Xuyên Sách: Sau Khi Gả Cho Anh Trai Nam Chính, Nữ Phụ Liên Tục Đòi Ly Hôn
Chương 15
2024-10-18 21:06:35
Vì tối qua uống rượu nên ngày hôm sau lúc Ôn Du tỉnh lại đã là hơn chín giờ, lại còn là bị điện thoại đánh thức.
Tuy không uống bao nhiêu nhưng thực sự tửu lượng của cô rất kém. Ôn Du chuyển đến sống ở nhà họ Giang từ khi còn rất nhỏ, mẹ Giang yêu thương cô như con gái ruột và quản lý rất nghiêm khắc, đến năm lớp mười vẫn còn tự mình đưa đón cô đi học. Mãi đến khi Giang Vân Cẩn tốt nghiệp cấp ba, náo loạn đòi gia nhập giới giải trí khiến gia đình lúc nào cũng trong tình trạng ngột ngạt, mẹ Giang ngã bệnh một lần, lúc này cô mới tự đi học.
Lên đại học ba mẹ Giang cũng thường hỏi han quan tâm, nhắc nhở cô đừng có ra ngoài chơi bời lung tung.
Khi đó Ôn Du bị cốt truyện khống chế, cả tâm trí đều tập trung vào Giang Vân Cẩn nên đương nhiên cũng không có hứng thú với những thú vui đó. Gia đình Ôn Du có tiền, người khác sợ đắc tội nên không ai dám tùy tiện ép cô uống rượu.
Thế nên tối qua mới chỉ uống một chút đã say.
Hơn nữa còn bị tên chết tiệt Giang Vân Cẩn kia hãm hại!
Nói là sẽ đưa cô về nhà, kết quả lại gọi Giang Vân Yến đến.
Mặc dù anh ấy đã cứu cô, nhưng thù này không thể không báo!
Ôn Du vừa lẩm bẩm chửi, vừa nghe điện thoại: "Alo?"
"Alo cái cục shit! Có phải tối qua đã xảy ra chuyện gì ở bữa tiệc rồi phải không?" Giọng nói giận dữ của chị Liễu vang lên.
Ôn Du uể oải nói: "Không ạ, có thể có chuyện gì cơ chứ?"
Chị Liễu im lặng một lúc: "Em lên Weibo xem một lát rồi quay lại giải thích đi."
Cô ấy cúp điện thoại.
Ôn Du không hiểu chuyện gì, vừa mở Weibo lên thì nhìn thấy hot search đứng đầu là: #Giang Vân Cẩn Ôn Du#, click vào đã thấy một blogger giải thích rõ ràng nguyên nhân kết quả vụ việc.
Xem xong, Ôn Du bàng hoàng, không biết nên nói gì.
Hóa ra là thế này.
Chẳng trách chị Liễu lại tức giận như thế.
Ôn Du đang định cười, sao có người lại xem chuyện này là chuyện bùng nổ cơ chứ? Vừa nhìn qua là hiểu rõ tình huống lúc đó ngay.
Chỉ là trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh của Triệu Thanh Viện.
Trong tiểu thuyết, Triệu Thanh Viện có lòng trả thù rất mạnh mẽ, trước đó cô ta đơn phương coi cô là bạn bè, thế mà tối hôm qua cô lại không bổ nhào vào lồng ngực của Giang Vân Cẩn như trước đó Triệu Thanh Viện đã dự đoán, đã thế còn chia rẽ Tô Lãnh Nguyệt và cô ta.
Nếu như cô ta có nhẹ nhàng trả thù mình thì cũng là chuyện bình thường.
Thậm chí người đàn ông tối hôm qua, có thể chính là do Triệu Thanh Viện sắp xếp.
Nhưng Triệu Thanh Viện hẳn là cũng không thật sự muốn làm gì cô, nếu không thì dựa vào thiết lập nhân vật trong sách, bây giờ chắc chắn không chỉ là một tin xấu như thế này.
Cô gọi điện thoại lại cho chị Liễu, kể lại chuyện xảy ra tối hôm qua cho cô ấy, tâm trạng của chị Liễu mới tốt hơn một chút: "Được rồi, chị đi tìm băng ghi hình làm sáng tỏ ngay…"
Ôn Du nói: "Đợi đã!"
Chị Liễu: "?"
Ôn Du: "Chị, chị thử nhờ người xem có tìm được băng ghi hình không, nhưng đừng vội làm sáng tỏ, em muốn mang ít sức nóng đến cho đoàn làm phim."
Giai đoạn sau của thế giới này diễn ra nhanh hơn thế giới trước của cô rất nhiều, bộ phim đầu tiên cô đầu tư sau khi tỉnh lại là một bộ phim chiếu mạng không nổi tiếng mà đã quay xong rồi, đây là một bộ phim hiện đại, không cần hiệu ứng gì đặc biệt, tốc độ sẽ nhanh hơn, khoảng chừng nửa năm sau là có thể chiếu nên cho tí sức nóng là được.
Cô vốn không thích tạo scandal, nhưng bây giờ scandal chủ động tìm đến thì phải tận dụng thôi, bỏ qua thì thật là đáng tiếc.
Phải biết rằng có rất nhiều người dựa vào scandal để nổi tiếng, cô chỉ đơn giản là quảng cáo mà thôi, cũng không lấy tiền của cư dân mạng.
Chị Liễu nghe xong ý tưởng của cô thì thở dài: “Cô đúng là to gan.”
Ôn Du "chao ôi" một tiếng, ngại ngùng nói: "Em không có ưu điểm nào khác, chỉ là da mặt có hơi dày một chút, chị, không phải chị đã sớm biết rồi sao~"
Chút bạo lực mạng, cô không thèm để ý.
Đã là người sống hai đời rồi, cắt mạng là chiêu thức cô luôn có mà?
Chị Liễu trợn tròn mắt, nói: "Được, cứ như em nói đi."
…
Cúp điện thoại, Ôn Du rung đùi chờ đợi một lát. Hiệu suất làm việc của chị Liễu rất cao, nhanh chóng gọi điện thoại lại: "Mẹ nó, làm chị sợ muốn chết, vừa mới đi lấy băng ghi hình, bọn họ nói camera phía đối diện các em đã bị hư rồi!"
Ôn Du khẽ nhướng mày, thầm nghĩ, quả nhiên có một số chuyện là do con người làm.
Năng lực làm việc của Triệu Thanh Viện đúng là rất mạnh.
Ngay sau đó, chị Liễu còn nói: "May là ở bữa tiệc còn có những người khác chụp ảnh, cũng chụp được các em, ban đầu họ định đăng lên mạng, sau đó chị mua lại, cũng đã liên hệ với những người khác trong bữa tiệc và ban tổ chức, sẽ không tiết lộ nội dung trước khi em lên tiếng, chị gửi ảnh qua cho em nhé?"
"Được, cảm ơn chị Liễu!" Ôn Du thân thiết nói lời cảm ơn.
Cúp điện thoại, có bằng chứng trong tay, vậy thì không còn vấn đề gì nữa, cô lập tức nhắn tin riêng cho Lữ Dụ Tổ: [Mau đăng một đoạn phim lên trước đi!]
Lữ Dụ Tổ: [Được]
Mặc dù không hiểu mô tê gì nhưng nhà tài trợ là lớn nhất nên Lữ Dụ Tổ cũng rất phối hợp. Những thứ này vốn đã đang làm nên cũng không tốn nhiều thời gian, chỉ cần ghép nhạc vào rồi gửi đoạn phim đi là được.
Ôn Du: [... Đăng lên tài khoản chính thức]
Lữ Dụ Tổ: [Sếp à, tôi sai rồi]
Nói xin lỗi xong, anh ta nhanh chóng đăng nhập vào tài khoản chính thức của [Một lần bất cẩn biến thành em] và đăng đoạn phim lên. Lần trước tạo được chút náo nhiệt, bây giờ đăng đoạn phim lên, chỉ chốc lát sau đã có một vài bình luận.
Ôn Du chia sẻ bài viết ngay sau đó, thêm vài chữ: [Giật mình! Biên tập viên vừa mới biết được, không chỉ là anh hùng cứu mỹ nhân, Ôn Du còn ôm ấp yêu đương với người khác!!! Cuối cùng là do nhân cách biến thái hay là không có đạo đức, mọi bí mật sẽ được sáng tỏ vào sáu giờ chiều nay!]
Cư dân mạng đang hóng chuyện: [???]
[Đợi đã, tôi không nhìn nhầm chứ, đây là tài khoản của Ôn Du?]
[Chết mất, phong cách này của Ôn Du sao mà… Tôi còn tưởng mình lỡ theo dõi tài khoản của blogger nào đó chứ]
[Đỉnh vãi, đi con đường của blogger luôn, cho bọn blogger không còn đường để đi]
[Xin lỗi, đang muốn qua đây mắng hai câu mà giờ đọc cái này phải phì cười luôn đấy, hết tức rồi]
[Cô gái à, cô đã thu hút được sự chú ý của tôi. Sáu giờ đúng không, tôi chờ cô đúng sáu giờ]
[Này là quảng cáo, quảng cáo đấy]
[Lầu trên ơi, đây không phải là quảng cáo, đây là quảng bá phim, cười chết mất, nhưng Ôn Du như thế này lại có chút dễ thương nhỉ?]
[Không giấu gì, tôi giành được ghế đầu rồi, cuối cùng lại bị đoạn phim thu hút nên xem tận hai lần, kịch bản khá thú vị đó. Nói thêm một câu nữa, Ôn Du thật sự rất xinh đẹp]
[Bộ phim này có vẻ hay đó]
[Ét o ét, có gương mặt này của Ôn Du mà phim không chiếu thì tôi sẽ đau lòng lắm]
Ôn Du lướt bình luận trong chốc lát, phát hiện bình luận mắng cô thật sự không nhiều mà đa số đều bị hành động này của cô làm cho ngơ ngác.
Cô cười cười, cũng nhấn vào xem đoạn phim.
Xem xong, cũng có chút kinh ngạc.
Cô đã đọc qua nguyên tác nên cũng biết chất lượng bộ phim này khá tốt, phim chiếu mạng, chi phí quay thấp nhưng kịch bản rất hay, có thể khiến khán giả chìm đắm vào nó.
Thật sự đến lúc tự mình xem tận mắt mới biết được những lời khích lệ đó là có ý gì.
Hai người diễn vai nam nữ chính đều là những người có ngoại hình rất nổi trội, chỉ cần nhìn thôi đã ưng con mắt lắm rồi, kỹ năng diễn xuất của bọn họ cũng không quá tệ. Đoạn phim là các phân đoạn cắt ngắn và trích những cảnh thú vị, nam nữ chính đều tự gặp gia đình của đối phương, các mối quan hệ của bọn họ từ đó cũng xảy ra nhiều biến hóa do sự biến đổi này…
Khiến cho người xem vừa nhìn là biết đây là một bộ phim ngọt ngào.
Đồng thời, vai diễn đàn chị do Ôn Du thủ vai lại càng đại diện cho nhan sắc của bộ phim, cảnh diễn không nhiều lắm nhưng Lữ Dụ Tổ thêm vào không ít cảnh của cô, nhất là bộ lọc kia, ánh đèn kia, bầu không khí kia.
Thế cho nên những người hâm mộ cũng bắt đầu xuất hiện.
Ôn Du thấy lượt xem tăng nhanh chóng thì thỏa mãn đứng dậy đánh răng rửa mặt, định gọi đồ ăn ngoài thì phát hiện trên bàn trà có để lại một tờ giấy… Trong nồi cơm điện có cháo đậu xanh, không cần phải gọi đồ ăn bên ngoài
Nét chữ đẹp nhưng cứng cỏi, không giống với bản thân người viết.
Ôn Du bĩu môi, do dự với việc gọi đồ ăn ngoài với cháo đậu xanh một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn cháo đậu xanh. Mặc dù cô uống không nhiều lắm nhưng vẫn tính là say rượu, giờ cũng không ăn được bao nhiêu, nếu lại ăn đồ ăn dầu mỡ nữa thì chắc chắn sẽ không tốt.
Đợi tối nay Giang Vân Yến trở về, anh sẽ làm đồ ăn ngon cho cô!
Dù sao đồ anh nấu vẫn ngon hơn ngoài tiệm!
Lúc đang ăn bữa sáng kết hợp với bữa trưa, điện thoại của Ôn Du rung nhẹ hai cái, là Giang Vân Cẩn gửi tin nhắn đến hỏi chuyện trên Weibo xử lý như thế nào. Mặc dù Ôn Du đã block WeChat của anh ấy, nhưng số điện thoại thì vẫn còn.
"Tôi muốn tận dụng sức nóng của chuyện đó nên cứ từ từ đã." Ôn Du nói.
Giang Vân Cẩn: [OK]
Trả lời xong, anh ấy báo lại với Tô Lãnh Nguyệt, hai người cười cười, nhưng cũng rất phối hợp với chuyện nhỏ nhặt này.
Bọn họ vừa mới tỉnh ngủ và cũng là bị quản lý của mình đánh thức, sau khi vội vàng đăng nhập Weibo xem xét tình huống thì thấy Ôn Du đăng bài, nhất thời ngây cả người, còn có thể chơi chiêu kiểu này à???
…
Ôn Du dùng sự thật cho bọn họ thấy, thật sự có thể.
Việc tận dụng độ hot như này không chỉ giảm bớt lượng người mắng chửi Ôn Du, mà còn giúp lượt xem của đoạn phim tăng lên gần bốn triệu.
Mặc dù lúc sau tốc độ tăng đã chậm hơn, nhưng cứ theo đà này, Ôn Du cảm thấy sáu giờ chiều nay sẽ đạt đến năm triệu cũng khá khả quan.
Một bộ phim chiếu mạng nhỏ có thể thu được năm triệu lượt xem, đây thật sự là một khởi đầu rất tốt rồi!
Ôn Du nhìn tiêu đề được đẩy lên trong điện thoại… [Chấn động, ngôi sao hàng đầu Giang Vân Cẩn bị diễn viên bình hoa Ôn Du nhào vào lòng? Thế nhưng chân tướng lại là...] thì cười khúc khích.
Đúng là độ hot của Giang Vân Cẩn thật sự có ích.
Hay là không truy cứu chuyện anh ấy báo cho Giang Vân Yến nưa nữanhir?
Năm giờ bốn lăm, ngoài cửa có động tĩnh.
Đôi mắt Ôn Du sáng ngời, bật người chạy ra nghênh đón ngay lập tức, ngay khi cửa vừa mở ra, cô vui vẻ nói: "Anh cả về rồi ạ!"
Chỉ là lần này, người đàn ông đi làm cả ngày trở về, ánh mắt không còn dịu dàng như trước đây mà chỉ thản nhiên đáp lại một tiếng, đôi mắt đen dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ chờ mong của cô, có hơi trì trệ.
Ôn Du có linh cảm không ổn, nhìn kỹ sắc mặt của Giang Vân Yến nhưng lại không phát hiện được điều gì. Cô ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy không nên gọi đồ ăn ngoài nữa cho lãng phí, bèn nhỏ giọng nói: "Anh cả, em muốn ăn thịt bò hầm cà chua~"
Giọng Giang Vân Yến lạnh nhạt: "Hôm nay không có."
Mặt Ôn Du méo xệch: "Tại sao chứ?"
Giang Vân Yến tiện tay tháo cúc áo, không nhìn cô mà đi thẳng về phòng, Ôn Du bỗng nhiên phát hiện anh đang hơi mím môi, có vẻ không vui.
Đầu cô lóe lên, chạy phía sau Giang Vân Yến rồi nắm lấy tay áo anh: "Anh cả, anh giận vì em uống rượu sao?”
Bước chân người đàn ông dừng lại, cúi xuống nhìn cô.
Vì chiều cao của anh nên Ôn Du buộc phải ngẩng đầu, anh nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo kia, ánh mắt ấy toát lên vẻ khó hiểu, lo lắng, cùng một chút sợ hãi và mong ngóng.
Không còn gì khác nữa.
Giang Vân Yến rũ mắt, hàng mi dài che đi ánh mắt của anh, chỉ đáp lại máy móc: "Không, em đã hai mươi hai tuổi rồi, uống rượu là quyền tự do của em."
Nói xong, anh muốn rút tay áo ra.
Ôn Du nhẹ nhàng thở phào, song cứ cảm thấy có gì đó là lạ, khô khan giải thích: "Vậy là được rồi. Căn bản là do hai người ấy ở cạnh nhau, làm bóng đèn lúng túng quá nên em định ăn uống nhiều hơn chút cho đỡ ngại, không phải em muốn uống nhiều thế.”
Nói xong rồi mà thấy sắc mặt người đàn ông vẫn không có gì thay đổi, có lẽ đúng là không phải bởi vì cô uống rượu.
Ôn Du lớn mật hơn một chút, không tức giận vì chuyện uống rượu, vậy thì không phải chuyện liên quan đến cô rồi!
Dù sao cô cũng thành thật như vậy, chắc là công việc có chút chuyện khó khăn.
Nếu như vậy, hay là thử lại một chút xem sao.
Ôn Du lập tức buông tay áo ra, bám chắc vào cánh tay của anh, làm nũng nói: "Anh cả, em đói bụng quá, buổi sáng chỉ mới ăn một bát cháo, bữa trưa cũng chưa ăn, đợi anh về nấu đó."
Làm nũng xong cô mới phát hiện ra người đàn ông đang nhìn cô bằng đôi mắt đen thâm trầm tự lúc nào không hay, bầu không khí kỳ lạ khiến cô hơi hoang hoảng hốt.
Thôi xong rồi, không phải là cô vừa chọc vào hang hổ đấy chứ?
Ôn Du hơi giật mình buông tay, sau đó lại thấy Giang Vân Yến thở dài một hơi, bàn tay to đặt lên đỉnh đầu Ôn Du và xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cô như mọi khi, giọng nói trầm thấp mang theo vài phần bất đắc dĩ: "Anh đi làm."
Tuy không uống bao nhiêu nhưng thực sự tửu lượng của cô rất kém. Ôn Du chuyển đến sống ở nhà họ Giang từ khi còn rất nhỏ, mẹ Giang yêu thương cô như con gái ruột và quản lý rất nghiêm khắc, đến năm lớp mười vẫn còn tự mình đưa đón cô đi học. Mãi đến khi Giang Vân Cẩn tốt nghiệp cấp ba, náo loạn đòi gia nhập giới giải trí khiến gia đình lúc nào cũng trong tình trạng ngột ngạt, mẹ Giang ngã bệnh một lần, lúc này cô mới tự đi học.
Lên đại học ba mẹ Giang cũng thường hỏi han quan tâm, nhắc nhở cô đừng có ra ngoài chơi bời lung tung.
Khi đó Ôn Du bị cốt truyện khống chế, cả tâm trí đều tập trung vào Giang Vân Cẩn nên đương nhiên cũng không có hứng thú với những thú vui đó. Gia đình Ôn Du có tiền, người khác sợ đắc tội nên không ai dám tùy tiện ép cô uống rượu.
Thế nên tối qua mới chỉ uống một chút đã say.
Hơn nữa còn bị tên chết tiệt Giang Vân Cẩn kia hãm hại!
Nói là sẽ đưa cô về nhà, kết quả lại gọi Giang Vân Yến đến.
Mặc dù anh ấy đã cứu cô, nhưng thù này không thể không báo!
Ôn Du vừa lẩm bẩm chửi, vừa nghe điện thoại: "Alo?"
"Alo cái cục shit! Có phải tối qua đã xảy ra chuyện gì ở bữa tiệc rồi phải không?" Giọng nói giận dữ của chị Liễu vang lên.
Ôn Du uể oải nói: "Không ạ, có thể có chuyện gì cơ chứ?"
Chị Liễu im lặng một lúc: "Em lên Weibo xem một lát rồi quay lại giải thích đi."
Cô ấy cúp điện thoại.
Ôn Du không hiểu chuyện gì, vừa mở Weibo lên thì nhìn thấy hot search đứng đầu là: #Giang Vân Cẩn Ôn Du#, click vào đã thấy một blogger giải thích rõ ràng nguyên nhân kết quả vụ việc.
Xem xong, Ôn Du bàng hoàng, không biết nên nói gì.
Hóa ra là thế này.
Chẳng trách chị Liễu lại tức giận như thế.
Ôn Du đang định cười, sao có người lại xem chuyện này là chuyện bùng nổ cơ chứ? Vừa nhìn qua là hiểu rõ tình huống lúc đó ngay.
Chỉ là trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh của Triệu Thanh Viện.
Trong tiểu thuyết, Triệu Thanh Viện có lòng trả thù rất mạnh mẽ, trước đó cô ta đơn phương coi cô là bạn bè, thế mà tối hôm qua cô lại không bổ nhào vào lồng ngực của Giang Vân Cẩn như trước đó Triệu Thanh Viện đã dự đoán, đã thế còn chia rẽ Tô Lãnh Nguyệt và cô ta.
Nếu như cô ta có nhẹ nhàng trả thù mình thì cũng là chuyện bình thường.
Thậm chí người đàn ông tối hôm qua, có thể chính là do Triệu Thanh Viện sắp xếp.
Nhưng Triệu Thanh Viện hẳn là cũng không thật sự muốn làm gì cô, nếu không thì dựa vào thiết lập nhân vật trong sách, bây giờ chắc chắn không chỉ là một tin xấu như thế này.
Cô gọi điện thoại lại cho chị Liễu, kể lại chuyện xảy ra tối hôm qua cho cô ấy, tâm trạng của chị Liễu mới tốt hơn một chút: "Được rồi, chị đi tìm băng ghi hình làm sáng tỏ ngay…"
Ôn Du nói: "Đợi đã!"
Chị Liễu: "?"
Ôn Du: "Chị, chị thử nhờ người xem có tìm được băng ghi hình không, nhưng đừng vội làm sáng tỏ, em muốn mang ít sức nóng đến cho đoàn làm phim."
Giai đoạn sau của thế giới này diễn ra nhanh hơn thế giới trước của cô rất nhiều, bộ phim đầu tiên cô đầu tư sau khi tỉnh lại là một bộ phim chiếu mạng không nổi tiếng mà đã quay xong rồi, đây là một bộ phim hiện đại, không cần hiệu ứng gì đặc biệt, tốc độ sẽ nhanh hơn, khoảng chừng nửa năm sau là có thể chiếu nên cho tí sức nóng là được.
Cô vốn không thích tạo scandal, nhưng bây giờ scandal chủ động tìm đến thì phải tận dụng thôi, bỏ qua thì thật là đáng tiếc.
Phải biết rằng có rất nhiều người dựa vào scandal để nổi tiếng, cô chỉ đơn giản là quảng cáo mà thôi, cũng không lấy tiền của cư dân mạng.
Chị Liễu nghe xong ý tưởng của cô thì thở dài: “Cô đúng là to gan.”
Ôn Du "chao ôi" một tiếng, ngại ngùng nói: "Em không có ưu điểm nào khác, chỉ là da mặt có hơi dày một chút, chị, không phải chị đã sớm biết rồi sao~"
Chút bạo lực mạng, cô không thèm để ý.
Đã là người sống hai đời rồi, cắt mạng là chiêu thức cô luôn có mà?
Chị Liễu trợn tròn mắt, nói: "Được, cứ như em nói đi."
…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cúp điện thoại, Ôn Du rung đùi chờ đợi một lát. Hiệu suất làm việc của chị Liễu rất cao, nhanh chóng gọi điện thoại lại: "Mẹ nó, làm chị sợ muốn chết, vừa mới đi lấy băng ghi hình, bọn họ nói camera phía đối diện các em đã bị hư rồi!"
Ôn Du khẽ nhướng mày, thầm nghĩ, quả nhiên có một số chuyện là do con người làm.
Năng lực làm việc của Triệu Thanh Viện đúng là rất mạnh.
Ngay sau đó, chị Liễu còn nói: "May là ở bữa tiệc còn có những người khác chụp ảnh, cũng chụp được các em, ban đầu họ định đăng lên mạng, sau đó chị mua lại, cũng đã liên hệ với những người khác trong bữa tiệc và ban tổ chức, sẽ không tiết lộ nội dung trước khi em lên tiếng, chị gửi ảnh qua cho em nhé?"
"Được, cảm ơn chị Liễu!" Ôn Du thân thiết nói lời cảm ơn.
Cúp điện thoại, có bằng chứng trong tay, vậy thì không còn vấn đề gì nữa, cô lập tức nhắn tin riêng cho Lữ Dụ Tổ: [Mau đăng một đoạn phim lên trước đi!]
Lữ Dụ Tổ: [Được]
Mặc dù không hiểu mô tê gì nhưng nhà tài trợ là lớn nhất nên Lữ Dụ Tổ cũng rất phối hợp. Những thứ này vốn đã đang làm nên cũng không tốn nhiều thời gian, chỉ cần ghép nhạc vào rồi gửi đoạn phim đi là được.
Ôn Du: [... Đăng lên tài khoản chính thức]
Lữ Dụ Tổ: [Sếp à, tôi sai rồi]
Nói xin lỗi xong, anh ta nhanh chóng đăng nhập vào tài khoản chính thức của [Một lần bất cẩn biến thành em] và đăng đoạn phim lên. Lần trước tạo được chút náo nhiệt, bây giờ đăng đoạn phim lên, chỉ chốc lát sau đã có một vài bình luận.
Ôn Du chia sẻ bài viết ngay sau đó, thêm vài chữ: [Giật mình! Biên tập viên vừa mới biết được, không chỉ là anh hùng cứu mỹ nhân, Ôn Du còn ôm ấp yêu đương với người khác!!! Cuối cùng là do nhân cách biến thái hay là không có đạo đức, mọi bí mật sẽ được sáng tỏ vào sáu giờ chiều nay!]
Cư dân mạng đang hóng chuyện: [???]
[Đợi đã, tôi không nhìn nhầm chứ, đây là tài khoản của Ôn Du?]
[Chết mất, phong cách này của Ôn Du sao mà… Tôi còn tưởng mình lỡ theo dõi tài khoản của blogger nào đó chứ]
[Đỉnh vãi, đi con đường của blogger luôn, cho bọn blogger không còn đường để đi]
[Xin lỗi, đang muốn qua đây mắng hai câu mà giờ đọc cái này phải phì cười luôn đấy, hết tức rồi]
[Cô gái à, cô đã thu hút được sự chú ý của tôi. Sáu giờ đúng không, tôi chờ cô đúng sáu giờ]
[Này là quảng cáo, quảng cáo đấy]
[Lầu trên ơi, đây không phải là quảng cáo, đây là quảng bá phim, cười chết mất, nhưng Ôn Du như thế này lại có chút dễ thương nhỉ?]
[Không giấu gì, tôi giành được ghế đầu rồi, cuối cùng lại bị đoạn phim thu hút nên xem tận hai lần, kịch bản khá thú vị đó. Nói thêm một câu nữa, Ôn Du thật sự rất xinh đẹp]
[Bộ phim này có vẻ hay đó]
[Ét o ét, có gương mặt này của Ôn Du mà phim không chiếu thì tôi sẽ đau lòng lắm]
Ôn Du lướt bình luận trong chốc lát, phát hiện bình luận mắng cô thật sự không nhiều mà đa số đều bị hành động này của cô làm cho ngơ ngác.
Cô cười cười, cũng nhấn vào xem đoạn phim.
Xem xong, cũng có chút kinh ngạc.
Cô đã đọc qua nguyên tác nên cũng biết chất lượng bộ phim này khá tốt, phim chiếu mạng, chi phí quay thấp nhưng kịch bản rất hay, có thể khiến khán giả chìm đắm vào nó.
Thật sự đến lúc tự mình xem tận mắt mới biết được những lời khích lệ đó là có ý gì.
Hai người diễn vai nam nữ chính đều là những người có ngoại hình rất nổi trội, chỉ cần nhìn thôi đã ưng con mắt lắm rồi, kỹ năng diễn xuất của bọn họ cũng không quá tệ. Đoạn phim là các phân đoạn cắt ngắn và trích những cảnh thú vị, nam nữ chính đều tự gặp gia đình của đối phương, các mối quan hệ của bọn họ từ đó cũng xảy ra nhiều biến hóa do sự biến đổi này…
Khiến cho người xem vừa nhìn là biết đây là một bộ phim ngọt ngào.
Đồng thời, vai diễn đàn chị do Ôn Du thủ vai lại càng đại diện cho nhan sắc của bộ phim, cảnh diễn không nhiều lắm nhưng Lữ Dụ Tổ thêm vào không ít cảnh của cô, nhất là bộ lọc kia, ánh đèn kia, bầu không khí kia.
Thế cho nên những người hâm mộ cũng bắt đầu xuất hiện.
Ôn Du thấy lượt xem tăng nhanh chóng thì thỏa mãn đứng dậy đánh răng rửa mặt, định gọi đồ ăn ngoài thì phát hiện trên bàn trà có để lại một tờ giấy… Trong nồi cơm điện có cháo đậu xanh, không cần phải gọi đồ ăn bên ngoài
Nét chữ đẹp nhưng cứng cỏi, không giống với bản thân người viết.
Ôn Du bĩu môi, do dự với việc gọi đồ ăn ngoài với cháo đậu xanh một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn cháo đậu xanh. Mặc dù cô uống không nhiều lắm nhưng vẫn tính là say rượu, giờ cũng không ăn được bao nhiêu, nếu lại ăn đồ ăn dầu mỡ nữa thì chắc chắn sẽ không tốt.
Đợi tối nay Giang Vân Yến trở về, anh sẽ làm đồ ăn ngon cho cô!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù sao đồ anh nấu vẫn ngon hơn ngoài tiệm!
Lúc đang ăn bữa sáng kết hợp với bữa trưa, điện thoại của Ôn Du rung nhẹ hai cái, là Giang Vân Cẩn gửi tin nhắn đến hỏi chuyện trên Weibo xử lý như thế nào. Mặc dù Ôn Du đã block WeChat của anh ấy, nhưng số điện thoại thì vẫn còn.
"Tôi muốn tận dụng sức nóng của chuyện đó nên cứ từ từ đã." Ôn Du nói.
Giang Vân Cẩn: [OK]
Trả lời xong, anh ấy báo lại với Tô Lãnh Nguyệt, hai người cười cười, nhưng cũng rất phối hợp với chuyện nhỏ nhặt này.
Bọn họ vừa mới tỉnh ngủ và cũng là bị quản lý của mình đánh thức, sau khi vội vàng đăng nhập Weibo xem xét tình huống thì thấy Ôn Du đăng bài, nhất thời ngây cả người, còn có thể chơi chiêu kiểu này à???
…
Ôn Du dùng sự thật cho bọn họ thấy, thật sự có thể.
Việc tận dụng độ hot như này không chỉ giảm bớt lượng người mắng chửi Ôn Du, mà còn giúp lượt xem của đoạn phim tăng lên gần bốn triệu.
Mặc dù lúc sau tốc độ tăng đã chậm hơn, nhưng cứ theo đà này, Ôn Du cảm thấy sáu giờ chiều nay sẽ đạt đến năm triệu cũng khá khả quan.
Một bộ phim chiếu mạng nhỏ có thể thu được năm triệu lượt xem, đây thật sự là một khởi đầu rất tốt rồi!
Ôn Du nhìn tiêu đề được đẩy lên trong điện thoại… [Chấn động, ngôi sao hàng đầu Giang Vân Cẩn bị diễn viên bình hoa Ôn Du nhào vào lòng? Thế nhưng chân tướng lại là...] thì cười khúc khích.
Đúng là độ hot của Giang Vân Cẩn thật sự có ích.
Hay là không truy cứu chuyện anh ấy báo cho Giang Vân Yến nưa nữanhir?
Năm giờ bốn lăm, ngoài cửa có động tĩnh.
Đôi mắt Ôn Du sáng ngời, bật người chạy ra nghênh đón ngay lập tức, ngay khi cửa vừa mở ra, cô vui vẻ nói: "Anh cả về rồi ạ!"
Chỉ là lần này, người đàn ông đi làm cả ngày trở về, ánh mắt không còn dịu dàng như trước đây mà chỉ thản nhiên đáp lại một tiếng, đôi mắt đen dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ chờ mong của cô, có hơi trì trệ.
Ôn Du có linh cảm không ổn, nhìn kỹ sắc mặt của Giang Vân Yến nhưng lại không phát hiện được điều gì. Cô ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy không nên gọi đồ ăn ngoài nữa cho lãng phí, bèn nhỏ giọng nói: "Anh cả, em muốn ăn thịt bò hầm cà chua~"
Giọng Giang Vân Yến lạnh nhạt: "Hôm nay không có."
Mặt Ôn Du méo xệch: "Tại sao chứ?"
Giang Vân Yến tiện tay tháo cúc áo, không nhìn cô mà đi thẳng về phòng, Ôn Du bỗng nhiên phát hiện anh đang hơi mím môi, có vẻ không vui.
Đầu cô lóe lên, chạy phía sau Giang Vân Yến rồi nắm lấy tay áo anh: "Anh cả, anh giận vì em uống rượu sao?”
Bước chân người đàn ông dừng lại, cúi xuống nhìn cô.
Vì chiều cao của anh nên Ôn Du buộc phải ngẩng đầu, anh nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo kia, ánh mắt ấy toát lên vẻ khó hiểu, lo lắng, cùng một chút sợ hãi và mong ngóng.
Không còn gì khác nữa.
Giang Vân Yến rũ mắt, hàng mi dài che đi ánh mắt của anh, chỉ đáp lại máy móc: "Không, em đã hai mươi hai tuổi rồi, uống rượu là quyền tự do của em."
Nói xong, anh muốn rút tay áo ra.
Ôn Du nhẹ nhàng thở phào, song cứ cảm thấy có gì đó là lạ, khô khan giải thích: "Vậy là được rồi. Căn bản là do hai người ấy ở cạnh nhau, làm bóng đèn lúng túng quá nên em định ăn uống nhiều hơn chút cho đỡ ngại, không phải em muốn uống nhiều thế.”
Nói xong rồi mà thấy sắc mặt người đàn ông vẫn không có gì thay đổi, có lẽ đúng là không phải bởi vì cô uống rượu.
Ôn Du lớn mật hơn một chút, không tức giận vì chuyện uống rượu, vậy thì không phải chuyện liên quan đến cô rồi!
Dù sao cô cũng thành thật như vậy, chắc là công việc có chút chuyện khó khăn.
Nếu như vậy, hay là thử lại một chút xem sao.
Ôn Du lập tức buông tay áo ra, bám chắc vào cánh tay của anh, làm nũng nói: "Anh cả, em đói bụng quá, buổi sáng chỉ mới ăn một bát cháo, bữa trưa cũng chưa ăn, đợi anh về nấu đó."
Làm nũng xong cô mới phát hiện ra người đàn ông đang nhìn cô bằng đôi mắt đen thâm trầm tự lúc nào không hay, bầu không khí kỳ lạ khiến cô hơi hoang hoảng hốt.
Thôi xong rồi, không phải là cô vừa chọc vào hang hổ đấy chứ?
Ôn Du hơi giật mình buông tay, sau đó lại thấy Giang Vân Yến thở dài một hơi, bàn tay to đặt lên đỉnh đầu Ôn Du và xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cô như mọi khi, giọng nói trầm thấp mang theo vài phần bất đắc dĩ: "Anh đi làm."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro