Xuyên Sách: Sau Khi Gả Cho Anh Trai Nam Chính, Nữ Phụ Liên Tục Đòi Ly Hôn

Chương 21

2024-10-18 21:06:35

Tạm biệt đạo diễn Tần, sau đó tạm biệt mấy diễn viên chính, Ôn Du đi tẩy trang thay đồ, cảnh quay của cô đã hoàn thành, có thể nghỉ ngơi hai ngày sau đó gia nhập đoàn phim [Mưu Chi].

Tẩy trang xong, thay đồ, Ôn Du cũng kiệt sức.

Cảm xúc bị tiêu hao quá nhiều, lúc này cô cảm thấy chẳng còn hứng thú với gì cả mà chỉ muốn về sớm để nghỉ ngơi thật tốt, ăn thêm vài bữa cơm do chồng yêu nấu.

Cô đẩy cửa đang định ra ngoài thì thấy trước mặt xuất hiện một bóng dáng cao lớn.

Giờ đã là mùa thu, người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen vẫn không che giấu được đôi chân dài, đôi giày da bóng loáng như vừa được cọ, anh mặc chiếc quần âu đen, vòng eo săn chắc quen thuộc, nhưng khác mùa hè ở chỗ, áo sơ mi đã đổi thành áo len đen.

Cổ áo hơi cao, vừa vặn che đến yết hầu của anh.

Xương hàm dưới tuyệt phẩm phác họa gương mặt lạnh lùng đẹp trai.

Nói ngắn gọn là… đẹp chết người luôn!

Ôn Du bị cảnh này làm cho kinh ngạc, cô tròn mắt: "Anh cả đến rồi sao?"

Những người trong đoàn làm phim xung quanh đều dựng tai lên hóng chuyện, nghe thấy từ ‘anh cả’, một số người bỗng thất vọng, à, không phải người yêu.

Một số khác thì mắt sáng lên, à, không phải người yêu!

Chỉ thấy người đàn ông trước mặt khẽ gật đầu: "Ừ, qua đây có chút việc."

Người đẹp vừa đẹp mắt lại vừa tinh tế, Ôn Du vui vẻ hơn vài phần, nhanh chân chạy tới: "Việc gì vậy?"

"Lên xe rồi nói." Giang Vân Yến nhẹ giọng nói.

"Ừm ừm." Ôn Du gật đầu, cô đang tìm xem xe ở đâu thì bỗng có người kéo eo xoay người cô lại.

"Bên này." Giang Vân Yến nhẹ giọng nói.

Ôn Du ngơ ngác cười, sau đó mới tìm thấy chiếc xe quen thuộc.

Lên xe rồi, cô bỗng thấy Giang Vân Yến đưa qua vài hợp đồng.

Ôn Du có hơi bất ngờ: "Là ba bộ phim trước đây em nói muốn đầu tư hả?"

Người đàn ông không trả lời trực tiếp mà chỉ nói: "Xem đi."

Ôn Du bĩu môi, so với viên ngọc đã có trước đó thì những lựa chọn còn lại chỉ là thay thế tạm bợ mà thôi, cô không hứng thú cho lắm, mặc dù không có bất ngờ gì nhưng mà cũng có thể kiếm được một khoản.

Cô mở từng cái ra.

Hả, sao lại có thêm cái nữa thế?

Cô không đủ tiền mà.

Ôn Du còn đang suy nghĩ thì cô bỗng thấy cái thứ tư, mở ra xem thì bất ngờ vì đó là hợp đồng đầu tư với Thiên Cung!

Cô sững sờ.

"Anh cả, đây là..."

Là như cô nghĩ phải không? Phải không phải không?

Dưới ánh mắt đầy mong đợi của cô, người đàn ông khẽ mở miệng nói ra những lời ngọt ngào nhất thế giới: "Mấy ngày trước nói thất bại chỉ là đùa thôi, đã thành công rồi, đây là hợp đồng."

Ôn Du: "!!!"

Cô hít sâu nhưng vẫn không thể kiềm chế được sự kích động, may mà cô vẫn còn chút lý trí, nhỏ giọng nói: "Nhưng em hết tiền đầu tư rồi..."

Khóc.

Cô đã đầu tư vào ba bộ phim khác, dùng hết số tiền trước đó và cả một triệu từ hợp đồng quảng cáo sau này đổ vào luôn.

Nhưng mà người đàn ông trước mặt lại thản nhiên nói: "Đây coi như là quà xin lỗi của anh, anh chi tiền, lợi nhuận là của em."

Ôn Du: "..."

Quà xin lỗi? ? ?

Muốn ngất!

Tại sao trên thế giới này lại có đại gia như Giang Vân Yến chứ! !!

Cô không thể kiềm chế được nữa mà nhảy lên người Giang Vân Yến, ôm lấy cánh tay anh làm nũng: "Cảm ơn anh cả! Anh cả ơi anh tuyệt vời quá đi mất! Hu hu hu, suýt nữa em tưởng thật sự không thể đầu tư nữa!!!"

Cơ thể Giang Vân Yến cứng lại, gượng gạo ngẩng đầu lên, yết hầu hơi nhúc nhích.

Nhưng mà Ôn Du không để ý, trong lòng chỉ có niềm vui sướng vì cơ hội làm giàu đã quay trở lại: "Anh không biết em buồn thế nào đâu, đạo diễn còn tưởng em đã nhập vai!"

"Ông ấy còn khen em có năng khiếu, em cũng không dám nói gì hết."

"Buổi tối nằm mơ cũng..."

Cô gái nhỏ nói liên tục không ngừng, rõ ràng là không thể kìm nén được sự phấn khích nên chỉ có thể dùng lời nói để giải tỏa, may là giọng cô dễ nghe, không gây phiền.

Giang Vân Yến cũng dần quen, cơ bắp căng thẳng thả lỏng, yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng nghe thấy điều gì buồn cười thì anh sẽ khẽ nhướng mày, cảm xúc không nhiều lắm, trông có vẻ như đang xử lý công việc bình thường.

Chỉ có Chu Hàn ngồi ở ghế phụ phía trước lén nhìn qua gương chiếu hậu, thấy người đàn ông có vẻ mặt mềm mại khác hẳn thường ngày thì lặng lẽ xoa xoa cánh tay.

Lạnh quá, nổi da gà rồi.

Biết thế nên mặc nhiều áo hơn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


...

Ôn Du nói một lèo đến lúc miệng khô khốc, cô cảm thấy khát, đang định hỏi có nước không thì thấy Giang Vân Yến đưa tay lấy một hộp sữa tươi từ phía trước, mở nắp đưa cho cô.

Ôn Du: "..."

Rất cảm ơn anh nha, tự nhiên tỉnh luôn.

Ôn Du nhận lấy, lúc uống sữa tiện thể thả cánh tay Giang Vân Yến ra.

Không phát hiện người đàn ông vô thức nhích tay. Hình như anh không quen với việc đột nhiên mất đi hơi ấm.

Ôn Du vừa uống sữa, mắt vẫn xoay tròn.

Ôi…

Vừa rồi cô kích động quá nên nhảy lên ôm anh, đây là lần đầu tiên hai người ở gần nhau như vậy... Ừm, nếu không tính lần say rượu đó.

Hơi ngại.

Ôn Du lén liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, thấy anh vẫn bình thản, chắc là không để ý, thế thì tốt.

Nói gì thì nói, cơ thể chồng hời của cô thật sự rất tuyệt.

Vừa rồi ôm cánh tay đó, dù qua lớp áo khoác, cô vẫn cảm nhận được cơ bắp. Không hổ danh là người đàn ông dậy lúc sáu giờ sáng để tập thể dục.

Cô có nên đặt một mục tiêu nhỏ, lần sau chạm vào cơ bụng không?

Đáng tiếc là mùa đông sắp đến, chạm vào cơ bụng cũng khó.

Cô uống một hớp nữa mới hết khát, Ôn Du vặn nắp lại rồi đặt trả lại, sau đó cầm lấy hợp đồng bị bỏ sang một bên lên đọc một cách nghiêm túc.

Đọc một lúc, Ôn Du lại kinh ngạc: "Ba mươi triệu?"

Người bên cạnh thấp giọng đáp: "Ừ, làm tròn số."

Ôn Du: ... Có cách làm tròn số như vậy luôn á?

Ghen tị muốn khóc rồi.

Cô cũng muốn như vậy.

Nghĩ thử mà xem.

Sau khi hết ghen tị, Ôn Du cầm bốn bản hợp đồng xem sau đó tính toán lợi nhuận đầu tư của mình, cuối cùng nhận ra có lẽ nếu mọi việc suôn sẻ, thì cô có thể trở thành một tỷ phú?

Cuộc đời thật đẹp!

Kiếp trước nghèo nàn, cuối cùng kiếp này cũng có thể sống thoải mái rồi.

Tất cả là nhờ vào bố đường của cô.

Ôn Du cảm thán, cuối cùng chú ý thấy xe không đi đến khách sạn cô ở.

"Để trợ lý của em dọn hành lý đi, sẵn tiện đặt vé máy bay, chúng ta về thẳng nhà." Giang Vân Yến nói.

Ôn Du không thể nói gì, ngoan ngoãn làm một vật trang trí theo sau anh.

Nhưng đến đây, Ôn Du cũng đại khái biết vì sao Giang Vân Yến lại làm trò này.

Anh vốn không phải người thích đùa, chứ đừng nói đến việc đùa kiểu này, khiến cô lo lắng mấy ngày liền.

Chỉ có thể là anh biết tại sao cô lại khó chịu, tiện thể làm vậy để giúp cô.

Mà anh có thể biết những điều này, chỉ có thể thông qua trợ lý của cô.

Ôn Du không để ý những điều này, dù sao người nhận lợi ích là cô, cô thực sự là người rất thực tế, kinh nghiệm kiếp trước giúp cô hiểu được nhiều thứ.

Hơn nữa được giúp đỡ một cách tận tâm như vậy, lại còn cho cô lợi ích đầu tư, đây là một số tiền lớn, dù là nhà họ Giang thì Ôn Du cảm thấy số tiền này cũng không thể coi là nhỏ.

Cô tính toán, mình phải báo đáp Giang Vân Yến một cách đàng hoàng.

Đáng tiếc đại gia thì không thiếu thứ gì cả, đống ý tưởng của cô không biết phải thực hiện thế nào, hay là trực tiếp hỏi anh muốn gì luôn cho nhanh?

...

Ôn Du nhìn chằm chằm vào hợp đồng không chớp mắt, sau mười mấy giây, đôi mắt cô đã bắt đầu ngấn nước.

Sau đó cô nức nở.

Người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi lập tức mở mắt: "Sao vậy?"

Chu Hàn ngồi ở ghế phụ cũng nhạy bén dựng tai lên, sao vậy sao vậy? Sao bà chủ lại khóc rồi?

Chỉ thấy Ôn Du ngước khuôn mặt đẹp đẽ rưng rưng nước mắt nhìn Giang Vân Yến, ôm ngực nói: "Em thật sự cảm động quá… Trên thế giới này, ngoài ba mẹ Giang, thì anh là người tốt với em nhất, ngay cả khi khả năng của em không tốt cũng giúp em tìm cách vượt qua, còn cho em một khoản đầu tư lớn như vậy, ân đức lớn lao này, em không biết phải báo đáp thế nào hết…"

Lần đầu tiên Chu Hàn chứng kiến cảnh này : "?"

Đáy mắt Giang Vân Yến thoáng có ý cười: "Vậy nên?"

Ôn Du e thẹn rụt rè tiến gần hơn, cố ý uốn éo thân mình, hai tay đan chéo bám vào vai anh, tựa cằm lên tay mình, ngọt ngào nói: "Vậy nên anh muốn em báo đáp thế nào?"

Lúc này từ ghế trước bỗng nhiên vang lên một câu: "Lấy thân báo đáp?"

Ôn Du: "..."

Giang Vân Yến liếc mắt nhìn về phía ghế phụ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chu Hàn nhìn trộm qua gương chiếu hậu rồi nhanh chóng ngồi thẳng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, ừm, cái cây xanh thật.

Ôn Du suýt nữa bật cười, nghĩ rằng thực ra... cô cũng không phải không muốn, Giang Vân Yến có thân hình tuyệt như vậy, đáng tiếc trước khi kết hôn đại gia người đã nói rõ ranh giới, anh không có thời gian chơi trò tình cảm, chỉ muốn kiếm tiền, làm sao cần cô lấy thân báo đáp?

Cô chớp chớp mắt, tiếp tục kiên nhẫn nhìn Giang Vân Yến.

Nói đi, người đàn ông này.

Anh muốn gì thì cứ nói.

Bây giờ bà đây sắp trở thành tỷ phú rồi, có thể bao nuôi anh một chút.

Giang Vân Yến hơi ngẩn ra, bờ vai bị bám víu như đóng băng cứng ngắc, bên tai là tiếng thở ấm áp phả vào khiến ánh mắt anh bỗng sầm lại, vô thức nhìn nửa khuôn mặt cô đặt trên vai mình.

Hai má vẫn còn chút thịt, khuôn mặt vừa tẩy trang không có phấn son, rõ ràng đã tốt nghiệp đại học nhưng gương mặt vẫn còn vài phần ngây thơ, tuy vậy một số chỗ đã phát triển rất tốt, sát gần như vậy, dù cách lớp áo khoác dày vẫn có thể cảm nhận được.

Cổ họng anh căng ra, nhanh chóng đưa tay che kín khuôn mặt cô, hơi dùng lực đẩy cô ra một chút rồi mới nói: "Có ai hỏi ân nhân cách báo đáp không? Báo ân không phải là việc của em à?"

Ôn Du: "?"

Cô nhìn anh đầy kinh ngạc và uất ức: "Sao anh lại lạnh lùng như vậy chứ! Cho em biết một chút cũng được mà? Ôi tim tôi đau quá đau quá đi mất, là do bị người vô tình như anh làm tổn thương đấy..."

Chu Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ, bịt miệng, vai run run.

Thì ra bà chủ là người như vậy.

Bảo sao ông chủ lại cố ý đi đường vòng đón cô.

Nhưng đáng tiếc ông chủ là người lạnh lùng vô tình, nghe vậy liền lạnh lùng cười: "Muốn anh gọi xe cứu thương cho em không?"

"Không cần!" Ôn Du giận dỗi nói, lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghiêng mặt góc bốn mươi lăm độ đau khổ tươi sáng nói một cách buồn bã: "Đau lòng quá đi, đau lòng thật sự là khi không còn ồn ào nữa..."

Chu Hàn: "..."

Anh ấy cố gắng che miệng mình.

Tài xế cũng cười đến lộ cả răng.

Chỉ có người đàn ông nào đó vẫn giữ được vẻ lạnh lùng, không phải chứ, anh đã từng cai thuốc lá à?! Vậy mà cũng nhịn được!

Ôn Du bỏ cuộc, Giang Vân Yến sẽ không nói anh muốn gì.

Cô chỉ có thể tự suy nghĩ mà thôi.

Cô đang tức giận thì thấy điện thoại của Giang Vân Yến reo lên, tưởng là cuộc gọi công việc nhưng khi nghe máy thì sắc mặt của anh thay đổi: "Về ngay, còn ba giờ nữa là đến."

"Gửi địa chỉ bệnh viện cho tôi."

"Ừ, Tiểu Ngư về cùng tôi."

Cuộc gọi kết thúc, Giang Vân Yến nhìn qua: "Mẹ bị tăng huyết áp, đang ở bệnh viện, nhưng đừng lo, bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng, chỉ là tức giận nên ngất xỉu, bây giờ huyết áp đã giảm, ở lại bệnh viện theo dõi hai ngày là ổn."

Ôn Du kinh ngạc: "Sao lại tức giận? Ai làm mẹ Giang tức giận? Có phải là ba Giang không?"

Giang Vân Yến lắc đầu: "Không nói."

Ôn Du liền gọi điện hỏi thăm.

Mẹ Giang nhận điện thoại thì rất vui, nghe giọng cũng khỏe mạnh, nhưng khi Ôn Du hỏi vì sao bà tức giận, bà không nói.

Qua điện thoại nhiều chuyện cũng khó nói rõ, Ôn Du đành cúp máy.

...

Trong phòng bệnh.

Nhìn vợ cúp máy rồi mới dám lên tiếng, ba Giang cười: "Sao không dám nói?"

Mẹ Giang trừng mắt nhìn ông: "Ông lại muốn làm tôi tức giận sao?!"

Ba Giang bất lực nói: "Không, là bà làm tôi tức giận, tôi không ngờ bà đã lớn tuổi rồi mà còn bị những lời trên mạng làm tức đến nhập viện."

Mẹ Giang xấu hổ.

Cả đời này bà sống rất thoải mái, gia đình bên ngoại tốt, lấy chồng điều kiện còn tốt hơn, không chịu khổ mấy, bình thường sở thích cũng không nhiều, thích nhất là nghiên cứu các món ăn.

Trước đây bà nhờ con trai cả mang cho Ôn Du và con trai út những món ăn vặt bà làm.

Cũng vì vậy nên bà sớm bị cao huyết áp, thường phải uống thuốc, kiểm soát ăn uống kết hợp tập thể dục, hai năm nay cũng khá ổn.

Chỉ riêng hai ngày trước bắt đầu cảm thấy không thoải mái.

Chủ yếu là vì bà muốn hiểu thêm cuộc sống của con cái, nên lên mạng tìm kiếm thông tin về Ôn Du và Giang Vân Cẩm, kết quả là thấy có người chửi Ôn Du chỉ biết dựa vào độ nổi tiếng của Giang Vân Cẩm, thực tế chỉ là một bình hoa, đầy rẫy khuyết điểm.

Mẹ Giang lập tức tức giận cãi lý với đối phương, nói rằng hai đứa con tình cảm tốt, dựa vào một chút có sao đâu? Hơn nữa, Ôn Du dù là bình hoa cũng là bình hoa đẹp nhất, lại còn trẻ, chưa phải gánh vác trọng trách lớn, không ảnh hưởng gì.

Kết quả là bị antifan của Ôn Du công kích.

Mẹ Giang cả đời chưa từng cãi nhau với ai, chứ đừng nói qua mạng, đối phương nói quá đáng bao nhiêu cũng không biết.

Bà chưa từng gặp trận chiến như vậy, lập tức tức giận đến mức đau đầu, nghiêm trọng nhất là ngất xỉu, làm cho người giúp việc trong nhà hoảng sợ đưa bà vào bệnh viện.

Đây là nguyên nhân của tình trạng hiện tại.

Dù sao mẹ Giang cũng là người lớn, đương không tiện nói lý do nhập viện với Ôn Du, chỉ đành để chồng trêu chọc.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách: Sau Khi Gả Cho Anh Trai Nam Chính, Nữ Phụ Liên Tục Đòi Ly Hôn

Số ký tự: 0