Xuyên Sách: Sau Khi Gả Cho Anh Trai Nam Chính, Nữ Phụ Liên Tục Đòi Ly Hôn
Chương 22
2024-10-18 21:06:35
Khi Ôn Du và Giang Vân Yến đến bệnh viện thì đã hơn sáu giờ chiều.
Ra khỏi sân bay vào đúng giờ cao điểm buổi tối nên lề mề mãi mới đến được, nếu không họ đã có thể đến sớm hơn một tiếng.
Đến bệnh viện gặp được mẹ Giang, hai người mới yên tâm. Mẹ Giang còn trách: “Đã muộn thế này rồi, chắc các con chưa ăn gì đúng không? Chạy đến đây làm gì? Mẹ cũng không sao, mai các con đến thăm cũng được mà.”
Nhưng bà ấy vẫn rất vui khi con cái đến thăm.
Nuôi ba đứa con, đứa nào cũng hiếu thuận thế này.
Trước khi anh cả về, anh hai đã dẫn bạn gái đến thăm một lần rồi.
“Không sao, chỉ là một bữa cơm thôi, bọn con ăn lúc nào cũng được.” Ôn Du ngồi xuống mép giường, mặt nhỏ đầy vẻ lo lắng: “Mẹ Giang, cuối cùng ai chọc mẹ tức giận thế?”
Ba Giang: “Còn không phải là…”
“Khụ khụ!” Mẹ Giang vội ngắt lời chồng: “Không sao! Cũng có chuyện gì đâu! Mẹ đoán chắc là mấy hôm nay ăn uống ngon quá. Bây giờ là tháng mười một, cua đang béo mà? Nhà làm nhiều quá, có lẽ vì thế nên chỉ một chuyện nhỏ thôi cũng khiến mẹ phải vào viện rồi.”
Ôn Du nhìn bà đầy nghi ngờ: “Mẹ nói thật chứ?”
“Thật mà, con không biết bây giờ cua béo thế nào đâu, nhà còn nhiều lắm mà mẹ còn chưa ăn hết. Mấy hôm nay con về nhà ở giúp mẹ Giang ăn hết cua nhé?” Mẹ Giang dỗ dành.
Ôn Du cũng là một đứa thích ăn, nghe vậy liền nghĩ ngay đến đủ kiểu chế biến cua, cua rang cay, cua hấp, cua say…
Ực ực!
Cô định gật đầu thì mẹ Giang lại nhìn sang đứa con trai cả: “Con cũng về nhà luôn đi, ba con phải chăm mẹ nên nhà không có ai, Tiểu Ngư ở nhà một mình sẽ sợ.”
Hai người họ đều về nhà ở?
Ôn Du giật mình, vậy thì tình hình khác rồi.
Ở nơi cô và Giang Vân Yến đang ở, hai người đều có phòng riêng nhưng nhà họ Giang thì không. Trước kia Ôn Du có một phòng riêng nhưng sau khi kết hôn thì dĩ nhiên mẹ Giang đã đổi nó thành phòng khách. Toàn bộ đồ đạc của cô đều được chuyển lên phòng mới ở tầng ba.
Phòng mới cũng không phải của Giang Vân Yến, đó là hai phòng được đập thông thành một phòng lớn, sau khi sửa sang lại thì trở thành phòng tân hôn.
Cho nên từ khi Ôn Du và Giang Vân Yến kết hôn đến nay đã hơn nửa năm nhưng vẫn chưa thực sự về nhà họ Giang ở một ngày nào.
Cô vô thức nhìn về phía Giang Vân Yến.
Người đàn ông đang nói nhỏ với ba Giang cảm nhận được ánh mắt đổ dồn vào mình, ánh mắt lướt qua hai người trên giường bệnh, bình tĩnh nói: “Không cần đâu, bảo dì gửi về nhà con là được, chỗ đó gần bệnh viện hơn.”
Mẹ Giang hơi thất vọng: “Thôi được rồi.”
Ôn Du thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng có chút khác thường. Giang Vân Yến cũng không muốn về bên đó lắm sao?
Thôi, đây là nhà tài trợ mà, nghĩ gì chứ.
Hai người định ở lại thêm một lát nữa nhưng mẹ Giang nghe nói họ chưa ăn gì nên vội giục đi ăn cơm. Một lát sau họ bị đuổi ra ngoài.
Lúc này mới bảy giờ nhưng trời thu đông tối sớm, bên ngoài đã sáng đèn đường.
“Ăn gì đây?” Người đàn ông nhỏ giọng hỏi.
Bên cạnh không ai trả lời.
Giang Vân Yến khẽ nhíu mày, vừa quay đầu đã thấy cô gái nhỏ đang nhìn chằm chằm vào phố đồ ăn vặt bên ngoài bệnh viện. Anh nhìn thoáng qua hai bên đường lớn thấy các quầy hàng được bày biện ngay ngắn, có đủ loại đồ ăn vặt tỏa ra mùi thơm nức mũi hòa quyện vào nhau.
Nhìn một lúc, cô gái nhỏ chắc là đã tìm thấy món mình muốn ăn nhất nên lập tức quay đầu lại nhìn anh. Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt cô vẫn sáng lấp lánh, giọng nói trong trẻo ngọt ngào: “Anh, em muốn ăn lẩu Tứ Xuyên, anh ăn không? Món này ngon lắm!”
Giang Vân Yến nhìn theo hướng cô chỉ, vừa vặn nhìn thấy quầy hàng còn thoang thoảng mùi dầu mỡ, anh hơi nhíu mày.
“Anh ơi!” Ôn Du bám lấy cánh tay anh lắc lắc: “Em lâu lắm rồi không ăn! Mặc dù món này không được lành mạnh lắm nhưng sẽ không có vấn đề gì đâu!”
Giang Vân Yến nhức đầu xoa xoa giữa mày, thỏa hiệp: “Chỉ được ăn một chút để nếm thử thôi đấy.”
“Được ạ!” Ôn Du sợ anh đổi ý, chân nhỏ chạy nhanh như bay đi đến quầy hàng, cô gọi ầm ầm một lượt.
Nhà họ Giang không thích ăn đồ ăn vỉa hè, ngay cả Giang Vân Cẩn trông có vẻ bình dân nhất cũng vậy. Như trước đây khi cô bị cốt truyện điều khiển mà quên đi kiếp trước, cô cũng kiên quyết không đụng vào mấy thứ này.
Nhưng bây giờ sau khi được thức tỉnh, cô đột nhiên phát hiện mình đã nhiều năm không ăn đồ ăn vỉa hè rồi!
Cái sự thèm thuồng đó, không thấy thì thôi, thấy rồi thì không kiềm chế được.
…
Bên cạnh quầy lẩu Tứ Xuyên là một quầy bán xúc xích nướng. Trong lúc Ôn Du đợi lẩu Tứ Xuyên đến phát chán thì liếc mắt nhìn thấy, lập tức chú ý đến nó. Chủ quầy là một cô gái trẻ, thấy vậy liền hỏi: “Chị ơi, lấy một xiên không?”
Ôn Du liếc mắt về phía người đàn ông đang đợi cách đó không xa. Vừa nhìn cô đã thấy trước mặt anh có thêm hai cô gái. Hình như họ đang nói chuyện với anh, chỉ là vẻ mặt người đàn ông rất nhạt nhẽo, đôi môi mỏng mím chặt.
Có lẽ là bị tán tỉnh.
Ôn Du thấy anh cũng không nhìn về phía này nên vội vàng nói: “Cho chị một xiên.”
Sau đó cô nhanh chóng quét mã thanh toán.
Không lâu sau, lẩu Tứ Xuyên và xúc xích nướng đều xong, một tay cô bưng lẩu Tứ Xuyên, một tay cầm xúc xích nướng giòn nóng hổi đi tới. Nhưng chỉ đi được hai bước chân cô đã không nhịn được mà cắn trước một miếng nhỏ.
Nóng!
Nhưng mà vị thì đúng chuẩn!
Tiếp theo tay trái nhẹ bẫng, Giang Vân Yến đã nhận lấy lẩu Tứ Xuyên của cô: “Ăn đi.”
Mắt Ôn Du sáng lấp lánh rôi nhìn về phía sau anh. Cô thấy hai cô gái vừa nãy vẫn chưa đi nhưng lúc này khi nhìn thấy cô, hai cô gái đều có chút ngượng ngùng cười với cô rồi nắm tay nhau chạy mất.
Vừa chạy vừa che mặt nói: “Chết rồi, hóa ra anh ta thực sự có bạn gái!”
“Tớ đã nói rồi mà, không có bạn gái thì đứng ngốc một mình ở đây làm gì?”
“Buồn quá nhưng mà mắt nhìn của mình tốt thật, lại là bạn trai biết quan tâm chăm sóc, trông càng đẹp trai hơn rồi!”
“... Sao mình thấy cô gái đó quen quen thế nhỉ?”
Theo bóng dáng dần khuất của họ, giọng nói cũng nhỏ dần.
Ôn Du cong cong mắt, ăn một miếng rồi lại một miếng, Cô chỉ ăn xúc xích nướng thôi chưa đủ, lại trực tiếp kẹp một miếng chả cá từ người nào đó lên ăn.
“Ngon không?” Giang Vân Yến nhìn chằm chằm vào thứ trong tay, ánh mắt anh lộ vẻ nghi ngờ.
Ôn Du ăn ngon lành, cũng không để ý đến sự chê bai của anh: “Ngon lắm! Cái xúc xích nướng này chẳng có chút thịt nào, vừa vặn luôn. Còn cả lẩu Tứ Xuyên này nữa, vị của nó cũng ngon, cả cải trắng bình thường cũng ngon.”
Nói xong cô suy nghĩ một chút rồi dùng đầu đũa kia kẹp một miếng thịt thăn. Cô giơ cao cánh tay, đưa miếng thịt đến bên miệng anh rồi nói: “Anh nếm thử xem? Ngon lắm đó!”
Giang Vân Yến không động đậy, ngược lại cúi mắt nhìn cô.
Ôn Du chớp chớp mắt, có chút khó hiểu.
Cô đã đổi đầu đũa rồi mà?
“Thôi, em tự ăn vậy!” Ôn Du lẩm bẩm một tiếng định thu tay lại.
Người đàn ông đột nhiên cúi đầu ngậm lấy miếng thịt trên đũa.
Anh cụp mắt, có vẻ như đang nhìn cô nhưng do đèn đường trên đỉnh đầu chiếu xuống vừa vặn che khuất vẻ mặt của anh. Ôn Du cảm thấy hơi không được tự nhiên nên nhanh chóng cắn một miếng xúc xích nướng rồi vứt que xiên vào thùng rác bên cạnh, tự mình cầm lấy bát lẩu Tứ Xuyên, hỏi: “Ngon không?”
Giang Vân Yến khẽ gật đầu: “Cũng được.”
Ôn Du cười hì hì: “Vậy anh có muốn mua không?”
“Thôi.” Giang Vân Yến dứt khoát từ chối.
Ôn Du bĩu môi. Đúng là tổng giám đốc bá đạo được nuôi dưỡng theo tiêu chuẩn từ nhỏ, quả là biết kiềm chế. Cô tùy tiện liếc mắt sang bên cạnh thì đột nhiên một tia sáng giống như đèn flash lóe lên trước mắt cô.
“Có người chụp ảnh em à?” Ôn Du ngây người.
Chỉ thấy sắc mặt Giang Vân Yến hơi thay đổi. Anh đưa lẩu Tứ Xuyên cho cô rồi buông một câu: “Em đợi anh!”, rồi chạy về phía bên kia. Người đàn ông mặc áo khoác giày da nhưng đôi chân dài vẫn rắn chắc hữu lực, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Mặt Ôn Du đầy vẻ hoang mang, trong lòng chỉ nghĩ: Chẳng lẽ mình thực sự nổi tiếng rồi sao?
Không thể nào chứ?
Nhưng mà lại có người chụp lén cô?
Phải ăn một miếng thịt để trấn tĩnh lại mới được.
Cô mua không nhiều, một thứ chỉ mua một cái, còn có rất nhiều thứ không thích ăn nên chẳng mấy chốc đã ăn gần hết. Giang Vân Yến cũng vừa lúc quay lại. Sau khi chạy một mạch khiến tóc anh có chút rối bù nhưng hơi thở vẫn bình tĩnh. Anh nhét điện thoại vào túi rồi giải thích: “Là phóng viên, anh đã bắt anh ta xóa ảnh rồi, em yên tâm.”
Nói xong thấy sắc mặt Ôn Du kỳ lạ, ánh mắt anh tối sầm lại: “ Em không cần lo lắng, sẽ không bị đăng lên mạng đâu.”
Ôn Du lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Anh ơi, em có thực sự nổi tiếng rồi không?”
Giang Vân Yến: “?”
Ôn Du: “Đến cả phóng viên cũng chụp lén em rồi kìa!”
Giang Vân Yến: “...”
…
Tối hôm đó Ôn Du nằm trên giường, còn đặc biệt lên Weibo xem thử.
Vẫn là tám triệu fans như trước.
Những fans này phần lớn là do lúc cô bị cốt truyện điều khiển, nảy sinh tin đồn tình cảm với Giang Vân Cẩn mà có. Giang Vân Cẩn có lượng fans rất lớn, chỉ cần chia cho cô một chút là cô đã có không ít fans rồi.
Còn lại một số người theo dõi vì mê cái đẹp.
Khuôn mặt này của cô thực sự rất đẹp. Kiếp này cô hội tụ đủ ưu điểm của ba mẹ, lại được nuôi dưỡng cẩn thận, chế độ ăn uống được kiểm soát nên bình thường cũng không bị nổi mụn.
Một khuôn mặt như vậy xuất hiện trên màn ảnh, đương nhiên sẽ thu hút mọi người. Cộng thêm việc đoàn phim đã thay đổi cách trang điểm nên ngay cả khi Ôn Du chỉ đóng một vài cảnh thì vẫn có một vị trí nhỏ trên trang web chia sẻ video.
Fans đu nhan sắc cũng từ đó mà đến.
Nhưng xem được một lúc, Ôn Du bỗng thấy không đúng. Số lượng fans vẫn vậy, vẫn la liếm màn hình. Thậm chí vì dạo này cô không đăng ảnh hoạt động nên cũng không mấy sôi nổi, ngược lại anti-fan lại náo nhiệt hơn. Cứ thấy chủ đề liên quan đến cô là vào chửi vài câu.
Không giống như đã nổi tiếng nhỉ?
Đến khi qua hai ngày bỗng thấy trên mạng nổ ra tin tức một nghệ sĩ nam nổi tiếng nào đó đi khám bệnh nam khoa, Ôn Du mới bừng tỉnh.
Hóa ra là do cô chỉ là tiện thể thôi sao?
Ôn Du đang vừa trò chuyện với mẹ Giang vừa lướt Weibo. Khi cô thấy tin tức này thì biết đã tự mình đa tình rồi. Cô che mặt bổ nhào vào lòng mẹ Giang: “Suýt thì mất mặt rồi! Con còn tưởng mình nổi tiếng rồi chứ! May mà con chưa đi khắp nơi nói có phóng viên chụp lén con!”
Mẹ Giang cười ôm cô: “Tiểu Ngư của chúng ta xinh đẹp như vậy, khả năng học tập cũng mạnh, chắc chắn con sẽ sớm nổi tiếng thôi, không mất mặt đâu.”
Ôn Du vốn chỉ làm nũng nhưng khi nghe vậy ngược lại có chút không được tự nhiên: “Con không nổi tiếng được đâu.”
Một con cá muối như cô sao có thể nổi tiếng được?
Trở thành một ngôi sao tỏa sáng rực rỡ đối với cô ở kiếp trước là quá xa vời. Còn kiếp này cô đặt mục tiêu cho mình là tích cóp thật nhiều tiền để sau này dưỡng già.
Nhưng mẹ Giang lại nghiêm mặt nói: “Không thể nói như vậy! Tiểu Ngư của chúng ta từ nhỏ đã không phải đứng nhất thì cũng đứng nhì. Thi cử giỏi như vậy. Bây giờ con chưa nổi tiếng là vì em chưa được đào tạo chuyên nghiệp, cũng chưa đóng vai nữ chính. Mẹ nghe nói phải đóng vai nữ chính mới có thể nổi tiếng. Con xem anh hai không phải đóng vai nam chính mới nổi tiếng sao? Hay là để anh cả cho con một kịch bản đóng nữ chính thử xem?”
“Không không!” Ôn Du vội vàng từ chối, ấn đôi tay mẹ Giang đang ý định rục rịch gọi cho anh cả. Cô vừa buồn cười vừa bất lực. Không phải Giang Vân Cẩn đóng vai nam chính mới nổi tiếng mà từ khi anh ấy ra mắt đã nổi tiếng rồi. Chỉ là sau này anh ấy đóng một bộ phim thần tượng, mới thuận thế trở thành ngôi sao hàng đầu. Sau đó Giang Vân Cẩn có Giải trí Giang Thượng kiểm soát chặt chẽ nên dù anh ấy có đóng phim không được nổi tiếng lắm thì danh tiếng vẫn rất tốt, như vậy mới có thể ổn định hình tượng.
Nhưng Ôn Du cũng có chút suy nghĩ.
Cô thực sự không muốn nổi tiếng sao?
Trước đây Ôn Du cảm thấy mình không để ý đến điều đó. Bây giờ cô trẻ trung, xinh đẹp lại có tiền, là một tiểu phú bà. Cho dù sau này cô có ly hôn với Giang Vân Yến, cô cũng có thể sống rất tốt. Cuộc sống hiện tại đã là điều mà ở kiếp trước cô đã hằng mơ ước rồi.
Nhưng thực tế khi cô phát hiện mình bị phóng viên chụp lén và tưởng mình đã nổi tiếng thì trong lòng cô thực sự có chút vui mừng.
Ôn Du nghĩ, hay là cố gắng thêm một chút, biết đâu lại nổi tiếng thì sao?
Chỉ là kế hoạch nuôi cá mặn đến già của cô vẫn chưa thực hiện triệt để, lại thấy có chút đáng tiếc.
Nhưng nghĩ lại, nếu cô thực sự nổi tiếng thì một loạt kịch bản sẽ được gửi đến, đợi đến khi dùng hết kịch bản có thể đầu tư trong cốt truyện thì những kịch bản này vừa vặn có thể bù vào không phải sao?
Ra khỏi sân bay vào đúng giờ cao điểm buổi tối nên lề mề mãi mới đến được, nếu không họ đã có thể đến sớm hơn một tiếng.
Đến bệnh viện gặp được mẹ Giang, hai người mới yên tâm. Mẹ Giang còn trách: “Đã muộn thế này rồi, chắc các con chưa ăn gì đúng không? Chạy đến đây làm gì? Mẹ cũng không sao, mai các con đến thăm cũng được mà.”
Nhưng bà ấy vẫn rất vui khi con cái đến thăm.
Nuôi ba đứa con, đứa nào cũng hiếu thuận thế này.
Trước khi anh cả về, anh hai đã dẫn bạn gái đến thăm một lần rồi.
“Không sao, chỉ là một bữa cơm thôi, bọn con ăn lúc nào cũng được.” Ôn Du ngồi xuống mép giường, mặt nhỏ đầy vẻ lo lắng: “Mẹ Giang, cuối cùng ai chọc mẹ tức giận thế?”
Ba Giang: “Còn không phải là…”
“Khụ khụ!” Mẹ Giang vội ngắt lời chồng: “Không sao! Cũng có chuyện gì đâu! Mẹ đoán chắc là mấy hôm nay ăn uống ngon quá. Bây giờ là tháng mười một, cua đang béo mà? Nhà làm nhiều quá, có lẽ vì thế nên chỉ một chuyện nhỏ thôi cũng khiến mẹ phải vào viện rồi.”
Ôn Du nhìn bà đầy nghi ngờ: “Mẹ nói thật chứ?”
“Thật mà, con không biết bây giờ cua béo thế nào đâu, nhà còn nhiều lắm mà mẹ còn chưa ăn hết. Mấy hôm nay con về nhà ở giúp mẹ Giang ăn hết cua nhé?” Mẹ Giang dỗ dành.
Ôn Du cũng là một đứa thích ăn, nghe vậy liền nghĩ ngay đến đủ kiểu chế biến cua, cua rang cay, cua hấp, cua say…
Ực ực!
Cô định gật đầu thì mẹ Giang lại nhìn sang đứa con trai cả: “Con cũng về nhà luôn đi, ba con phải chăm mẹ nên nhà không có ai, Tiểu Ngư ở nhà một mình sẽ sợ.”
Hai người họ đều về nhà ở?
Ôn Du giật mình, vậy thì tình hình khác rồi.
Ở nơi cô và Giang Vân Yến đang ở, hai người đều có phòng riêng nhưng nhà họ Giang thì không. Trước kia Ôn Du có một phòng riêng nhưng sau khi kết hôn thì dĩ nhiên mẹ Giang đã đổi nó thành phòng khách. Toàn bộ đồ đạc của cô đều được chuyển lên phòng mới ở tầng ba.
Phòng mới cũng không phải của Giang Vân Yến, đó là hai phòng được đập thông thành một phòng lớn, sau khi sửa sang lại thì trở thành phòng tân hôn.
Cho nên từ khi Ôn Du và Giang Vân Yến kết hôn đến nay đã hơn nửa năm nhưng vẫn chưa thực sự về nhà họ Giang ở một ngày nào.
Cô vô thức nhìn về phía Giang Vân Yến.
Người đàn ông đang nói nhỏ với ba Giang cảm nhận được ánh mắt đổ dồn vào mình, ánh mắt lướt qua hai người trên giường bệnh, bình tĩnh nói: “Không cần đâu, bảo dì gửi về nhà con là được, chỗ đó gần bệnh viện hơn.”
Mẹ Giang hơi thất vọng: “Thôi được rồi.”
Ôn Du thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng có chút khác thường. Giang Vân Yến cũng không muốn về bên đó lắm sao?
Thôi, đây là nhà tài trợ mà, nghĩ gì chứ.
Hai người định ở lại thêm một lát nữa nhưng mẹ Giang nghe nói họ chưa ăn gì nên vội giục đi ăn cơm. Một lát sau họ bị đuổi ra ngoài.
Lúc này mới bảy giờ nhưng trời thu đông tối sớm, bên ngoài đã sáng đèn đường.
“Ăn gì đây?” Người đàn ông nhỏ giọng hỏi.
Bên cạnh không ai trả lời.
Giang Vân Yến khẽ nhíu mày, vừa quay đầu đã thấy cô gái nhỏ đang nhìn chằm chằm vào phố đồ ăn vặt bên ngoài bệnh viện. Anh nhìn thoáng qua hai bên đường lớn thấy các quầy hàng được bày biện ngay ngắn, có đủ loại đồ ăn vặt tỏa ra mùi thơm nức mũi hòa quyện vào nhau.
Nhìn một lúc, cô gái nhỏ chắc là đã tìm thấy món mình muốn ăn nhất nên lập tức quay đầu lại nhìn anh. Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt cô vẫn sáng lấp lánh, giọng nói trong trẻo ngọt ngào: “Anh, em muốn ăn lẩu Tứ Xuyên, anh ăn không? Món này ngon lắm!”
Giang Vân Yến nhìn theo hướng cô chỉ, vừa vặn nhìn thấy quầy hàng còn thoang thoảng mùi dầu mỡ, anh hơi nhíu mày.
“Anh ơi!” Ôn Du bám lấy cánh tay anh lắc lắc: “Em lâu lắm rồi không ăn! Mặc dù món này không được lành mạnh lắm nhưng sẽ không có vấn đề gì đâu!”
Giang Vân Yến nhức đầu xoa xoa giữa mày, thỏa hiệp: “Chỉ được ăn một chút để nếm thử thôi đấy.”
“Được ạ!” Ôn Du sợ anh đổi ý, chân nhỏ chạy nhanh như bay đi đến quầy hàng, cô gọi ầm ầm một lượt.
Nhà họ Giang không thích ăn đồ ăn vỉa hè, ngay cả Giang Vân Cẩn trông có vẻ bình dân nhất cũng vậy. Như trước đây khi cô bị cốt truyện điều khiển mà quên đi kiếp trước, cô cũng kiên quyết không đụng vào mấy thứ này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng bây giờ sau khi được thức tỉnh, cô đột nhiên phát hiện mình đã nhiều năm không ăn đồ ăn vỉa hè rồi!
Cái sự thèm thuồng đó, không thấy thì thôi, thấy rồi thì không kiềm chế được.
…
Bên cạnh quầy lẩu Tứ Xuyên là một quầy bán xúc xích nướng. Trong lúc Ôn Du đợi lẩu Tứ Xuyên đến phát chán thì liếc mắt nhìn thấy, lập tức chú ý đến nó. Chủ quầy là một cô gái trẻ, thấy vậy liền hỏi: “Chị ơi, lấy một xiên không?”
Ôn Du liếc mắt về phía người đàn ông đang đợi cách đó không xa. Vừa nhìn cô đã thấy trước mặt anh có thêm hai cô gái. Hình như họ đang nói chuyện với anh, chỉ là vẻ mặt người đàn ông rất nhạt nhẽo, đôi môi mỏng mím chặt.
Có lẽ là bị tán tỉnh.
Ôn Du thấy anh cũng không nhìn về phía này nên vội vàng nói: “Cho chị một xiên.”
Sau đó cô nhanh chóng quét mã thanh toán.
Không lâu sau, lẩu Tứ Xuyên và xúc xích nướng đều xong, một tay cô bưng lẩu Tứ Xuyên, một tay cầm xúc xích nướng giòn nóng hổi đi tới. Nhưng chỉ đi được hai bước chân cô đã không nhịn được mà cắn trước một miếng nhỏ.
Nóng!
Nhưng mà vị thì đúng chuẩn!
Tiếp theo tay trái nhẹ bẫng, Giang Vân Yến đã nhận lấy lẩu Tứ Xuyên của cô: “Ăn đi.”
Mắt Ôn Du sáng lấp lánh rôi nhìn về phía sau anh. Cô thấy hai cô gái vừa nãy vẫn chưa đi nhưng lúc này khi nhìn thấy cô, hai cô gái đều có chút ngượng ngùng cười với cô rồi nắm tay nhau chạy mất.
Vừa chạy vừa che mặt nói: “Chết rồi, hóa ra anh ta thực sự có bạn gái!”
“Tớ đã nói rồi mà, không có bạn gái thì đứng ngốc một mình ở đây làm gì?”
“Buồn quá nhưng mà mắt nhìn của mình tốt thật, lại là bạn trai biết quan tâm chăm sóc, trông càng đẹp trai hơn rồi!”
“... Sao mình thấy cô gái đó quen quen thế nhỉ?”
Theo bóng dáng dần khuất của họ, giọng nói cũng nhỏ dần.
Ôn Du cong cong mắt, ăn một miếng rồi lại một miếng, Cô chỉ ăn xúc xích nướng thôi chưa đủ, lại trực tiếp kẹp một miếng chả cá từ người nào đó lên ăn.
“Ngon không?” Giang Vân Yến nhìn chằm chằm vào thứ trong tay, ánh mắt anh lộ vẻ nghi ngờ.
Ôn Du ăn ngon lành, cũng không để ý đến sự chê bai của anh: “Ngon lắm! Cái xúc xích nướng này chẳng có chút thịt nào, vừa vặn luôn. Còn cả lẩu Tứ Xuyên này nữa, vị của nó cũng ngon, cả cải trắng bình thường cũng ngon.”
Nói xong cô suy nghĩ một chút rồi dùng đầu đũa kia kẹp một miếng thịt thăn. Cô giơ cao cánh tay, đưa miếng thịt đến bên miệng anh rồi nói: “Anh nếm thử xem? Ngon lắm đó!”
Giang Vân Yến không động đậy, ngược lại cúi mắt nhìn cô.
Ôn Du chớp chớp mắt, có chút khó hiểu.
Cô đã đổi đầu đũa rồi mà?
“Thôi, em tự ăn vậy!” Ôn Du lẩm bẩm một tiếng định thu tay lại.
Người đàn ông đột nhiên cúi đầu ngậm lấy miếng thịt trên đũa.
Anh cụp mắt, có vẻ như đang nhìn cô nhưng do đèn đường trên đỉnh đầu chiếu xuống vừa vặn che khuất vẻ mặt của anh. Ôn Du cảm thấy hơi không được tự nhiên nên nhanh chóng cắn một miếng xúc xích nướng rồi vứt que xiên vào thùng rác bên cạnh, tự mình cầm lấy bát lẩu Tứ Xuyên, hỏi: “Ngon không?”
Giang Vân Yến khẽ gật đầu: “Cũng được.”
Ôn Du cười hì hì: “Vậy anh có muốn mua không?”
“Thôi.” Giang Vân Yến dứt khoát từ chối.
Ôn Du bĩu môi. Đúng là tổng giám đốc bá đạo được nuôi dưỡng theo tiêu chuẩn từ nhỏ, quả là biết kiềm chế. Cô tùy tiện liếc mắt sang bên cạnh thì đột nhiên một tia sáng giống như đèn flash lóe lên trước mắt cô.
“Có người chụp ảnh em à?” Ôn Du ngây người.
Chỉ thấy sắc mặt Giang Vân Yến hơi thay đổi. Anh đưa lẩu Tứ Xuyên cho cô rồi buông một câu: “Em đợi anh!”, rồi chạy về phía bên kia. Người đàn ông mặc áo khoác giày da nhưng đôi chân dài vẫn rắn chắc hữu lực, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Mặt Ôn Du đầy vẻ hoang mang, trong lòng chỉ nghĩ: Chẳng lẽ mình thực sự nổi tiếng rồi sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không thể nào chứ?
Nhưng mà lại có người chụp lén cô?
Phải ăn một miếng thịt để trấn tĩnh lại mới được.
Cô mua không nhiều, một thứ chỉ mua một cái, còn có rất nhiều thứ không thích ăn nên chẳng mấy chốc đã ăn gần hết. Giang Vân Yến cũng vừa lúc quay lại. Sau khi chạy một mạch khiến tóc anh có chút rối bù nhưng hơi thở vẫn bình tĩnh. Anh nhét điện thoại vào túi rồi giải thích: “Là phóng viên, anh đã bắt anh ta xóa ảnh rồi, em yên tâm.”
Nói xong thấy sắc mặt Ôn Du kỳ lạ, ánh mắt anh tối sầm lại: “ Em không cần lo lắng, sẽ không bị đăng lên mạng đâu.”
Ôn Du lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Anh ơi, em có thực sự nổi tiếng rồi không?”
Giang Vân Yến: “?”
Ôn Du: “Đến cả phóng viên cũng chụp lén em rồi kìa!”
Giang Vân Yến: “...”
…
Tối hôm đó Ôn Du nằm trên giường, còn đặc biệt lên Weibo xem thử.
Vẫn là tám triệu fans như trước.
Những fans này phần lớn là do lúc cô bị cốt truyện điều khiển, nảy sinh tin đồn tình cảm với Giang Vân Cẩn mà có. Giang Vân Cẩn có lượng fans rất lớn, chỉ cần chia cho cô một chút là cô đã có không ít fans rồi.
Còn lại một số người theo dõi vì mê cái đẹp.
Khuôn mặt này của cô thực sự rất đẹp. Kiếp này cô hội tụ đủ ưu điểm của ba mẹ, lại được nuôi dưỡng cẩn thận, chế độ ăn uống được kiểm soát nên bình thường cũng không bị nổi mụn.
Một khuôn mặt như vậy xuất hiện trên màn ảnh, đương nhiên sẽ thu hút mọi người. Cộng thêm việc đoàn phim đã thay đổi cách trang điểm nên ngay cả khi Ôn Du chỉ đóng một vài cảnh thì vẫn có một vị trí nhỏ trên trang web chia sẻ video.
Fans đu nhan sắc cũng từ đó mà đến.
Nhưng xem được một lúc, Ôn Du bỗng thấy không đúng. Số lượng fans vẫn vậy, vẫn la liếm màn hình. Thậm chí vì dạo này cô không đăng ảnh hoạt động nên cũng không mấy sôi nổi, ngược lại anti-fan lại náo nhiệt hơn. Cứ thấy chủ đề liên quan đến cô là vào chửi vài câu.
Không giống như đã nổi tiếng nhỉ?
Đến khi qua hai ngày bỗng thấy trên mạng nổ ra tin tức một nghệ sĩ nam nổi tiếng nào đó đi khám bệnh nam khoa, Ôn Du mới bừng tỉnh.
Hóa ra là do cô chỉ là tiện thể thôi sao?
Ôn Du đang vừa trò chuyện với mẹ Giang vừa lướt Weibo. Khi cô thấy tin tức này thì biết đã tự mình đa tình rồi. Cô che mặt bổ nhào vào lòng mẹ Giang: “Suýt thì mất mặt rồi! Con còn tưởng mình nổi tiếng rồi chứ! May mà con chưa đi khắp nơi nói có phóng viên chụp lén con!”
Mẹ Giang cười ôm cô: “Tiểu Ngư của chúng ta xinh đẹp như vậy, khả năng học tập cũng mạnh, chắc chắn con sẽ sớm nổi tiếng thôi, không mất mặt đâu.”
Ôn Du vốn chỉ làm nũng nhưng khi nghe vậy ngược lại có chút không được tự nhiên: “Con không nổi tiếng được đâu.”
Một con cá muối như cô sao có thể nổi tiếng được?
Trở thành một ngôi sao tỏa sáng rực rỡ đối với cô ở kiếp trước là quá xa vời. Còn kiếp này cô đặt mục tiêu cho mình là tích cóp thật nhiều tiền để sau này dưỡng già.
Nhưng mẹ Giang lại nghiêm mặt nói: “Không thể nói như vậy! Tiểu Ngư của chúng ta từ nhỏ đã không phải đứng nhất thì cũng đứng nhì. Thi cử giỏi như vậy. Bây giờ con chưa nổi tiếng là vì em chưa được đào tạo chuyên nghiệp, cũng chưa đóng vai nữ chính. Mẹ nghe nói phải đóng vai nữ chính mới có thể nổi tiếng. Con xem anh hai không phải đóng vai nam chính mới nổi tiếng sao? Hay là để anh cả cho con một kịch bản đóng nữ chính thử xem?”
“Không không!” Ôn Du vội vàng từ chối, ấn đôi tay mẹ Giang đang ý định rục rịch gọi cho anh cả. Cô vừa buồn cười vừa bất lực. Không phải Giang Vân Cẩn đóng vai nam chính mới nổi tiếng mà từ khi anh ấy ra mắt đã nổi tiếng rồi. Chỉ là sau này anh ấy đóng một bộ phim thần tượng, mới thuận thế trở thành ngôi sao hàng đầu. Sau đó Giang Vân Cẩn có Giải trí Giang Thượng kiểm soát chặt chẽ nên dù anh ấy có đóng phim không được nổi tiếng lắm thì danh tiếng vẫn rất tốt, như vậy mới có thể ổn định hình tượng.
Nhưng Ôn Du cũng có chút suy nghĩ.
Cô thực sự không muốn nổi tiếng sao?
Trước đây Ôn Du cảm thấy mình không để ý đến điều đó. Bây giờ cô trẻ trung, xinh đẹp lại có tiền, là một tiểu phú bà. Cho dù sau này cô có ly hôn với Giang Vân Yến, cô cũng có thể sống rất tốt. Cuộc sống hiện tại đã là điều mà ở kiếp trước cô đã hằng mơ ước rồi.
Nhưng thực tế khi cô phát hiện mình bị phóng viên chụp lén và tưởng mình đã nổi tiếng thì trong lòng cô thực sự có chút vui mừng.
Ôn Du nghĩ, hay là cố gắng thêm một chút, biết đâu lại nổi tiếng thì sao?
Chỉ là kế hoạch nuôi cá mặn đến già của cô vẫn chưa thực hiện triệt để, lại thấy có chút đáng tiếc.
Nhưng nghĩ lại, nếu cô thực sự nổi tiếng thì một loạt kịch bản sẽ được gửi đến, đợi đến khi dùng hết kịch bản có thể đầu tư trong cốt truyện thì những kịch bản này vừa vặn có thể bù vào không phải sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro