Xuyên Sách: Sau Khi Gả Cho Anh Trai Nam Chính, Nữ Phụ Liên Tục Đòi Ly Hôn

Chương 25

2024-10-18 21:06:35

Nghe thấy ba chữ Giang Vân Yến, đạo diễn, phó đạo diễn, nam nữ chính và một số người biết ông chủ công ty Giải trí Giang Thượng là ai đều thấy lạnh sống lưng.

Chỉ có hai ngôi sao hạng ba còn hơi mù mờ, nhưng thấy vẻ mặt những người khác, họ cũng chẳng dám thở mạnh.

Sắc mặt Lưu Việt hơi thay đổi, nhìn Ôn Du chằm chằm, vẻ mặt khó coi vô cùng, không muốn tin vào điều ấy.

Rõ là cô họ Ôn, sao lại gọi Giang Vân Yến là anh cả? Với cả chỗ dựa của cô đỉnh chóp thế mà chỉ cần một vai nữ thứ tư thôi ư?

Đạo diễn Trương lập tức đứng dậy, mỉm cười nhận điện thoại bằng hai tay: “Chao ôi, tổng giám đốc Giang đó sao? Vâng chào anh ạ, cô Ôn nói đùa, sao chúng tôi dám bảo cô Ôn mời rượu được cơ chứ? Không có chuyện đó đâu! Haiz, về việc thêm đất diễn, bên nhà sản xuất đã trao đổi với chúng tôi rồi. Làm gì có chuyện đó? Chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa đâu ạ…”

“Thế thì tốt.” Giọng người đàn ông vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng nhắc tới Ôn Du thì dịu dàng hơn rất nhiều: “Cô bé nhà tôi còn nhỏ, chưa hiểu đối nhân xử thế, xin đạo diễn Trương bỏ quá cho! Vả lại nhà tôi cũng quản lý rất nghiêm, không cho cô ấy uống rượu bên ngoài.”

Nói năng nghe có vẻ nho nhã lịch thiệp, nhưng ý Giang Vân Yến là tôi bao che cho em ấy, nhà tôi cũng vậy!

“Làm gì có? Kỹ năng diễn xuất của cô Ôn rất tốt, quay cảnh hành động võ thuật cũng rất chuyên nghiệp. Thường ngày cô Ôn cũng tốt với các nhân viên trong đoàn phim.”

Đạo diễn Trương cười nịnh hót: “Cô Ôn uống nước ép hoa quả, xin anh cứ yên tâm.”

Những gì đạo diễn Trương nói đều là thật. Trừ chuyện xảy ra vào hôm nay.

Nếu biết đây là khúc xương khó nhằn như vậy thì ông ta đã không gọi Ôn Du tới.

Cơ mà không gọi thì… Ừm, Sau khi biết chỗ chống lưng của Ôn Du thì thật sự không dám nữa rồi.

Không ai nghe thấy tiếng lòng của đạo diễn Trương, người đàn ông ở đầu dây bên kia nghe vậy thì rất hài lòng “Ừm” một tiếng. Nhưng anh ngay lập tức mở miệng, nói bằng giọng điệu bình tĩnh kèm theo sự lạnh nhạt khôn cùng : “Thế thì tốt, à phải rồi, tôi nhớ lúc mới đầu ký hợp đồng, có một điều khoản như sau: nghệ sĩ phải phối hợp với sự sắp xếp hợp lý của đoàn phim chứ không phải đoàn phim phối hợp với sự sắp xếp của nghệ sĩ. Vậy nên nếu ai đó không muốn quay phim nữa thì cứ bồi thường thiệt hại là được, khỏi cần can ngăn.”

Anh vừa dứt lời, cả căn phòng lặng ngắt như tờ.

“Ai đó” mang tên Lưu Việt: “…”

Mấy người vừa bợ đỡ Lưu Việt: “…”

Ai mà tưởng tượng được tình hình thay đổi đột ngột theo chiều hướng này chứ?

Cũng có ai lường được Ôn Du ngồi cạnh họ là nhân vật tầm cỡ tới vậy đâu?!

Viên Đàn cúi đầu, hai tay bịt chặt miệng, sợ cười ra tiếng, phá vỡ bầu không khí nghiêm trọng nơi đây.

Sướng quá đi!!!

Lưu Việt vênh vênh váo váo lâu tới vậy, đúng là đi đêm lắm có ngày gặp ma!

Đương nhiên đạo diễn sẽ đồng ý với yêu cầu của bên rót vốn đầu tư. Chẳng may làm bên đầu tư bất mãn, thì việc đổi đạo diễn cũng dễ như trở bàn tay. Gọi xong cuộc điện thoại này, đạo diễn Trương thấy mình như mất luôn nửa cái mạng.

Ông ta nom sắc mặt sầm sì khó coi của Lưu Việt, tự dưng thấy vui ngang.

Nói thật là, làm đạo diễn mà bị diễn viên cưỡi lên đầu lên cổ thì cũng rất cay cú, nhưng khổ nỗi người ta nổi tiếng, đành chịu thôi!

Nhưng hôm nay bên đầu tư đã lên tiếng rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đạo diễn Trương vô thức thẳng lưng ưỡn ngực: “Thầy Lưu này…”

Bấy giờ Ôn Du đã cúp máy, thề thốt với Giang Vân Yến sẽ không uống rượu rồi mới tắt máy. Xong xuôi, cô thấy đạo diễn đã mở lời, bèn mỉm cười chờ xem trò hay.

Cơ mặt Lưu Việt giần giật, nhìn đạo diễn Trương, kết hợp với lời Ôn Du nói trước đó, anh ta đã đoán được sương sương, sắc mặt lại càng khó coi.

Đạo diễn Trương thấp thoáng ý cười, nhưng lại cố ý tỏ vẻ khó xử: “Biên kịch của chúng ta là biên kịch vàng của giải trí Giang Thượng, kịch bản cũng đã được chốt ổn thoả rồi. Ý bên đó là cứ quay theo kịch bản, không tính những gì đã nói lúc trước nữa, phiên vị cũng được quyết định dựa vào số lượng cảnh quay. Anh thấy sao?

Lưu Việt nhìn đạo diễn chằm chằm. Đạo diễn Trương cũng nhìn thẳng vào mắt anh ta bằng vẻ mặt chân thành.

Hừ, có chỗ dựa rồi, đếch sợ nữa!

Lưu Việt dường như biết tỏng suy nghĩ trong lòng đạo diễn, nghiến răng nghiến lợi tới mức sắp mòn cả ra. Còn giả vờ hỏi xem anh ta thấy thế nào? Anh ta còn lựa chọn nào khác chắc?!

Luật sư của Giang Thượng không phải dạng vừa, vả lại người đó cũng đã nói: thái độ không hợp tác thì bồi thường hợp đồng!

Cát-xê bộ phim này của Lưu Việt là năm mươi triệu tệ, nếu anh ta vi phạm hợp đồng thì phải hoàn trả một trăm phần trăm cát-xê, cộng thêm năm mươi triệu tệ phí vi phạm hợp đồng! Lưu Việt tin, nếu anh ta dám làm vậy, giải trí Giang Thượng chắc chắn sẽ khiến anh ta bồi thường không thiếu xu nào!

Còn chưa nói tới việc đắc tội Giang Thượng, sau này chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều. Lưu Việt leo lên tới vị trí hiện giờ, đương nhiên không phải thằng ngu, chỉ vì một phút cảm tính mà phải trả cái giá năm mươi triệu tệ hoặc hơn thế nữa thì không đáng!

Lưu Việt nhìn xoáy vào những người đang có mặt, đặc biệt là Ôn Du.

Ôn Du nở nụ cười khiêu khích. Cô vốn muốn kín tiếng, nhưng chẳng còn cách nào khác, ai bảo cứ có người muốn gây sự cơ?

Ngoan ngoãn quay phim không được hả? Cát-xê vẫn trả đầy đủ còn gì?!

Ôn Du thực sự không hiểu trong đầu Lưu Việt nghĩ gì, loại người như anh ta cực kỳ nhiều trong giới giải trí. May mà có cô ra tay cứu vớt, cứu được ai hay người đó vậy.

Lưu Việt bị nụ cười của cô kích thích, hệt như bị dầu sôi bắn thẳng vào mắt, đau rát tới độ phải nhìn sang chỗ khác. Anh ta cười giả lả, đáp: “Vậy làm theo lời đạo diễn nói đi, tôi vẫn còn chút việc nên về trước nhé.”

Dứt lời, anh ta đứng lên đi thẳng ra ngoài, còn đụng vào lưng ghế nghe cái “cạch”.



Cửa phòng VIP mở ra rồi khép lại, bầu không khí trong phòng cũng trở lại với vẻ thoải mái ban đầu.

Đạo diễn Trương và phó đạo diễn thở phào một hơi, nhìn vẻ mặt muôn màu muôn vẻ của các diễn viên khác, cười nói: “Nào, ăn đi mọi người, gọi nhiều thế này, không ăn thì phí lắm. Cô Ôn, cô thích ăn thịt chân cua, hay gọi thêm nhé?”

Ôn Du từ chối: “Thôi không cần đâu ạ, tôi ăn nhiều lắm rồi.”

Những người còn lại thấy vậy cũng bắt đầu động đũa, cho dù làm ra vẻ hay đói thật thì ai cũng ăn rất nhiệt tình.

Người thủ vai nữ phụ số ba - Thu La đắn đo hồi lâu mới dám hỏi nhỏ: “Cô là em gái ông chủ công ty giải trí Giang Thượng thật đấy à?”

Lưu Việt không biết những tin đồn về Ôn Du, nhưng Thu La biết!

Trước kia Ôn Du theo đuổi Giang Vân Cẩn rõ mồn một, trừ việc chưa công khai tỏ tình ra, ai mà không biết cô đem lòng mến mộ Giang Vân Cẩn? Với cả Giang Vân Cẩn và Giang Vân Yến chỉ khác nhau có một chữ thôi, nghe đã biết là hai anh em rồi.

Ôn Du mím mím môi cười đáp: “Tôi cũng gọi ba mẹ anh ấy là ba mẹ.”

Tuy không nói thẳng, nhưng nghe vậy, ánh mắt Thu La thay đổi hẳn: “Ấy thế mà là thật?!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lẽ nào Giang Vân Cẩn được nhận nuôi?

Ôn Du im lặng, để cô gái cạnh mình mặc sức suy luận, cô đã no rồi. Mọi người thấy vậy, cũng buông hết bát đũa xuống. Giờ Ôn Du đã là người quyền lực nhất ở đây, họ nịnh bợ Ôn Du hệt như với Lưu Việt.

Làm Ôn Du thấy rõ mất tự nhiên. Lần này Lưu Việt giở trò, cô tức quá nên mới ra mặt xử lý anh ta, nào ngờ mọi chuyện thành ra thế này.

Ôn Du nói mãi, mọi người ngồi ăn thêm một lúc rồi mới tan tiệc. Ngày mai có cảnh quay, mọi người cũng không dám chơi bời tới muộn nên cùng nhau về khách sạn.

Ôn Du với Viên Đàn ở cùng tầng. Đợi mọi người đi hết, Viên Đàn nói một cách chân thành: “Cô Ôn, hôm nay cảm ơn em quá.”

Ôn Nhu cười: “Chị đừng khách sáo. Em cũng là khán giả, em không muốn nhân vật nữ chính mình thích bị yếu đuối hoá để làm nền cho nam chính.”

Viên Đàn cũng cười: “Ừ, chị cũng không muốn, nên chị nhất định sẽ cố gắng một trăm hai mươi phần trăm khả năng để diễn tròn vai.”

Ôn Du hài lòng hết biết. Dù cô không phải nhà đầu tư, nhưng Giang Vân Yến dùng danh nghĩa công ty để đầu tư phim đó! Dù giờ anh không còn ở công ty nhưng cổ phần vẫn còn đó, kiếm được tiền vẫn vào túi anh như thường!

Với cả Giang Vân Yến hào phóng lắm, có khi hứng lên là cho cô tiền đó! Hai người đều hài lòng, vui vẻ tạm biệt nhau, quay về phòng khác sạn.



Bên này, Giang Vân Yến cúp điện thoại, gấp máy tính xuống.

Bấy giờ phòng VIP trong câu lạc bộ lặng như tờ mới có tiếng động vang lên.

Mấy anh chàng khoảng hơn hai mươi tuổi nháy mắt ra hiệu với nhau, huých tay đá nhân, đùn đẩy nhau lên tiếng, cuối cùng, một trong số đó bị đẩy tới trước mặt Giang Vân Yến. Anh hơi nhíu mày, dịch sang bên cạnh với vẻ ghét bỏ.

Tiêu Kỳ Nghiễn bỗng làu bàu một cách bất mãn: “Anh có ý gì hả? Gì thì gì, em cũng là soái ca khiến hàng chục triệu trái tim thiếu nữ thổn thức đó!”

Giang Vân Yến liếc mắt nhìn anh ấy. Chẳng ừ hử gì, nhưng vẻ ghét bỏ rõ mồn một.

Tiêu Kỳ Nghiễn bực bội, sao người này lại cứ lạnh lùng, vô tình, vô cớ gây sự thế nhỉ?

Nhưng bây giờ điều quan trọng không phải chuyện này, mà là… Tiêu Kỳ Nghiễn phớt lờ sự ghét bỏ của Giang Vân Yến, cười hí hí sáp lại gần anh: “Giờ anh với cô em của anh hoà hợp ra phết nhỉ?! Gọi người ta là em bé nhà tôi liên tọi. Chẹp… Biệt danh này nghe sến phát ớn!”

Giang Vân Yến khó hiểu: “Cô ấy vốn là em bé nhà tôi mà?”

Ôn Du tới nhà họ Giang năm cô lên mười. Lúc đó anh đã mười tám tuổi, vừa lên đại học. Dù lúc đó anh vừa bận học, vừa cho chuyện công ty, không thường xuyên ở nhà, gần như chưa tiếp xúc gì với cô, nhưng anh cũng biết, cô là người nhà của anh!

Dù hơn nửa năm trước quan hệ giữa họ có chút thay đổi, nhưng vẫn là người nhà. Với anh thì đây không phải là biệt danh!

Trông Giang Vân Yến nghiêm chỉnh quá, Tiêu Kỳ Nghiễm suy nghĩ lệch lạc, đầu toàn cảnh tượng gắn mác 18+ hơi xấu hổ: “Anh Giang ơi, anh cứ như này mãi thì còn lâu mới có em nào thích!”

“Không cần.” Giang Vân Yến bình tĩnh uống một ngụm rượu.

“Ồ? Anh chung sống rất hạnh phúc với vợ bé nhỏ nên mới tự tin thế hả?” Tiêu Kỳ Nghiễn cười ranh mãnh: “Chẳng lẽ vì khả năng giường chiếu đỉnh của chóp?!”

Giang Vân Yến nhíu mày: “Đừng ăn nói linh tinh!”

Tiêu Kỳ Nghiễn: “...” Sa mạc lời!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách: Sau Khi Gả Cho Anh Trai Nam Chính, Nữ Phụ Liên Tục Đòi Ly Hôn

Số ký tự: 0