Xuyên Sách Thập Niên 70: Mỹ Nhân Trời Sinh Có Thần Lực
Tiến Vào Ngọn N...
Đừng cúp máy
2024-08-22 22:25:46
===========
Dư Dao sau khi từ biệt cả nhà chị dâu cũng không vội về nhà, mà là lặng lẽ đi đến ngọn núi Đại Thanh gần huyện thành.
Đại Thanh là ngọn núi cao nhất trong huyện.
Khi Dư Dao mới đến thế giới này, cô đã nghe nhiều về truyền thuyết của núi Đại Thanh.
Mỗi khi nhắc đến chuyện này, các bà thím trong thôn đều miệng lưỡi lưu loát, nói không ngừng, trong nháy mắt liền hóa thân thành những người kể chuyện điêu luyện.
Nghe nói, ngày xưa trong núi có một nhóm thổ phỉ và cho đến bây giờ vẫn chưa có ai xuống núi. Mấy năm trước, mọi người căn bản không coi trọng truyền thuyết này, nhưng từ khi có một nhóm người nổi hứng chạy vào trong núi tìm những kẻ đó thì không thấy họ trở về nữa.
Về sau không biết sao mà câu chuyện càng lúc càng huyền bí, bây giờ nghe đến là khiến người ta sợ hãi.
Những bà thím trong thôn đem tình huống hung hiểm trong núi nói đến vô cùng kỳ diệu, như thể họ đã tận mắt chứng kiến. Nhưng Dư Dao thực ra không tin, nếu quả thật là có tình trạng như vậy, trong huyện đã sớm phái người đi xem xét rồi, sao để cho người khác làm loạn được?
Nếu như không phải lời đồn, thì đó chính là cố ý truyền ra tin tức, vì không để cho người ta dễ dàng lên núi Đại Thanh, nhưng Dư Dao cảm thấy loại khả năng này không lớn, bởi vì huyên náo càng lớn thì càng dễ dàng thu hút sự chú ý hơn.
Bất kể là loại khả năng nào, Dư Dao cũng không sợ, người càng ít cô càng có thể ở trong núi tìm được thứ tốt.
Thời đại này tài nguyên rừng rậm quá phong phú, không đi dạo cũng không xứng đáng với không gian cô mới có được.
Từ huyện thành ra ngoài, đi theo hướng đông nam khoảng nửa giờ thì đến chân núi.
Càng gần núi Đại Thanh, số lượng nhà cửa càng ít, nhìn có vẻ thực sự bí ẩn, nhưng điều này lại vừa vặn thuận tiện cho Dư Dao.
Cô ở trên đường tận lực tránh người đi đường, không để ai nhìn thấy hành tung của mình.
Chủ yếu là để tránh gặp rắc rối.
Hôm nay thời tiết vẫn rất nóng. Sau khi ăn cơm xong, Dư Dao ra khỏi huyện thành liền đúng vào thời điểm mặt trời gay gắt nhất vào buổi chiều. Lúc này, hầu hết mọi người đều ở trong nhà nghỉ ngơi, đợi đến khi mặt trời hạ thấp hơn một chút mới ra ngoài làm việc để tránh bị cảm nắng.
Vì vậy, Dư Dao đã rất thuận lợi vào núi.
Mặc dù, các ngọn núi nhìn bề ngoài đều có vẻ giống nhau, nhưng Dư Dao lại cảm nhận được sự khác biệt ở nơi này, thật giống như từ trong vô hình cô có thể cảm nhận được sinh khí của núi rừng.
Đương nhiên, chuyện này quá mức mơ hồ, ngay cả Dư Dao cũng không tin lắm.
Dư Dao sau khi từ biệt cả nhà chị dâu cũng không vội về nhà, mà là lặng lẽ đi đến ngọn núi Đại Thanh gần huyện thành.
Đại Thanh là ngọn núi cao nhất trong huyện.
Khi Dư Dao mới đến thế giới này, cô đã nghe nhiều về truyền thuyết của núi Đại Thanh.
Mỗi khi nhắc đến chuyện này, các bà thím trong thôn đều miệng lưỡi lưu loát, nói không ngừng, trong nháy mắt liền hóa thân thành những người kể chuyện điêu luyện.
Nghe nói, ngày xưa trong núi có một nhóm thổ phỉ và cho đến bây giờ vẫn chưa có ai xuống núi. Mấy năm trước, mọi người căn bản không coi trọng truyền thuyết này, nhưng từ khi có một nhóm người nổi hứng chạy vào trong núi tìm những kẻ đó thì không thấy họ trở về nữa.
Về sau không biết sao mà câu chuyện càng lúc càng huyền bí, bây giờ nghe đến là khiến người ta sợ hãi.
Những bà thím trong thôn đem tình huống hung hiểm trong núi nói đến vô cùng kỳ diệu, như thể họ đã tận mắt chứng kiến. Nhưng Dư Dao thực ra không tin, nếu quả thật là có tình trạng như vậy, trong huyện đã sớm phái người đi xem xét rồi, sao để cho người khác làm loạn được?
Nếu như không phải lời đồn, thì đó chính là cố ý truyền ra tin tức, vì không để cho người ta dễ dàng lên núi Đại Thanh, nhưng Dư Dao cảm thấy loại khả năng này không lớn, bởi vì huyên náo càng lớn thì càng dễ dàng thu hút sự chú ý hơn.
Bất kể là loại khả năng nào, Dư Dao cũng không sợ, người càng ít cô càng có thể ở trong núi tìm được thứ tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời đại này tài nguyên rừng rậm quá phong phú, không đi dạo cũng không xứng đáng với không gian cô mới có được.
Từ huyện thành ra ngoài, đi theo hướng đông nam khoảng nửa giờ thì đến chân núi.
Càng gần núi Đại Thanh, số lượng nhà cửa càng ít, nhìn có vẻ thực sự bí ẩn, nhưng điều này lại vừa vặn thuận tiện cho Dư Dao.
Cô ở trên đường tận lực tránh người đi đường, không để ai nhìn thấy hành tung của mình.
Chủ yếu là để tránh gặp rắc rối.
Hôm nay thời tiết vẫn rất nóng. Sau khi ăn cơm xong, Dư Dao ra khỏi huyện thành liền đúng vào thời điểm mặt trời gay gắt nhất vào buổi chiều. Lúc này, hầu hết mọi người đều ở trong nhà nghỉ ngơi, đợi đến khi mặt trời hạ thấp hơn một chút mới ra ngoài làm việc để tránh bị cảm nắng.
Vì vậy, Dư Dao đã rất thuận lợi vào núi.
Mặc dù, các ngọn núi nhìn bề ngoài đều có vẻ giống nhau, nhưng Dư Dao lại cảm nhận được sự khác biệt ở nơi này, thật giống như từ trong vô hình cô có thể cảm nhận được sinh khí của núi rừng.
Đương nhiên, chuyện này quá mức mơ hồ, ngay cả Dư Dao cũng không tin lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro