lại nghe thấy một tiếng xoẹt nữa.
Vẫn còn chưa hết sao!
Cái váy rách này sao mà mỏng manh thế hả?!
Ôn Du tức giận, đầu óc cũng tỉnh táo hoàn toàn. Cô đứng dậy rồi nhanh chóng bước vào phòng vệ sinh, thay một bộ đồ ngủ thoải mái, lúc này mới nằm xuống lần nữa và kể chuyện này với chị Liễu.
[Cái gì? Bị rách?! Cái này là chị đi mượn đấy!]
Ôn Du không dám hó hé một lời.
Chị Liễu liên tục gửi tin nhắn đến: [Có phải em lén ăn nên tăng cân không?]
[Ôn Du, trước kia em không như thế này! Là yêu tinh nào dụ dỗ em béo lên thế hả?!]
Lúc này, Ôn Du mới run rẩy gõ vài chữ: [Yêu tinh Giang Vân Yến]
Chị Liễu: [... 6*]
*6: nghĩa là đỉnh, lợi hại.
Chị Liễu nhíu mày. Vừa mới trở về từ bữa tiệc, vốn định nghỉ ngơi một lát mà Ôn Du lại ném cho cô ấy một quả bom như th. Bây giờ lại phải mua lại bộ lễ phục, còn tăng cân nữa, cô ấy không tức không được.
Không ngờ hỏi đến câu cuối cùng, tự nhiên lại bị nhét thức ăn cho chó vào miệng.
Chị Liễu tức giận đến mức bật cười, xem ra chuyện Ôn Du nói cô với Giang Vân Yến vốn là vợ chồng là thật, bây giờ quan hệ chuyển biến tốt đẹp, cũng là chuyện tốt.
Nhưng mà nên dặn dò thì vẫn phải dặn dò, chị Liễu nói: [Ăn ít một chút, hai ngày nữa phải vào đoàn làm phim rồi, lên hình là béo thêm mười cân đấy!]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Du ngoan ngoãn trả lời: [Vâng ạ.]
Chị Liễu thấy cô ngoan ngoãn thì cũng không chấp nhặt chuyện tăng cân nữa, bảo tiếp: [Nói cho em biết một tin tốt, ảnh chưa qua chỉnh sửa buổi tối của em hot lắm rồi đấy!]
Ôn Du: [?]
Cô mở Weibo, vụ ồn ào lúc trước đã lắng xuống, mặc dù Weibo của cô có tin nhắn cùng với lượt thích và bình luận nhưng cũng không nhiều, nhưng bây giờ mở ra lại đầy ắp thông báo, 999+ tin nhắn khiến ứng dụng bị đơ một lúc.
Cuối cùng cũng xóa hết tin nhắn, Ôn Du nhìn thấy một hot search trên trang chủ, xếp thứ ba, độ hot cũng khá, cô mở ra xem thì thấy chính là bức ảnh mình bước từ trên xe xuống.
Người chụp ảnh khá tốt, chắc là đã chỉnh sửa khiến làn da cô trắng sáng, đặc biệt là chiếc váy đen bồng bềnh, phông nền phía sau được làm mờ, chỉ để lại chiếc xe màu đen đưa cô đến, tạo ra một bầu không khí lãng mạn.
Ôn Du nhìn qua cũng có hơi ngạc nhiên, vui vẻ lưu bức ảnh lại để an ủi trái tim bị bộ lễ phục phá hỏng.
Ngắm bức ảnh xinh đẹp của mình xong, Ôn Du nói luôn với chị Liễu là mai cô sẽ chuyển tiền của bộ lễ phục qua cho cô ấy.
Nói xong, Ôn Du đặt điện thoại xuống, nhắm mắt lại ngủ.
Ngủ một giấc dậy, cô sẽ không còn nhớ rõ những chuyện xấu hổ này nữa!
Chỉ là mới sáng sớm, Ôn Du mở mắt ra, tức giận đá chăn, chết tiệt, tại sao lễ phục của cô lại bị rách cơ chứ! Thật sự béo lên nhiều như thế sao?!
Tức giận xong, cô lại nhắm mắt lại.
Mà lúc này, trên internet, một cuộc thảo luận liên quan đến cô lại bắt đầu.
…
Nguyên nhân là từ một bức ảnh.
Bữa tiệc mừng công không chỉ mời đoàn làm phim, mà còn có các ngôi sao khác đến chúc mừng, bên đối tác, nhà đầu tư, đạo diễn, v.v.
Nơi nào có người thì nơi đó chính là giang hồ, tất nhiên sẽ có người chụp ảnh đăng lên Weibo, giao lưu một chút, người hâm mộ liên kết với nhau cũng có thể giúp nhau tiến bộ.
Chỉ là có một minh tinh đăng một bức ảnh nhóm, ban đầu người hâm mộ còn đang thưởng thức, vui vẻ vì thần tượng nhà mình xuất hiện rạng rỡ trong khung hình của người khác.
Mãi cho đến khi có một cư dân mạng tinh mắt nhìn vào bối cảnh trong bức ảnh, sắc mặt liền thay đổi: [Có biến]
[Bộ lễ phục này nhìn quen thế nhỉ!]
[Không phải là chiếc váy trong bức ảnh đang hot trên hot search sao?]
[Ôn Du? Người nam kia cũng rất quen, góc nghiêng này chẳng phải là...]
Cư dân mạng từng người từng người phóng to bức ảnh lên xem, sau đó so sánh các bức ảnh được các minh tinh khác đăng tải, cuối cùng xác định: [Mẹ nó, đúng là Ôn Du và Giang Vân Cẩn! Hai người bọn họ thực sự có vấn đề!]
[Chúng mày xem bức thứ hai và bức thứ ba đi, hình như là Giang Vân Cẩn kéo Ôn Du về phía sau che chở thì đúng hơn, nói hai người này không có vấn đề, tao không tin đâu]
[Tô Lãnh Nguyệt thật tội nghiệp, bị cắm sừng rồi]
[Nghe nói Ôn Du và Giang Vân Cẩn là thanh mai trúc mã, không chừng đã sớm ở bên nhau rồi]
[Có người tiết lộ là Ôn Du đã kết hôn rồi!]
[Mẹ nó, hai đứa này thật sự là đôi gian phu dâm phụ sao???]
Lúc sự việc lan truyền và lên hot search đã là một giờ rưỡi sáng.
Khi độ hot lan rộng, lại có những video thân mật gần gũi với độ phân giải cao được tuôn ra, có thể thấy rõ ràng là Giang Vân Cẩn kéo Ôn Du về phía sau bảo vệ. Anh hùng cứu mỹ nhân, nhân vật chính lại là cặp trai xinh gái đẹp, nếu đổi lại là hai người khác, chắc cư dân mạng đang gào thét rồi.
Nhưng mọi người đều biết Giang Vân Cẩn và Tô Lãnh Nguyệt yêu nhau. Ôn Du còn bị đồn là đã kết hôn!
Một giờ rưỡi sáng, không sớm mà cũng không muộn, chị Liễu, Ôn Du, Giang Vân Cẩn và Tô Lãnh Nguyệt đã nghỉ ngơi, nói muộn thì cũng không hẳn là muộn, cú đêm vẫn còn thức.
Hơn nửa đêm cũng không thấy ai lên làm sáng tỏ, đến sáng ngày hôm sau, chị Liễu tỉnh dậy, đầu tiên là mở điện thoại lướt tin tức giải trí, đây cũng là thói quen của cô ấy. Thân là người quản lý, cô ấy phải luôn chú ý động thái trên mạng.
Nào ngờ mới lướt mạng thôi mà mắt mũi đã tối sầm cả, chuyện quái gì đây?!
Cô ấy chỉ mới buông lỏng cảnh giác một tí thôi mà Ôn Du đã gây ra chuyện gì nữa đây?! Khó trách hôm qua lại ngoan ngoãn như vậy, thế là có tật giật mình à?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro