Xuyên Sách: Sau Khi Gả Cho Anh Trai Nam Chính, Nữ Phụ Liên Tục Đòi Ly Hôn
Chương 24
2024-10-18 21:06:35
Mà ánh mắt này cũng bị trợ lý của Lưu Việt bắt gặp, lập tức nhỏ giọng nói với Lưu Việt.
Lưu Việt cười khẩy: “Không sao, cô ta không dám làm gì đâu.”
“Đúng thế, bây giờ anh nổi tiếng như vậy, ai dám đắc tội với anh chứ? Đến đạo diễn cũng phải nâng đỡ anh.” Trợ lý khoa trương nịnh nọt.
Nhưng Lưu Việt lại không phản bác.
Anh ta trông không phải là người khoa trương nhưng thực tế lại rất coi trọng hình tượng thần tượng của mình. Vì vậy có nhiều chuyện, anh ta không thể làm, không thể nói nhưng có thể để người bên cạnh nói.
Bộ phim lần này, anh ta rất hài lòng.
Những bộ phim ngọt ngào trước đây đều là phim hiện đại. Đây là lần đầu tiên anh ta đóng phim cổ trang. Bên công ty chọn đoàn phim này, chọn Viên Đàn làm bạn diễn, chính là muốn nâng phiên vị cho anh ta.
Bộ phim này vô cùng quan trọng với anh ta, vì vậy anh ta không muốn đất diễn của mình quá ít.
Nhưng có một số cảnh không thể sửa quá nhiều, nếu không sau này bị lộ ra sẽ không tốt cho danh tiếng của anh ta nên chỉ có thể từ phiên vị mà ra tay. Chờ đến lúc bộ phim nổi tiếng, mọi người đều biết anh ta là nhất phiên, tự nhiên cảm giác tồn tại cũng sẽ mạnh mẽ hơn.
“Đúng rồi anh à, bữa tiệc lẩu tối nay có cần em đến sắp xếp trước không?” Trợ lý cẩn thận nói.
“Không cần!” Lưu Việt cười nói: “Họ tổ chức bữa tiệc này là để tôi và cô Viên bắt tay giảng hòa. Nếu cô ta chịu cúi đầu thì tôi cũng rất sẵn lòng nhượng bộ.”
“Đạo diễn thực sự coi trọng anh.” Trợ lý hâm mộ nói.
Lưu Việt chậc một tiếng rồi trở về xe bảo mẫu. Anh ta bảo trợ lý chụp cho mình hai tấm ảnh tan làm mệt mỏi rồi chỉnh sửa một chút đăng lên Weibo.
Mới hơn một phút đã có hàng nghìn bình luận, lượt thích lên đến hàng chục ngàn, toàn bộ đều là fan hâm mộ đau lòng vì anh ta mà bình luận, những dữ liệu này không chỉ để xem, mà còn rất quan trọng đối với việc anh ta muốn giành phiên vị, giành tài nguyên.
Anh ta híp mắt vui vẻ.
Có thể được coi trọng như vậy chủ yếu là vì anh ta đã duy trì tốt mối quan hệ với fans.
Có fans trung thành như vậy xung phong đi đầu, anh ta chỉ cần chịu một chút ấm ức thì bộ phim này có thể bị phá hủy một nửa, đạo diễn có nỡ không?
Vì vậy chỉ cần nhường một phiên vị, nhường một chút cốt truyện nổi bật để tăng thêm hình tượng nhân vật nam chính cũng không có hại gì cho đoàn phim.
Khi xe bảo mẫu của anh ta đi ngang qua xe bảo mẫu của Viên Đàn, Lưu Việt rất lịch sự chào hỏi: “Cô Viên, lát nữa chúng ta gặp lại nhé.”
Viên Đàn miễn cưỡng nở một nụ cười: “Được.”
Trong giới giải trí, ai mà không biết diễn?
Nhưng sau khi bộ phim này kết thúc, dù ai nói gì thì bà đây cũng sẽ không đóng phim với loại người này nữa!
Xui xẻo!
Tuy nhiên khi đến nhà hàng, nhìn những người khác trong nhà hàng đều đang trò chuyện, chỉ có một cô gái chăm chú vùi đầu ăn, Viên Đàn lộ ra vẻ kinh ngạc. Thực sự có người không biết diễn.
…
Ôn Du cũng không phải là không biết diễn, nếu thực sự để cô diễn, cô cũng có thể diễn.
Nhưng cô lười diễn.
Bây giờ cô không còn là một nhân viên làm công ăn lương hèn mọn nữa.
Cô là một bà hoàng mà tương lai có tài sản lên đến hàng trăm triệu!
Trên một chiếc bàn tròn lớn, trên đó có đạo diễn, phó đạo diễn, nam nữ chính, nam phụ nữ phụ, v.v., cộng lại có khoảng mười mấy người. Khi nhìn thoáng qua, trừ đạo diễn và phó đạo diễn thì đúng là là ngày hội của những người thích ngắm trai xinh gái đẹp.
Trong giới giải trí có rất ít người không có ngoại hình, đặc biệt là ở những đoàn phim lớn như thế này.
Có thể lên hình sẽ có người thiệt thòi một chút nhưng ngoài đời thực, thực sự không có người xấu xí.
Ôn Du vừa ngắm nhìn nhiều trai xinh gái đẹp như vậy, vừa liên tục gắp thịt. Miếng thịt này gắp một ít, viên thịt này gắp một ít, bây giờ cô vận động nhiều nên có thể ăn thoải mái.
Cơ mà sao nữ chính Viên Đàn cứ nhìn chằm chằm vào cô làm gì?
Ôn Du chớp mắt với cô ấy.
Viên Đàn ngây người.
Ôn Du: “Chị Viên, chị có thể cho thêm ít càng cua bên cạnh chị vào được không ạ?”
“Được.” Viên Đàn lập tức đồng ý. Một cô gái nhỏ nhắn dễ thương như vậy thì ai nỡ từ chối chứ? Cô ấy trực tiếp đổ cả một đĩa vào. Càng cua không cần quá lâu là có thể chín. Chờ một lúc sau, cô ấy trực tiếp vớt ra rồi đưa đến trước mặt Ôn Du cách mình hai vị trí: “Em gắp đi.”
“Em cảm ơn.” Ôn Du lịch sự cảm ơn, tay không chút khách sáo gắp đi một nửa: “Được rồi, chị Viên cũng ăn đi.”
Viên Đàn vốn không muốn ăn do lẩu nhiều dầu, lỡ nổi mụn thì mất cả chì lẫn chài nhưng thấy Ôn Du ăn ngon như vậy, cô ấy cũng không nhịn được mà ăn một ít.
Thức ăn ngon khiến tâm trạng cô ấy tốt lên rất nhiều.
Hai người tương tác như vậy khiến những người đang trò chuyện rôm rả trên bàn không hẹn mà cùng im lặng một chút.
Phó đạo diễn thấy Viên Đàn không nói chuyện với Lưu Việt, ngược lại còn trò chuyện với nữ diễn viên thứ tư nên anh ta đành cắn răng đứng dậy nói: “Nào, tương lai bộ phim của chúng ta sẽ thế nào, đều dựa vào mọi người ở đây, đặc biệt là nam nữ chính của chúng ta. Đất diễn của họ nhiều nhất và cũng vất vả nhất. Nào, tôi kính hai người một ly, thầy Lưu, cô Viên, uống một ly nhé?”
Viên Đàn vừa nghe liền biết đang ám chỉ mình. Cô ấy đã đến đây rồi cũng không do dự gì nữa, trực tiếp đứng dậy: “Anh khách sáo quá rồi.”
Lưu Việt cũng thong thả đứng dậy: “Đúng vậy, anh khách sáo quá, đều là công sức của mọi người mà.”
Ba người uống một ly. Lưu Việt cảm thấy mình là đàn ông nên chủ động kính đối phương, Viên Đàn cũng nhận khiến phó đạo diễn thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, một số diễn viên khác có già vị nhỏ hơn cũng lần lượt đứng dậy: “Anh Việt, tôi kính anh.”
“Cô Viên, tôi kính cô.”
Trông có vẻ hòa thuận, tuy nhiên khi nam thứ ba kính rượu lại đột nhiên nói: “Anh Việt, anh thật sự quá lợi hại. Ảnh tạo hình nhân vật vừa đăng lên, fans của anh đã đưa thẳng lên hot search. Rộn ràng quá! Không biết đến bao giờ tôi mới đạt đến trình độ như anh.”
Cả không gian bỗng chốc im lặng.
Phó đạo diễn lén trừng mắt với nam phụ số ba, có bị điên không? Lúc này còn nhắc đến chuyện tạo hình nhân vật?
Nam phụ số ba giật mình, có chút ngơ ngác lẩm bẩm nói: “Sao vậy? Anh Việt là nhất phiên mà?”
Nữ phụ số hai ngồi đối diện trợn mắt, có một số người không nổi tiếng cũng là có lý do cả.
Nhưng Lưu Việt lại thản nhiên tiếp nhận: “Đều là nhờ fans yêu mến cả, cậu chỉ cần cố gắng nhiều hơn là cũng có thể làm được.”
Dù Viên Đàn đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn thấy một người vô liêm sỉ như vậy thì cũng không nhịn được mà sa sầm mặt lại. Fans yêu mến? Đóng phim chỉ cần fans là đủ rồi sao?
Lưu Việt chú ý thấy liền nhíu mày. Anh ta cảm thấy mình đã chủ động cúi đầu trước thế mà Viên Đàn còn thể hiện thái độ với mình? Anh ta ngay lập tức nở một nụ cười không mấy thiện cảm: “Cô Viên, chẳng lẽ không phải sao? Fans ủng hộ, số liệu mới đẹp được. Như vậy ít nhất cũng không lỗ vốn.”
Viên Đàn mỉm cười không nói gì.
Nhưng khi anh ta nói như vậy, những người khác cũng chỉ có thể tung hứng theo. Bầu không khí bỗng chốc lại thành mọi người lần lượt kính rượu riêng với Lưu Việt.
Viên Đàn lạnh lùng nhìn. Cô ấy chỉ cảm thấy rất buồn cười. Liếc mắt thấy đạo diễn và phó đạo diễn vẫn không nhúc nhích, cô ấy có chút kinh ngạc nhưng quay đầu lại thì thấy nữ diễn viên thứ tư là Ôn Du vừa nãy cũng không nhúc nhích, còn đang mải ăn thì lại cười.
Ôn Du chú ý đến ánh mắt của Viên Đàn thì mỉm cười với cô ấy, cố lên! Người cười đến cuối cùng mới là người chiến thắng!
…
Ôn Du nhớ trong sách có nói bộ phim này quay không tệ, cũng hơi bùng nổ nhưng cách xây dựng nhân vật nữ lại bị mọi người chỉ trích. Nghe nói bị cắt giảm khá nhiều so với nguyên tác, song vì bộ phim này có rất nhiều điểm nổi bật nên điểm này không được nhiều người nhắc đến.
Lưu Việt cũng càng ngày càng nổi tiếng, thông báo bay khắp nơi nhưng những bộ phim tiếp theo mà anh ta đóng đều bị chỉ trích. Ngay cả fans cũng không cứu được. Thời đại dựa vào fans là vua đã qua từ lâu, chỉ cần vốn đầu tư thua lỗ vài lần thì sẽ không còn ai sử dụng đến anh ta nữa.
Ngược lại Viên Đàn dựa vào bộ phim này để nâng cao danh tiếng. Sau đó cô ấy càng cẩn thận hơn khi chọn phim, bắt đầu lấn sang dòng phim chính kịch và phim cuộc sống, giành được không ít đề cử giải thưởng, chỉ còn một bước nữa là trở thành Thị hậu.
Bấy giờ Lưu Việt liên lạc với Viên Đàn cùng mong muốn được hợp tác lần nữa nhưng lại trực tiếp bị chặn số. Lưu Việt dần dần sa sút, anh ta đăng ảnh chụp màn hình lên mạng, muốn dẫn dắt fans công kích Viên Đàn nhưng lại bị fans trung thành của cô ấy phản công ngược lại. Khi ấy chuyện hợp tác thêm cảnh quay lúc trước cũng bị tung ra nên anh ta bị chửi mắng rất thậm tệ.
Không phải không có báo ứng, chỉ là chưa đến lúc mà thôi.
Đối với một kẻ được fans tung hô tới mê muội như thế, cô cóc có hứng mời rượu!
Viên Đàn thấy ấm lòng, chỉ là Lưu Việt không phải người dễ sống, được lợi anh ta mới khoe khoang, nếu không anh ta là một người rất hẹp hòi ích kỷ.
Anh ta tính toán chi li đến mức lúc công bố dàn diễn viên chính thức, tên cô ấy đứng trước cũng khiến anh ta ghi hận. Đến khi đăng ảnh tạo hình nhân vật cũng chắc chắn phải để hai chữ Lưu Việt đứng trước.
Viên Đàn đang định nhắc nhở cô gái nhỏ này, Lưu Việt đã uống xong rượu của những người khác nên rất dễ chú ý đến Ôn Du vẫn không hề nhúc nhích.
Ôn Du có nhan sắc nổi bật. Tuy không có tiếng tăm gì nhưng khuôn mặt này thực sự rất bắt mắt, Lưu Việt đánh giá xong thì hơi nheo mắt lại: “Cô Ôn, hay là tôi kính cô một ly?”
Ôn Du cau mày: “Không cần.”
Nụ cười trên mặt Lưu Việt nhạt dần: “Cô Ôn coi thường tôi sao?”
Ôn Du: “Anh biết còn hỏi?”
Đạo diễn và phó đạo diễn: “!”
Bà trẻ ơi!
Đạo diễn Trương lập tức nói: “Ôn Du còn nhỏ nên không hiểu chuyện, thầy Lưu đừng để bụng.”
Sắc mặt Lưu Việt cũng hoàn toàn sa sầm lại. Anh ta cười khẩy: “Không hiểu chuyện? Tôi thấy cũng không nhỏ chút nào? Chút thể diện này cũng không cho, là ghét tôi đến mức nào?”
Ôn Du cười khẩy: “Cũng không phải, chỉ là thấy anh không biết điều mà thôi.”
“Cô Ôn!” Đạo diễn Trương sốt ruột muốn đi qua.
Lưu Việt ngược lại nhìn cô, vẻ chờ cô nói hết.
Ôn Du mặc kệ, trực tiếp chậm rãi nói: “Một kịch bản lấy góc nhìn của nữ chính, vai chống đỡ bộ phim chẳng phải nên là nữ chính sao? Xét về thâm niên, xét về diễn xuất, đều không đến lượt anh làm nhất phiên, người khác khen anh vài câu mà anh đã tưởng đấy là thật à?”
“...”
Cả không gian hoàn toàn im lặng, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.
Người phụ nữ này thật tàn nhẫn!
Từng lời như đâm vào tim.
Lưu Việt cũng tức giận lắm, chỉ vào cô rồi cười lạnh: “Giỏi, cô gan đấy.”
Nói xong, đáy mắt anh ta lộ rõ vẻ giận dữ, rõ ràng đã ghi hận Ôn Du.
Khóe môi Ôn Du cong lên, hất cằm với vẻ khiêu khích nhưng lời nói thốt ra lại khá khiêm tốn: “Còn tốt còn tốt, cũng chỉ bình thường thôi, thật ra tôi…” Cô mỉm cười ranh mãnh: “Tôi có hậu thuẫn lớn hơn đấy.”
Mọi người sửng sốt. Viên Đàn vốn đang lo lắng cho Ôn Du, thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Lưu Việt thầm nghĩ “Ra vậy, hóa ra là có hậu thuẫn.”
Đáy mắt anh ta lóe lên sự chế giễu: “Hậu thuẫn cơ à? Người chống lưng cho cô là ai?”
Ôn Du dứt khoát lấy điện thoại ra gọi cho Giang Vân Yến.
Lúc này đã không còn sớm nữa nhưng anh chắc chắn chưa ngủ.
…
Quả nhiên, chuông điện thoại reo chưa được bao lâu, bên kia đã bắt máy.
Cô gái nhỏ vừa rồi còn vênh váo như một chú chim công nhỏ, lúc này đã khóc òa lên: “Anh ơi! Có người bắt nạt em! Hu hu hu, em đã nói rồi mà, không nên mang tiền vào đoàn, dễ bị bắt nạt lắm. Cái tên Lưu Việt kia chắc chắn biết là em đi mách lẻo khiến anh ta mất phần diễn nên bây giờ trả thù em, hu hu hu…”
Tất cả mọi người: “?”
Anh?
Không phải chứ, còn mách phụ huynh nữa à?
Phụ huynh của Ôn Du là ai? Quyền lực lớn đến mức quản cả đoàn phim của họ sao?
Tuy nhiên sau khi nghe hai câu cuối cùng, sắc mặt của đạo diễn và phó đạo diễn lại thay đổi. Trời ạ, không có nhiều người biết được chuyện này, chẳng lẽ người nhà của Ôn Du đúng là nhà tài trợ sao?
Không biết bên kia điện thoại nói gì, Ôn Du mắt đỏ hoe nức nở hừ một tiếng, tiếp tục mách lẻo: “Tên Lưu Việt kia còn hỏi em không uống rượu là có phải coi thường anh ta không! Ai thèm coi thường một gã đàn ông cướp phiên vị chứ!”
“Được rồi.” Cô đáp một tiếng sau đó mở loa ngoài.
Trong điện thoại vang lên tiếng gõ bàn phím. Hai giây sau, giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông vang lên trong phòng riêng yên tĩnh: “Đạo diễn Trương phải không? Tôi là Giang Vân Yến.”
“Hả????”
Lưu Việt cười khẩy: “Không sao, cô ta không dám làm gì đâu.”
“Đúng thế, bây giờ anh nổi tiếng như vậy, ai dám đắc tội với anh chứ? Đến đạo diễn cũng phải nâng đỡ anh.” Trợ lý khoa trương nịnh nọt.
Nhưng Lưu Việt lại không phản bác.
Anh ta trông không phải là người khoa trương nhưng thực tế lại rất coi trọng hình tượng thần tượng của mình. Vì vậy có nhiều chuyện, anh ta không thể làm, không thể nói nhưng có thể để người bên cạnh nói.
Bộ phim lần này, anh ta rất hài lòng.
Những bộ phim ngọt ngào trước đây đều là phim hiện đại. Đây là lần đầu tiên anh ta đóng phim cổ trang. Bên công ty chọn đoàn phim này, chọn Viên Đàn làm bạn diễn, chính là muốn nâng phiên vị cho anh ta.
Bộ phim này vô cùng quan trọng với anh ta, vì vậy anh ta không muốn đất diễn của mình quá ít.
Nhưng có một số cảnh không thể sửa quá nhiều, nếu không sau này bị lộ ra sẽ không tốt cho danh tiếng của anh ta nên chỉ có thể từ phiên vị mà ra tay. Chờ đến lúc bộ phim nổi tiếng, mọi người đều biết anh ta là nhất phiên, tự nhiên cảm giác tồn tại cũng sẽ mạnh mẽ hơn.
“Đúng rồi anh à, bữa tiệc lẩu tối nay có cần em đến sắp xếp trước không?” Trợ lý cẩn thận nói.
“Không cần!” Lưu Việt cười nói: “Họ tổ chức bữa tiệc này là để tôi và cô Viên bắt tay giảng hòa. Nếu cô ta chịu cúi đầu thì tôi cũng rất sẵn lòng nhượng bộ.”
“Đạo diễn thực sự coi trọng anh.” Trợ lý hâm mộ nói.
Lưu Việt chậc một tiếng rồi trở về xe bảo mẫu. Anh ta bảo trợ lý chụp cho mình hai tấm ảnh tan làm mệt mỏi rồi chỉnh sửa một chút đăng lên Weibo.
Mới hơn một phút đã có hàng nghìn bình luận, lượt thích lên đến hàng chục ngàn, toàn bộ đều là fan hâm mộ đau lòng vì anh ta mà bình luận, những dữ liệu này không chỉ để xem, mà còn rất quan trọng đối với việc anh ta muốn giành phiên vị, giành tài nguyên.
Anh ta híp mắt vui vẻ.
Có thể được coi trọng như vậy chủ yếu là vì anh ta đã duy trì tốt mối quan hệ với fans.
Có fans trung thành như vậy xung phong đi đầu, anh ta chỉ cần chịu một chút ấm ức thì bộ phim này có thể bị phá hủy một nửa, đạo diễn có nỡ không?
Vì vậy chỉ cần nhường một phiên vị, nhường một chút cốt truyện nổi bật để tăng thêm hình tượng nhân vật nam chính cũng không có hại gì cho đoàn phim.
Khi xe bảo mẫu của anh ta đi ngang qua xe bảo mẫu của Viên Đàn, Lưu Việt rất lịch sự chào hỏi: “Cô Viên, lát nữa chúng ta gặp lại nhé.”
Viên Đàn miễn cưỡng nở một nụ cười: “Được.”
Trong giới giải trí, ai mà không biết diễn?
Nhưng sau khi bộ phim này kết thúc, dù ai nói gì thì bà đây cũng sẽ không đóng phim với loại người này nữa!
Xui xẻo!
Tuy nhiên khi đến nhà hàng, nhìn những người khác trong nhà hàng đều đang trò chuyện, chỉ có một cô gái chăm chú vùi đầu ăn, Viên Đàn lộ ra vẻ kinh ngạc. Thực sự có người không biết diễn.
…
Ôn Du cũng không phải là không biết diễn, nếu thực sự để cô diễn, cô cũng có thể diễn.
Nhưng cô lười diễn.
Bây giờ cô không còn là một nhân viên làm công ăn lương hèn mọn nữa.
Cô là một bà hoàng mà tương lai có tài sản lên đến hàng trăm triệu!
Trên một chiếc bàn tròn lớn, trên đó có đạo diễn, phó đạo diễn, nam nữ chính, nam phụ nữ phụ, v.v., cộng lại có khoảng mười mấy người. Khi nhìn thoáng qua, trừ đạo diễn và phó đạo diễn thì đúng là là ngày hội của những người thích ngắm trai xinh gái đẹp.
Trong giới giải trí có rất ít người không có ngoại hình, đặc biệt là ở những đoàn phim lớn như thế này.
Có thể lên hình sẽ có người thiệt thòi một chút nhưng ngoài đời thực, thực sự không có người xấu xí.
Ôn Du vừa ngắm nhìn nhiều trai xinh gái đẹp như vậy, vừa liên tục gắp thịt. Miếng thịt này gắp một ít, viên thịt này gắp một ít, bây giờ cô vận động nhiều nên có thể ăn thoải mái.
Cơ mà sao nữ chính Viên Đàn cứ nhìn chằm chằm vào cô làm gì?
Ôn Du chớp mắt với cô ấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Viên Đàn ngây người.
Ôn Du: “Chị Viên, chị có thể cho thêm ít càng cua bên cạnh chị vào được không ạ?”
“Được.” Viên Đàn lập tức đồng ý. Một cô gái nhỏ nhắn dễ thương như vậy thì ai nỡ từ chối chứ? Cô ấy trực tiếp đổ cả một đĩa vào. Càng cua không cần quá lâu là có thể chín. Chờ một lúc sau, cô ấy trực tiếp vớt ra rồi đưa đến trước mặt Ôn Du cách mình hai vị trí: “Em gắp đi.”
“Em cảm ơn.” Ôn Du lịch sự cảm ơn, tay không chút khách sáo gắp đi một nửa: “Được rồi, chị Viên cũng ăn đi.”
Viên Đàn vốn không muốn ăn do lẩu nhiều dầu, lỡ nổi mụn thì mất cả chì lẫn chài nhưng thấy Ôn Du ăn ngon như vậy, cô ấy cũng không nhịn được mà ăn một ít.
Thức ăn ngon khiến tâm trạng cô ấy tốt lên rất nhiều.
Hai người tương tác như vậy khiến những người đang trò chuyện rôm rả trên bàn không hẹn mà cùng im lặng một chút.
Phó đạo diễn thấy Viên Đàn không nói chuyện với Lưu Việt, ngược lại còn trò chuyện với nữ diễn viên thứ tư nên anh ta đành cắn răng đứng dậy nói: “Nào, tương lai bộ phim của chúng ta sẽ thế nào, đều dựa vào mọi người ở đây, đặc biệt là nam nữ chính của chúng ta. Đất diễn của họ nhiều nhất và cũng vất vả nhất. Nào, tôi kính hai người một ly, thầy Lưu, cô Viên, uống một ly nhé?”
Viên Đàn vừa nghe liền biết đang ám chỉ mình. Cô ấy đã đến đây rồi cũng không do dự gì nữa, trực tiếp đứng dậy: “Anh khách sáo quá rồi.”
Lưu Việt cũng thong thả đứng dậy: “Đúng vậy, anh khách sáo quá, đều là công sức của mọi người mà.”
Ba người uống một ly. Lưu Việt cảm thấy mình là đàn ông nên chủ động kính đối phương, Viên Đàn cũng nhận khiến phó đạo diễn thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, một số diễn viên khác có già vị nhỏ hơn cũng lần lượt đứng dậy: “Anh Việt, tôi kính anh.”
“Cô Viên, tôi kính cô.”
Trông có vẻ hòa thuận, tuy nhiên khi nam thứ ba kính rượu lại đột nhiên nói: “Anh Việt, anh thật sự quá lợi hại. Ảnh tạo hình nhân vật vừa đăng lên, fans của anh đã đưa thẳng lên hot search. Rộn ràng quá! Không biết đến bao giờ tôi mới đạt đến trình độ như anh.”
Cả không gian bỗng chốc im lặng.
Phó đạo diễn lén trừng mắt với nam phụ số ba, có bị điên không? Lúc này còn nhắc đến chuyện tạo hình nhân vật?
Nam phụ số ba giật mình, có chút ngơ ngác lẩm bẩm nói: “Sao vậy? Anh Việt là nhất phiên mà?”
Nữ phụ số hai ngồi đối diện trợn mắt, có một số người không nổi tiếng cũng là có lý do cả.
Nhưng Lưu Việt lại thản nhiên tiếp nhận: “Đều là nhờ fans yêu mến cả, cậu chỉ cần cố gắng nhiều hơn là cũng có thể làm được.”
Dù Viên Đàn đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn thấy một người vô liêm sỉ như vậy thì cũng không nhịn được mà sa sầm mặt lại. Fans yêu mến? Đóng phim chỉ cần fans là đủ rồi sao?
Lưu Việt chú ý thấy liền nhíu mày. Anh ta cảm thấy mình đã chủ động cúi đầu trước thế mà Viên Đàn còn thể hiện thái độ với mình? Anh ta ngay lập tức nở một nụ cười không mấy thiện cảm: “Cô Viên, chẳng lẽ không phải sao? Fans ủng hộ, số liệu mới đẹp được. Như vậy ít nhất cũng không lỗ vốn.”
Viên Đàn mỉm cười không nói gì.
Nhưng khi anh ta nói như vậy, những người khác cũng chỉ có thể tung hứng theo. Bầu không khí bỗng chốc lại thành mọi người lần lượt kính rượu riêng với Lưu Việt.
Viên Đàn lạnh lùng nhìn. Cô ấy chỉ cảm thấy rất buồn cười. Liếc mắt thấy đạo diễn và phó đạo diễn vẫn không nhúc nhích, cô ấy có chút kinh ngạc nhưng quay đầu lại thì thấy nữ diễn viên thứ tư là Ôn Du vừa nãy cũng không nhúc nhích, còn đang mải ăn thì lại cười.
Ôn Du chú ý đến ánh mắt của Viên Đàn thì mỉm cười với cô ấy, cố lên! Người cười đến cuối cùng mới là người chiến thắng!
…
Ôn Du nhớ trong sách có nói bộ phim này quay không tệ, cũng hơi bùng nổ nhưng cách xây dựng nhân vật nữ lại bị mọi người chỉ trích. Nghe nói bị cắt giảm khá nhiều so với nguyên tác, song vì bộ phim này có rất nhiều điểm nổi bật nên điểm này không được nhiều người nhắc đến.
Lưu Việt cũng càng ngày càng nổi tiếng, thông báo bay khắp nơi nhưng những bộ phim tiếp theo mà anh ta đóng đều bị chỉ trích. Ngay cả fans cũng không cứu được. Thời đại dựa vào fans là vua đã qua từ lâu, chỉ cần vốn đầu tư thua lỗ vài lần thì sẽ không còn ai sử dụng đến anh ta nữa.
Ngược lại Viên Đàn dựa vào bộ phim này để nâng cao danh tiếng. Sau đó cô ấy càng cẩn thận hơn khi chọn phim, bắt đầu lấn sang dòng phim chính kịch và phim cuộc sống, giành được không ít đề cử giải thưởng, chỉ còn một bước nữa là trở thành Thị hậu.
Bấy giờ Lưu Việt liên lạc với Viên Đàn cùng mong muốn được hợp tác lần nữa nhưng lại trực tiếp bị chặn số. Lưu Việt dần dần sa sút, anh ta đăng ảnh chụp màn hình lên mạng, muốn dẫn dắt fans công kích Viên Đàn nhưng lại bị fans trung thành của cô ấy phản công ngược lại. Khi ấy chuyện hợp tác thêm cảnh quay lúc trước cũng bị tung ra nên anh ta bị chửi mắng rất thậm tệ.
Không phải không có báo ứng, chỉ là chưa đến lúc mà thôi.
Đối với một kẻ được fans tung hô tới mê muội như thế, cô cóc có hứng mời rượu!
Viên Đàn thấy ấm lòng, chỉ là Lưu Việt không phải người dễ sống, được lợi anh ta mới khoe khoang, nếu không anh ta là một người rất hẹp hòi ích kỷ.
Anh ta tính toán chi li đến mức lúc công bố dàn diễn viên chính thức, tên cô ấy đứng trước cũng khiến anh ta ghi hận. Đến khi đăng ảnh tạo hình nhân vật cũng chắc chắn phải để hai chữ Lưu Việt đứng trước.
Viên Đàn đang định nhắc nhở cô gái nhỏ này, Lưu Việt đã uống xong rượu của những người khác nên rất dễ chú ý đến Ôn Du vẫn không hề nhúc nhích.
Ôn Du có nhan sắc nổi bật. Tuy không có tiếng tăm gì nhưng khuôn mặt này thực sự rất bắt mắt, Lưu Việt đánh giá xong thì hơi nheo mắt lại: “Cô Ôn, hay là tôi kính cô một ly?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Du cau mày: “Không cần.”
Nụ cười trên mặt Lưu Việt nhạt dần: “Cô Ôn coi thường tôi sao?”
Ôn Du: “Anh biết còn hỏi?”
Đạo diễn và phó đạo diễn: “!”
Bà trẻ ơi!
Đạo diễn Trương lập tức nói: “Ôn Du còn nhỏ nên không hiểu chuyện, thầy Lưu đừng để bụng.”
Sắc mặt Lưu Việt cũng hoàn toàn sa sầm lại. Anh ta cười khẩy: “Không hiểu chuyện? Tôi thấy cũng không nhỏ chút nào? Chút thể diện này cũng không cho, là ghét tôi đến mức nào?”
Ôn Du cười khẩy: “Cũng không phải, chỉ là thấy anh không biết điều mà thôi.”
“Cô Ôn!” Đạo diễn Trương sốt ruột muốn đi qua.
Lưu Việt ngược lại nhìn cô, vẻ chờ cô nói hết.
Ôn Du mặc kệ, trực tiếp chậm rãi nói: “Một kịch bản lấy góc nhìn của nữ chính, vai chống đỡ bộ phim chẳng phải nên là nữ chính sao? Xét về thâm niên, xét về diễn xuất, đều không đến lượt anh làm nhất phiên, người khác khen anh vài câu mà anh đã tưởng đấy là thật à?”
“...”
Cả không gian hoàn toàn im lặng, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.
Người phụ nữ này thật tàn nhẫn!
Từng lời như đâm vào tim.
Lưu Việt cũng tức giận lắm, chỉ vào cô rồi cười lạnh: “Giỏi, cô gan đấy.”
Nói xong, đáy mắt anh ta lộ rõ vẻ giận dữ, rõ ràng đã ghi hận Ôn Du.
Khóe môi Ôn Du cong lên, hất cằm với vẻ khiêu khích nhưng lời nói thốt ra lại khá khiêm tốn: “Còn tốt còn tốt, cũng chỉ bình thường thôi, thật ra tôi…” Cô mỉm cười ranh mãnh: “Tôi có hậu thuẫn lớn hơn đấy.”
Mọi người sửng sốt. Viên Đàn vốn đang lo lắng cho Ôn Du, thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Lưu Việt thầm nghĩ “Ra vậy, hóa ra là có hậu thuẫn.”
Đáy mắt anh ta lóe lên sự chế giễu: “Hậu thuẫn cơ à? Người chống lưng cho cô là ai?”
Ôn Du dứt khoát lấy điện thoại ra gọi cho Giang Vân Yến.
Lúc này đã không còn sớm nữa nhưng anh chắc chắn chưa ngủ.
…
Quả nhiên, chuông điện thoại reo chưa được bao lâu, bên kia đã bắt máy.
Cô gái nhỏ vừa rồi còn vênh váo như một chú chim công nhỏ, lúc này đã khóc òa lên: “Anh ơi! Có người bắt nạt em! Hu hu hu, em đã nói rồi mà, không nên mang tiền vào đoàn, dễ bị bắt nạt lắm. Cái tên Lưu Việt kia chắc chắn biết là em đi mách lẻo khiến anh ta mất phần diễn nên bây giờ trả thù em, hu hu hu…”
Tất cả mọi người: “?”
Anh?
Không phải chứ, còn mách phụ huynh nữa à?
Phụ huynh của Ôn Du là ai? Quyền lực lớn đến mức quản cả đoàn phim của họ sao?
Tuy nhiên sau khi nghe hai câu cuối cùng, sắc mặt của đạo diễn và phó đạo diễn lại thay đổi. Trời ạ, không có nhiều người biết được chuyện này, chẳng lẽ người nhà của Ôn Du đúng là nhà tài trợ sao?
Không biết bên kia điện thoại nói gì, Ôn Du mắt đỏ hoe nức nở hừ một tiếng, tiếp tục mách lẻo: “Tên Lưu Việt kia còn hỏi em không uống rượu là có phải coi thường anh ta không! Ai thèm coi thường một gã đàn ông cướp phiên vị chứ!”
“Được rồi.” Cô đáp một tiếng sau đó mở loa ngoài.
Trong điện thoại vang lên tiếng gõ bàn phím. Hai giây sau, giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông vang lên trong phòng riêng yên tĩnh: “Đạo diễn Trương phải không? Tôi là Giang Vân Yến.”
“Hả????”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro