Xuyên Sách Thập Niên 70: Vợ Chồng Son Người Này Thiếu Đạo Đức Hơn Người Kia
Đồng Cam Cộng K...
2024-11-12 18:12:37
Cố Triều Dương không biết rằng Giang Noãn, người đang nói về 10 đồng tiền còn lại như một báu vật, sắp có khoản thu nhập 600 đồng – số tiền này đủ bằng lương của một công nhân chính thức trong hai năm.
Nhìn Giang Noãn xem 10 đồng như của quý, lại còn cười nói về chuyện đi ăn chực, lòng anh không khỏi cảm thấy xót xa.
Trước đây, ngoài những người bạn chiến hữu nể mặt ông nội anh mà không dám giúp đỡ công khai thì anh cũng chẳng muốn nhờ cậy ai. Nhưng thấy Giang Noãn thế này, anh nghĩ có gì mà mình không làm được chứ?
Khi người ta còn chẳng muốn cho anh một bữa ăn, Giang Noãn lại khẳng định có cô thì anh sẽ không bị đói. Thế này mới là anh em tốt, nghĩa khí!
Nghĩ vậy, Cố Triều Dương như quyết định điều gì đó, anh nhét ngay 100 đồng vào tay Giang Noãn, giống như lúc cô vừa nhét hai quả trứng vào tay anh, rất kiên quyết:
“Em yên tâm, anh cũng có 10 đồng, trước đây phải trích ra mua đồ dùng hàng ngày, giờ chỉ cần ăn thôi thì chắc chắn đủ.”
“Nếu không đủ, anh sẽ mang hộp cơm đi xin mấy người đồng đội giàu có hơn. Anh sẽ đứng trước bàn của họ, cứ trơ mặt mà nhìn họ ăn, không tin là họ không cho. Mỗi người cho một miếng, thế nào cũng đủ no.”
Giang Noãn: “...”
Nụ cười trên môi cô dần cứng lại.
Không phải chứ, anh trai à, không cần phải thế đâu!
Anh cũng thật chu đáo, còn biết chọn mấy đồng đội khá giả để “bòn rút”.
Nhưng nếu anh thật sự đến mức phải đứng xin ăn trước mặt người ta, thì đó không chỉ là chuyện thể diện của riêng anh nữa, mà cả cô cũng bị liên lụy đấy!
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố Triều Dương, lần đầu tiên Giang Noãn cảm thấy việc thuyết phục ai đó không còn thú vị nữa. Cô có cảm giác như mình đang bắt nạt một chàng trai ngây ngô. Là người không có trái tim nhưng ngay cả cô cũng thấy hơi không đành lòng.
Cô vừa định mở miệng nói gì đó, nhưng lần này lại không nhanh bằng Cố Triều Dương.
Anh đẩy nhẹ cô ra khỏi cửa, rồi học theo giọng điệu ân cần của cô lúc nãy mà dặn dò: “Đi đi, đừng lo cho anh, anh cũng ra ngoài ngay đây. Chúng ta cùng nhau ‘ăn chực’ cho tốt nhé.”
Nói xong, “rầm” một tiếng, anh đóng cửa lại.
Giang Noãn: “...”
Đứng thừ người trước cửa, lần đầu tiên cô cảm nhận một chút cảm giác buồn bã.
Cô không hiểu nổi, tại sao cô và Cố Triều Dương lại đến mức này?
Nghe cứ như hai vợ chồng trẻ khổ sở, ngày ngày xách bát đi ăn xin, lúc thì xin chỗ này một chút, chỗ kia một chút, không khéo lại bị người ta đặt cho cái tên “đôi vợ chồng ăn xin” mất thôi.
Xa tận Bắc Kinh, nếu ông nội Cố biết rằng dưới sự sắp đặt của ông, hai đứa cháu thật sự “đồng cam cộng khổ” đến mức này, không biết ông sẽ muốn khóc hay cười!
Nhìn Giang Noãn xem 10 đồng như của quý, lại còn cười nói về chuyện đi ăn chực, lòng anh không khỏi cảm thấy xót xa.
Trước đây, ngoài những người bạn chiến hữu nể mặt ông nội anh mà không dám giúp đỡ công khai thì anh cũng chẳng muốn nhờ cậy ai. Nhưng thấy Giang Noãn thế này, anh nghĩ có gì mà mình không làm được chứ?
Khi người ta còn chẳng muốn cho anh một bữa ăn, Giang Noãn lại khẳng định có cô thì anh sẽ không bị đói. Thế này mới là anh em tốt, nghĩa khí!
Nghĩ vậy, Cố Triều Dương như quyết định điều gì đó, anh nhét ngay 100 đồng vào tay Giang Noãn, giống như lúc cô vừa nhét hai quả trứng vào tay anh, rất kiên quyết:
“Em yên tâm, anh cũng có 10 đồng, trước đây phải trích ra mua đồ dùng hàng ngày, giờ chỉ cần ăn thôi thì chắc chắn đủ.”
“Nếu không đủ, anh sẽ mang hộp cơm đi xin mấy người đồng đội giàu có hơn. Anh sẽ đứng trước bàn của họ, cứ trơ mặt mà nhìn họ ăn, không tin là họ không cho. Mỗi người cho một miếng, thế nào cũng đủ no.”
Giang Noãn: “...”
Nụ cười trên môi cô dần cứng lại.
Không phải chứ, anh trai à, không cần phải thế đâu!
Anh cũng thật chu đáo, còn biết chọn mấy đồng đội khá giả để “bòn rút”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng nếu anh thật sự đến mức phải đứng xin ăn trước mặt người ta, thì đó không chỉ là chuyện thể diện của riêng anh nữa, mà cả cô cũng bị liên lụy đấy!
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố Triều Dương, lần đầu tiên Giang Noãn cảm thấy việc thuyết phục ai đó không còn thú vị nữa. Cô có cảm giác như mình đang bắt nạt một chàng trai ngây ngô. Là người không có trái tim nhưng ngay cả cô cũng thấy hơi không đành lòng.
Cô vừa định mở miệng nói gì đó, nhưng lần này lại không nhanh bằng Cố Triều Dương.
Anh đẩy nhẹ cô ra khỏi cửa, rồi học theo giọng điệu ân cần của cô lúc nãy mà dặn dò: “Đi đi, đừng lo cho anh, anh cũng ra ngoài ngay đây. Chúng ta cùng nhau ‘ăn chực’ cho tốt nhé.”
Nói xong, “rầm” một tiếng, anh đóng cửa lại.
Giang Noãn: “...”
Đứng thừ người trước cửa, lần đầu tiên cô cảm nhận một chút cảm giác buồn bã.
Cô không hiểu nổi, tại sao cô và Cố Triều Dương lại đến mức này?
Nghe cứ như hai vợ chồng trẻ khổ sở, ngày ngày xách bát đi ăn xin, lúc thì xin chỗ này một chút, chỗ kia một chút, không khéo lại bị người ta đặt cho cái tên “đôi vợ chồng ăn xin” mất thôi.
Xa tận Bắc Kinh, nếu ông nội Cố biết rằng dưới sự sắp đặt của ông, hai đứa cháu thật sự “đồng cam cộng khổ” đến mức này, không biết ông sẽ muốn khóc hay cười!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro