Xuyên Sách: Sau Khi Gả Cho Anh Trai Nam Chính, Nữ Phụ Liên Tục Đòi Ly Hôn
Chương 26
2024-10-18 21:06:35
Trước khi lập gia đình, Giang Vân Yến cứng ngắc thì thôi đi, giờ có vợ rồi mà vẫn chẳng khác gì thế? Cô nhóc kia được nhà họ Giang chiều chuộng như bà cô tổ, sao chịu được Giang Vân Yến hay vậy?
Nhớ hồi nghe tin Giang Vân Yến và Ôn Du kết hôn, cả đám sốc hết nấc!
Tuổi tác giữa họ và Ôn Du chênh lệch quá lớn, cũng không qua lại với nhau, cùng lắm coi như quen biết, cũng từng gặp vài lần.
Lúc tham dự đám cưới, bọn họ nhìn cô dâu chú rể, cảm giác lạ lùng hết biết. Nói quá lên thì trông chẳng khác gì ba với con gái, một người quá trưởng thành so với tuổi, người kia thì chưa đủ trưởng thành, còn bị chiều quá hoá hư.
Lúc đó họ còn đánh cuộc với nhau, cùng lắm nửa năm hai người sẽ ly hôn! Bởi ai nấy đều biết dù Giang Vân Cẩn đã có bạn gái, Ôn Du vẫn thích chạy theo Giang Vân Cẩn!
Vả lại xét về mọi mặt, thì Giang Vân Yến và Ôn Du đều quá khập khiễng, cuộc hôn nhân của họ chắc chắn không dài lâu. Ấy thế mà giờ đã sắp một năm, hai người họ vẫn yên ấm bên nhau!
Hôm nay hiếm có dịp người anh cuồng công việc dành thời gian uống chén rượu với họ. Tuy lúc nãy cũng đã bớt chút thời gian xử lý vài việc vặt, nhưng cũng coi như bình thường.
Nào ngờ đang chuyện trò say sưa, Giang Vân Yến nghe máy, đoạn bắt cả đám giữ trật tự, không được phép có tiếng ồn nào! Nhìn là biết đội vợ lên đầu, chỉ sợ bị vợ phát hiện gì đó.
Nhất là cái giọng điệu lúc nói chuyện điện thoại, chẳng khác gì dỗ trẻ con. Nghe sến phát ớn!
Quả thật khác một trời một vực với Giang Vân Yến trước kia! Tiêu Kỳ Nghiễn còn nghĩ bụng: chẳng lẽ đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn?
Đồ cuồng công việc lạnh lùng đã bị cô gái bé nhỏ kia thu phục rồi ư?
Nhưng khi tiếp xúc với họ, mặt mũi Giang Vân Yến vẫn lạnh như tiền, chẳng biết cười đùa là gì.
Một anh chàng trẻ cười hì hì, hỏi: “Nên anh tính bao giờ cho bọn em diện kiến đây?”
Giang Vân Yến im lặng một lát, đáp: “Chắc là Tết.”
“Ok, em đợi vậy. Chị dâu thích gì? Để em còn chuẩn bị quà gặp mặt.”
“... Chắc là đồ ăn?” Giang Vân Yến không chắc lắm, họ chung sống với nhau khá lâu, nhưng ngoài ăn ra, anh quả thực chưa nhận ra Ôn Du quá thích thứ gì khác.
Bình thường Ôn Du hay mua đủ loại rau và đồ ăn rồi chờ anh về nấu.
Đám người còn lại: “...”
Tiêu Kỳ Nghiễn sửng sốt: “Chuyện này mà cũng không biết? Hơn nửa năm nay anh sống sót kiểu gì vậy?!”
Giang Vân Yến trầm ngâm, suy nghĩ rất chi nghiêm túc rồi đáp: “Em ấy thích tiền.”
Anh nhớ lại cảnh ngày đó, Ôn Du biết có thể đầu tư vào Thiên Cung xong thì phấn khích tới mức ôm chầm lấy anh.
“Phụt ha ha.”
Những người còn lại cười thành tiếng, không ai nghĩ anh nói thật. Họ còn nghĩ bụng: Không có sở thích đặc biệt gì thì hơi khó tặng quà à nha.
…
Đoàn làm phim “Mưu Chi”
Từ khi Ôn Du ra tay càn quét Lưu Việt, giết gà dọa khỉ thì địa vị của cô trong đoàn phim cũng đã vọt lên tầm cao mới.
Vốn mọi người cũng rất khách sáo với cô vì biết nhà cô giàu, cũng đoán cô có chỗ dựa, nhưng không ai ngờ đó là Giang Vân Yến!
Công ty giải trí Giang Thượng vốn là một sự tồn tại như núi Thái Sơn trong giới giải trí, đương nhiên địa vị của người sáng lập công ty càng khỏi phải nói. Ôn Du có chỗ dựa này nên ngay cả đạo diễn cũng vô cùng khách sáo với cô.
Ôn Du hơi không quen, nhưng cũng không tới mức quá khó chịu. Cô không có quá nhiều cảnh quay, nhiều nhất là cảnh hành động võ thuật. Hầu hết những cảnh này do phó đạo diễn ở tổ quay B tiến hành. Lâu lâu mới có cảnh quay đối thoại cùng nam, nữ chính. Dần dà, mọi người thân thiết hơn rồi thì cũng không khách sáo mãi nữa.
Đoàn làm phim này xôm tụ hơn đoàn làm phim trước của Ôn Du rất rất nhiều.
Ví dụ như nữ phụ số hai và nam phụ số ba thực ra là người yêu cũ, nhưng giờ địa vị của họ đã không như xưa nữa. Nam phụ số ba muốn nối lại tình xưa, nhưng nữ phụ phố hai chẳng thèm quan tâm.
Nữ phụ số ba có bạn trai, còn mời mọi người trong đoàn phim uống trà sữa nữa. Nhưng có một lần Ôn Du không may phát hiện cô ấy và quản lý thân thiết tới mức không giống bạn bè bình thường.
Nhưng mọi người đều rất ăn ý, chưa bao giờ đề cập tới chuyện này.
Bình thường, mọi người cùng nhau quay phim, thỉnh thoảng cùng nhau đi ăn lẩu cho ấm bụng sau khi tan làm, ngoài mặt thì ai cũng là bạn bè cả.
Ôn Du có nhiều cảnh quay cùng nữ chính, họ tan làm cùng nhau mấy lần liền. Nhưng có lẽ vì chuyện bữa cơm lần trước nên Viên Đàn thân thiện với cô cực kỳ, thường xuyên rủ cô đi ăn cùng, dần dà, hai người thân nhau luôn.
Phần việc hôm nay đã xong, Tiểu Vu nhanh chóng mặc áo khoác giữ nhiệt kiểu quân đội cho cô, cảm giác gió rét lạnh căm chợt biến mất. Ôn Du vừa uống trà gừng nóng hổi, cảm giác như mình đã sống lại/
Cô nhìn sang bên cạnh, nữ chính đang quay cảnh cuối cùng trong hôm nay rồi.
Viên Đàn còn nhân lúc đạo diễn hô "cắt", vẫy tay với Ôn Du: "Đợi chị xíu, chị đảm bảo sẽ hoàn thành công việc trong vòng mười phút!"
Ôn Du gật đầu, cười: "Không gấp chị ạ."
Sau khi chỉnh trang mọi thứ, mọi người lại tiếp tục quay phim, sau đó đạo diễn gật đầu đầy hài lòng. Cảnh quay hôm nay đã xong, Viên Đàn nằm dưới đất lồm cồm bò dậy, họ vừa quay cảnh nam nữ chính gặp nguy hiểm trong chuyến du xuân.
Vì nữ chính phát hiện ra âm mưu của kẻ đối đầu với Thái tử, còn giáng cho bọn chúng một đòn cực đau khiến chúng tổn thất lớn. Nhưng cũng vì vậy mà thân phận nữ chính bị lộ tẩy, kẻ địch muốn diệt trừ nữ chính.
Kẻ địch cứ ngỡ nữ chính chỉ là hạng tép riu, giết chết nữ chính như trở bàn tay, nào ngờ nam chính cũng có mặt, cứu được nữ chính.
Cảnh đánh võ đầy kịch tính kết thúc, phim trường cũng rất bừa bộn. Lưu Việt chợt giơ chân đạp diễn viên mặc đồ nha hoàn một cú, nhíu mày quát: "Chịu cô luôn! Cảnh quay tối nay vẫn cần mặc bộ trang phục này, nhưng giờ bị cô làm rách rồi!"
Mặt mũi diễn viên đó thoáng cái trắng bệch, sợ tới mức chỉ dám xin lỗi liên hồi: "Xin lỗi, tôi không cố ý đâu, xin lỗi anh..."
"Phiền chết mất! Đồ ngu!" Lưu Việt nổi đóa.
Lưu Việt thấy diễn viên kia muốn xem trang phục của anh ta bị rách ở đâu, giơ chân định đạp thêm cái nữa.
Chợt ai đó tung cú đá hất văng cái chân của Lưu Việt ra, mũi chân đối phương tác động thẳng vào xương anh ta, khiến anh ta đau tới mức nhăn nhó mặt mày: "Mẹ nó..."
Chưa nói xong nhưng họng Lưu Việt đã kẹt cứng, nhìn Ôn Du trân trối.
Cơ mà sau khi Lưu Việt biết chỗ dựa sau lưng cô là ai thì không dám nói thêm gì nữa, vừa tức vừa sốt ruột.
Ôn Du nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng, kéo nữ diễn viên ra sau lưng, đứng chắn trước mặt cô ấy: "Trang phục rách thì tìm tổ đạo cụ xử lý, với lại bị có chút xíu chỗ đó, khâu vào là được mà? Bộ đồ có phải tài sản cá nhân của anh đâu? Mà dù phải đi chăng nữa thì anh cũng không nên đánh người khác."
Lưu Việt cứ thấy cô là lại nhớ tới chuyện xảy ra vào bữa lẩu ngày ấy. Đó là lần mất mặt nhất từ khi anh ta ra mắt tới giờ!
Lưu Việt đẩy lưỡi, toàn thân như bừng bừng lửa giận, cười lạnh nói: "Cô nghĩ mình là sứ giả công lý, tới đây để dạy đời ông đây đấy à? Có giỏi thì bảo vệ nó hai tư trên hai tư xem?"
Nói xong, Lưu Việt hằm hằm quay đi, đi được vài bước thì thấy cái chân bị đạp đau điếng, sắc mặt anh ta càng sa sầm hơn.
Kể từ hôm đó, những người khác vẫn làm việc như thường lệ, chỉ mỗi Lưu Việt trở nên ngày càng dễ cáu kỉnh. May mà đạo diễn Trương còn dùng giải trí Giang Thượng ghìm anh ta lại nên lúc quay quay phim, anh ta vẫn diễn khá ổn.
Ôn Du nhíu mày, nhìn diễn viên trẻ tuổi nọ.
Cô bé trắng trẻo, trẻ trung, chắc cũng mới ra nhập giới giải trí chưa lâu, vừa rồi cô bé bị Lưu Việt dọa tới mức hai vành mắt đỏ bừng. Cô bé thấy Ôn Du đi tới, vội cười nói: “Không sao, em đóng máy rồi ạ.”
Ôn Du gật đầu: “Về sau tránh xa anh ta ra.”
Cô bé đồng ý, Viên Đàn gọi Ôn Du, cô nhanh chân qua đó.
Hai người cùng đi tẩy trang, thay quần áo, ra ngoài đi ăn lẩu, họ đưa hai trợ lý đi cùng, sức ăn bốn người họ rất khá. Họ vẫn thuê phòng VIP, không có người ngoài, Viên Đàn lập tức lên tiếng: “Chị thấy giờ Lưu Việt vênh váo quá mức. Chuyện hôm nay không phải lần đầu đâu.”
“Lần nào cũng như hôm nay hả chị?” Ôn Du nhíu chặt mày.
Viên Đàn lắc đầu: “Cũng chưa tới mức đó, hôm nay ghê nhất.”
Ôn Du ăn một miếng thịt bò, nghĩ ngợi, có khi vì có cô ở cạnh nên Lưu Việt mới dễ nổi khùng hơn? Dù gì mấy lần anh ta chịu thiệt gần như đều nhờ công của cô cả mà.
À tất nhiên là vì anh ta đáng đời!
Viên Đàn nói: “Chị sợ anh ta quá trớn, chẳng may trở thành nghệ sĩ bị cấm lên sóng thì bộ phim này coi như đắp chiếu.”
Nói tới đây, Viên Đàn tức lộn ruột: “Đám đàn ông này không quản lý mình cho đàng hoàng được à? Vừa muốn kiếm tiền vừa coi trời bằng vung, gì cũng muốn có, cuối cùng mọi chuyện vỡ lở thì kéo theo cả chúng ta chịu tội. Hồi trước có bộ phim chị hùng hục quay suốt năm tháng trời, cuối cùng đắp chiếu r.i.p luôn!”
Ôn Du tỏ vẻ đồng cảm, gắp cho cô ấy hai miếng tiết vịt an ủi: “Chị ăn tiết vịt cho đỡ tức.”
Cô vừa nói vừa ăn hai miếng, nói: “Em sẽ nói chuyện với bên công ty.”
Viên Đàn yên lòng, có người giám sát, ít nhất Lưu Việt sẽ không làm việc gì quá đáng.
Nhớ hồi nghe tin Giang Vân Yến và Ôn Du kết hôn, cả đám sốc hết nấc!
Tuổi tác giữa họ và Ôn Du chênh lệch quá lớn, cũng không qua lại với nhau, cùng lắm coi như quen biết, cũng từng gặp vài lần.
Lúc tham dự đám cưới, bọn họ nhìn cô dâu chú rể, cảm giác lạ lùng hết biết. Nói quá lên thì trông chẳng khác gì ba với con gái, một người quá trưởng thành so với tuổi, người kia thì chưa đủ trưởng thành, còn bị chiều quá hoá hư.
Lúc đó họ còn đánh cuộc với nhau, cùng lắm nửa năm hai người sẽ ly hôn! Bởi ai nấy đều biết dù Giang Vân Cẩn đã có bạn gái, Ôn Du vẫn thích chạy theo Giang Vân Cẩn!
Vả lại xét về mọi mặt, thì Giang Vân Yến và Ôn Du đều quá khập khiễng, cuộc hôn nhân của họ chắc chắn không dài lâu. Ấy thế mà giờ đã sắp một năm, hai người họ vẫn yên ấm bên nhau!
Hôm nay hiếm có dịp người anh cuồng công việc dành thời gian uống chén rượu với họ. Tuy lúc nãy cũng đã bớt chút thời gian xử lý vài việc vặt, nhưng cũng coi như bình thường.
Nào ngờ đang chuyện trò say sưa, Giang Vân Yến nghe máy, đoạn bắt cả đám giữ trật tự, không được phép có tiếng ồn nào! Nhìn là biết đội vợ lên đầu, chỉ sợ bị vợ phát hiện gì đó.
Nhất là cái giọng điệu lúc nói chuyện điện thoại, chẳng khác gì dỗ trẻ con. Nghe sến phát ớn!
Quả thật khác một trời một vực với Giang Vân Yến trước kia! Tiêu Kỳ Nghiễn còn nghĩ bụng: chẳng lẽ đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn?
Đồ cuồng công việc lạnh lùng đã bị cô gái bé nhỏ kia thu phục rồi ư?
Nhưng khi tiếp xúc với họ, mặt mũi Giang Vân Yến vẫn lạnh như tiền, chẳng biết cười đùa là gì.
Một anh chàng trẻ cười hì hì, hỏi: “Nên anh tính bao giờ cho bọn em diện kiến đây?”
Giang Vân Yến im lặng một lát, đáp: “Chắc là Tết.”
“Ok, em đợi vậy. Chị dâu thích gì? Để em còn chuẩn bị quà gặp mặt.”
“... Chắc là đồ ăn?” Giang Vân Yến không chắc lắm, họ chung sống với nhau khá lâu, nhưng ngoài ăn ra, anh quả thực chưa nhận ra Ôn Du quá thích thứ gì khác.
Bình thường Ôn Du hay mua đủ loại rau và đồ ăn rồi chờ anh về nấu.
Đám người còn lại: “...”
Tiêu Kỳ Nghiễn sửng sốt: “Chuyện này mà cũng không biết? Hơn nửa năm nay anh sống sót kiểu gì vậy?!”
Giang Vân Yến trầm ngâm, suy nghĩ rất chi nghiêm túc rồi đáp: “Em ấy thích tiền.”
Anh nhớ lại cảnh ngày đó, Ôn Du biết có thể đầu tư vào Thiên Cung xong thì phấn khích tới mức ôm chầm lấy anh.
“Phụt ha ha.”
Những người còn lại cười thành tiếng, không ai nghĩ anh nói thật. Họ còn nghĩ bụng: Không có sở thích đặc biệt gì thì hơi khó tặng quà à nha.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
Đoàn làm phim “Mưu Chi”
Từ khi Ôn Du ra tay càn quét Lưu Việt, giết gà dọa khỉ thì địa vị của cô trong đoàn phim cũng đã vọt lên tầm cao mới.
Vốn mọi người cũng rất khách sáo với cô vì biết nhà cô giàu, cũng đoán cô có chỗ dựa, nhưng không ai ngờ đó là Giang Vân Yến!
Công ty giải trí Giang Thượng vốn là một sự tồn tại như núi Thái Sơn trong giới giải trí, đương nhiên địa vị của người sáng lập công ty càng khỏi phải nói. Ôn Du có chỗ dựa này nên ngay cả đạo diễn cũng vô cùng khách sáo với cô.
Ôn Du hơi không quen, nhưng cũng không tới mức quá khó chịu. Cô không có quá nhiều cảnh quay, nhiều nhất là cảnh hành động võ thuật. Hầu hết những cảnh này do phó đạo diễn ở tổ quay B tiến hành. Lâu lâu mới có cảnh quay đối thoại cùng nam, nữ chính. Dần dà, mọi người thân thiết hơn rồi thì cũng không khách sáo mãi nữa.
Đoàn làm phim này xôm tụ hơn đoàn làm phim trước của Ôn Du rất rất nhiều.
Ví dụ như nữ phụ số hai và nam phụ số ba thực ra là người yêu cũ, nhưng giờ địa vị của họ đã không như xưa nữa. Nam phụ số ba muốn nối lại tình xưa, nhưng nữ phụ phố hai chẳng thèm quan tâm.
Nữ phụ số ba có bạn trai, còn mời mọi người trong đoàn phim uống trà sữa nữa. Nhưng có một lần Ôn Du không may phát hiện cô ấy và quản lý thân thiết tới mức không giống bạn bè bình thường.
Nhưng mọi người đều rất ăn ý, chưa bao giờ đề cập tới chuyện này.
Bình thường, mọi người cùng nhau quay phim, thỉnh thoảng cùng nhau đi ăn lẩu cho ấm bụng sau khi tan làm, ngoài mặt thì ai cũng là bạn bè cả.
Ôn Du có nhiều cảnh quay cùng nữ chính, họ tan làm cùng nhau mấy lần liền. Nhưng có lẽ vì chuyện bữa cơm lần trước nên Viên Đàn thân thiện với cô cực kỳ, thường xuyên rủ cô đi ăn cùng, dần dà, hai người thân nhau luôn.
Phần việc hôm nay đã xong, Tiểu Vu nhanh chóng mặc áo khoác giữ nhiệt kiểu quân đội cho cô, cảm giác gió rét lạnh căm chợt biến mất. Ôn Du vừa uống trà gừng nóng hổi, cảm giác như mình đã sống lại/
Cô nhìn sang bên cạnh, nữ chính đang quay cảnh cuối cùng trong hôm nay rồi.
Viên Đàn còn nhân lúc đạo diễn hô "cắt", vẫy tay với Ôn Du: "Đợi chị xíu, chị đảm bảo sẽ hoàn thành công việc trong vòng mười phút!"
Ôn Du gật đầu, cười: "Không gấp chị ạ."
Sau khi chỉnh trang mọi thứ, mọi người lại tiếp tục quay phim, sau đó đạo diễn gật đầu đầy hài lòng. Cảnh quay hôm nay đã xong, Viên Đàn nằm dưới đất lồm cồm bò dậy, họ vừa quay cảnh nam nữ chính gặp nguy hiểm trong chuyến du xuân.
Vì nữ chính phát hiện ra âm mưu của kẻ đối đầu với Thái tử, còn giáng cho bọn chúng một đòn cực đau khiến chúng tổn thất lớn. Nhưng cũng vì vậy mà thân phận nữ chính bị lộ tẩy, kẻ địch muốn diệt trừ nữ chính.
Kẻ địch cứ ngỡ nữ chính chỉ là hạng tép riu, giết chết nữ chính như trở bàn tay, nào ngờ nam chính cũng có mặt, cứu được nữ chính.
Cảnh đánh võ đầy kịch tính kết thúc, phim trường cũng rất bừa bộn. Lưu Việt chợt giơ chân đạp diễn viên mặc đồ nha hoàn một cú, nhíu mày quát: "Chịu cô luôn! Cảnh quay tối nay vẫn cần mặc bộ trang phục này, nhưng giờ bị cô làm rách rồi!"
Mặt mũi diễn viên đó thoáng cái trắng bệch, sợ tới mức chỉ dám xin lỗi liên hồi: "Xin lỗi, tôi không cố ý đâu, xin lỗi anh..."
"Phiền chết mất! Đồ ngu!" Lưu Việt nổi đóa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Việt thấy diễn viên kia muốn xem trang phục của anh ta bị rách ở đâu, giơ chân định đạp thêm cái nữa.
Chợt ai đó tung cú đá hất văng cái chân của Lưu Việt ra, mũi chân đối phương tác động thẳng vào xương anh ta, khiến anh ta đau tới mức nhăn nhó mặt mày: "Mẹ nó..."
Chưa nói xong nhưng họng Lưu Việt đã kẹt cứng, nhìn Ôn Du trân trối.
Cơ mà sau khi Lưu Việt biết chỗ dựa sau lưng cô là ai thì không dám nói thêm gì nữa, vừa tức vừa sốt ruột.
Ôn Du nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng, kéo nữ diễn viên ra sau lưng, đứng chắn trước mặt cô ấy: "Trang phục rách thì tìm tổ đạo cụ xử lý, với lại bị có chút xíu chỗ đó, khâu vào là được mà? Bộ đồ có phải tài sản cá nhân của anh đâu? Mà dù phải đi chăng nữa thì anh cũng không nên đánh người khác."
Lưu Việt cứ thấy cô là lại nhớ tới chuyện xảy ra vào bữa lẩu ngày ấy. Đó là lần mất mặt nhất từ khi anh ta ra mắt tới giờ!
Lưu Việt đẩy lưỡi, toàn thân như bừng bừng lửa giận, cười lạnh nói: "Cô nghĩ mình là sứ giả công lý, tới đây để dạy đời ông đây đấy à? Có giỏi thì bảo vệ nó hai tư trên hai tư xem?"
Nói xong, Lưu Việt hằm hằm quay đi, đi được vài bước thì thấy cái chân bị đạp đau điếng, sắc mặt anh ta càng sa sầm hơn.
Kể từ hôm đó, những người khác vẫn làm việc như thường lệ, chỉ mỗi Lưu Việt trở nên ngày càng dễ cáu kỉnh. May mà đạo diễn Trương còn dùng giải trí Giang Thượng ghìm anh ta lại nên lúc quay quay phim, anh ta vẫn diễn khá ổn.
Ôn Du nhíu mày, nhìn diễn viên trẻ tuổi nọ.
Cô bé trắng trẻo, trẻ trung, chắc cũng mới ra nhập giới giải trí chưa lâu, vừa rồi cô bé bị Lưu Việt dọa tới mức hai vành mắt đỏ bừng. Cô bé thấy Ôn Du đi tới, vội cười nói: “Không sao, em đóng máy rồi ạ.”
Ôn Du gật đầu: “Về sau tránh xa anh ta ra.”
Cô bé đồng ý, Viên Đàn gọi Ôn Du, cô nhanh chân qua đó.
Hai người cùng đi tẩy trang, thay quần áo, ra ngoài đi ăn lẩu, họ đưa hai trợ lý đi cùng, sức ăn bốn người họ rất khá. Họ vẫn thuê phòng VIP, không có người ngoài, Viên Đàn lập tức lên tiếng: “Chị thấy giờ Lưu Việt vênh váo quá mức. Chuyện hôm nay không phải lần đầu đâu.”
“Lần nào cũng như hôm nay hả chị?” Ôn Du nhíu chặt mày.
Viên Đàn lắc đầu: “Cũng chưa tới mức đó, hôm nay ghê nhất.”
Ôn Du ăn một miếng thịt bò, nghĩ ngợi, có khi vì có cô ở cạnh nên Lưu Việt mới dễ nổi khùng hơn? Dù gì mấy lần anh ta chịu thiệt gần như đều nhờ công của cô cả mà.
À tất nhiên là vì anh ta đáng đời!
Viên Đàn nói: “Chị sợ anh ta quá trớn, chẳng may trở thành nghệ sĩ bị cấm lên sóng thì bộ phim này coi như đắp chiếu.”
Nói tới đây, Viên Đàn tức lộn ruột: “Đám đàn ông này không quản lý mình cho đàng hoàng được à? Vừa muốn kiếm tiền vừa coi trời bằng vung, gì cũng muốn có, cuối cùng mọi chuyện vỡ lở thì kéo theo cả chúng ta chịu tội. Hồi trước có bộ phim chị hùng hục quay suốt năm tháng trời, cuối cùng đắp chiếu r.i.p luôn!”
Ôn Du tỏ vẻ đồng cảm, gắp cho cô ấy hai miếng tiết vịt an ủi: “Chị ăn tiết vịt cho đỡ tức.”
Cô vừa nói vừa ăn hai miếng, nói: “Em sẽ nói chuyện với bên công ty.”
Viên Đàn yên lòng, có người giám sát, ít nhất Lưu Việt sẽ không làm việc gì quá đáng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro