Xuyên Sách Thập Niên 70: Vợ Chồng Son Người Này Thiếu Đạo Đức Hơn Người Kia
Chỉ Dạy
2024-11-12 18:12:37
Cố Triều Dương nghe mà gật gù liên tục, rồi nói với Giang Noãn:
“Yên tâm đi, chú Hạ chắc chắn không dám đánh chúng ta đâu. Anh biết cách làm lành với chú ấy mà. Hồi nhỏ, anh với con trai chú ấy làm vỡ cái nghiên mực yêu thích của chú ấy, chú Hạ tức đến mức đuổi theo bọn anh định đánh.”
“Cuối cùng, anh lục trong bộ sưu tập của ông nội một cái nghiên mực khác, đưa cho chú Hạ, thế là chú ấy bỏ chạy luôn, sau này khi ông nội hỏi, chú ấy nhất quyết không thừa nhận là mình đã lấy.”
Giang Noãn: "..."
Không ngờ là từ nhỏ Cố Triều Dương đã “dám chơi” thế này, trách gì lớn lên anh lại bị ông nội "trị" nhiều đến vậy.
Hạ Đông Khởi hoàn toàn không biết rằng cặp vợ chồng này vẫn còn đang âm mưu "vặt lông" ông thêm, thậm chí còn định dùng cả vợ ông và ông cụ để đe dọa. Nếu ông mà biết thì không bao giờ ông giúp tên oắt con kia.
Sau một ngày tiếp xúc hôm qua, Giang Noãn cũng coi như hiểu được phần nào tính khí của Cố Triều Dương. Mặc dù tối qua đã khiến Cố Triều Dương tức đến nín lặng, nhưng điều đó không cản trở cô sáng nay tiếp tục "lừa ngọt" anh.
Trước khi thu dọn đồ đạc, Giang Noãn đã cẩn thận lấy ra bốn quả trứng, rửa sạch và bỏ vào nồi luộc.
Khi trứng chín, cô lấy hai quả cho mình, còn lại hai quả nhét vào tay Cố Triều Dương, rất dịu dàng nhắc nhở:
"Trứng này em luộc bốn quả, em đem một quả cho ông Vu, em ăn một quả, còn lại hai quả này đều cho anh. Đừng chỉ ăn bánh ngô mãi, không đủ dinh dưỡng đâu. Em đi trước nhé, tối gặp lại."
Nghe vậy, Cố Triều Dương sững người một lúc.
Cầm hai quả trứng luộc còn nóng hổi trong tay, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Giang Noãn đã mặc xong áo quần, chuẩn bị ra ngoài. Cố Triều Dương vội bước nhanh lên trước, nắm lấy vạt áo của Giang Noãn.
Giang Noãn khẽ mỉm cười, nhưng quay lại thì tỏ vẻ ngạc nhiên:
“Gì thế? Trứng chưa luộc chín à?”
“Không, không, chín rồi.” Cố Triều Dương vội lắc đầu.
Anh nắm chặt hai quả trứng trong tay trái, còn tay phải kéo áo của Giang Noãn, nhất là khi thấy cô cẩn thận nhét hai quả trứng vào túi áo, lòng anh lại thêm phức tạp. Quả nhiên, anh đoán không sai, Giang Noãn chỉ là miệng cứng lòng mềm.
Nếu không thì tại sao cô đưa anh hai quả trứng, còn bản thân chỉ giữ lại một quả mà ăn?
Hiểu được điều đó, Cố Triều Dương không chần chừ móc ngay tiền ra, chưa kịp ấm tay đã nhét ngay vào tay Giang Noãn, kiên quyết nói: “Cầm đi!”
Giang Noãn giật mình ngạc nhiên.
Cô vừa nãy chỉ muốn tranh thủ gây ấn tượng tốt, để dễ dàng khiến Cố Triều Dương tiếp tục chăm chỉ làm việc, chứ không hề nghĩ đến việc lấy tiền của anh.
Cô vội vàng từ chối: “Anh làm gì vậy? Đây là tiền chú Hạ đưa cho anh, còn có cả phiếu lương thực và phiếu thịt, anh phải giữ kỹ, trưa nay còn ra căng tin gọi món mặn mà ăn.”
“Em thấy hôm qua anh chỉ ăn hai cái bánh bột ngô thôi, muốn nhắc anh từ lâu rồi, dù khó khăn đến đâu cũng đừng tiết kiệm quá mức, vì sức khỏe là quan trọng nhất. Đừng nghĩ mình còn trẻ mà ép bản thân quá, anh yên tâm, sau này cơ hội kiếm tiền nhiều lắm, hơn nữa còn có em, không lo đói đâu.”
“Với lại em cũng có tiền mà, anh quên rồi à, em còn 10 đồng chưa xài đến, mà lát nữa em đi học với ông Vu, tiện thể ăn chực luôn, không phải tốn tiền, lại tiết kiệm được nữa.”
Giang Noãn nói xong, còn đắc ý cười, vẻ mặt như vừa bắt được món hời lớn.
“Yên tâm đi, chú Hạ chắc chắn không dám đánh chúng ta đâu. Anh biết cách làm lành với chú ấy mà. Hồi nhỏ, anh với con trai chú ấy làm vỡ cái nghiên mực yêu thích của chú ấy, chú Hạ tức đến mức đuổi theo bọn anh định đánh.”
“Cuối cùng, anh lục trong bộ sưu tập của ông nội một cái nghiên mực khác, đưa cho chú Hạ, thế là chú ấy bỏ chạy luôn, sau này khi ông nội hỏi, chú ấy nhất quyết không thừa nhận là mình đã lấy.”
Giang Noãn: "..."
Không ngờ là từ nhỏ Cố Triều Dương đã “dám chơi” thế này, trách gì lớn lên anh lại bị ông nội "trị" nhiều đến vậy.
Hạ Đông Khởi hoàn toàn không biết rằng cặp vợ chồng này vẫn còn đang âm mưu "vặt lông" ông thêm, thậm chí còn định dùng cả vợ ông và ông cụ để đe dọa. Nếu ông mà biết thì không bao giờ ông giúp tên oắt con kia.
Sau một ngày tiếp xúc hôm qua, Giang Noãn cũng coi như hiểu được phần nào tính khí của Cố Triều Dương. Mặc dù tối qua đã khiến Cố Triều Dương tức đến nín lặng, nhưng điều đó không cản trở cô sáng nay tiếp tục "lừa ngọt" anh.
Trước khi thu dọn đồ đạc, Giang Noãn đã cẩn thận lấy ra bốn quả trứng, rửa sạch và bỏ vào nồi luộc.
Khi trứng chín, cô lấy hai quả cho mình, còn lại hai quả nhét vào tay Cố Triều Dương, rất dịu dàng nhắc nhở:
"Trứng này em luộc bốn quả, em đem một quả cho ông Vu, em ăn một quả, còn lại hai quả này đều cho anh. Đừng chỉ ăn bánh ngô mãi, không đủ dinh dưỡng đâu. Em đi trước nhé, tối gặp lại."
Nghe vậy, Cố Triều Dương sững người một lúc.
Cầm hai quả trứng luộc còn nóng hổi trong tay, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Giang Noãn đã mặc xong áo quần, chuẩn bị ra ngoài. Cố Triều Dương vội bước nhanh lên trước, nắm lấy vạt áo của Giang Noãn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Noãn khẽ mỉm cười, nhưng quay lại thì tỏ vẻ ngạc nhiên:
“Gì thế? Trứng chưa luộc chín à?”
“Không, không, chín rồi.” Cố Triều Dương vội lắc đầu.
Anh nắm chặt hai quả trứng trong tay trái, còn tay phải kéo áo của Giang Noãn, nhất là khi thấy cô cẩn thận nhét hai quả trứng vào túi áo, lòng anh lại thêm phức tạp. Quả nhiên, anh đoán không sai, Giang Noãn chỉ là miệng cứng lòng mềm.
Nếu không thì tại sao cô đưa anh hai quả trứng, còn bản thân chỉ giữ lại một quả mà ăn?
Hiểu được điều đó, Cố Triều Dương không chần chừ móc ngay tiền ra, chưa kịp ấm tay đã nhét ngay vào tay Giang Noãn, kiên quyết nói: “Cầm đi!”
Giang Noãn giật mình ngạc nhiên.
Cô vừa nãy chỉ muốn tranh thủ gây ấn tượng tốt, để dễ dàng khiến Cố Triều Dương tiếp tục chăm chỉ làm việc, chứ không hề nghĩ đến việc lấy tiền của anh.
Cô vội vàng từ chối: “Anh làm gì vậy? Đây là tiền chú Hạ đưa cho anh, còn có cả phiếu lương thực và phiếu thịt, anh phải giữ kỹ, trưa nay còn ra căng tin gọi món mặn mà ăn.”
“Em thấy hôm qua anh chỉ ăn hai cái bánh bột ngô thôi, muốn nhắc anh từ lâu rồi, dù khó khăn đến đâu cũng đừng tiết kiệm quá mức, vì sức khỏe là quan trọng nhất. Đừng nghĩ mình còn trẻ mà ép bản thân quá, anh yên tâm, sau này cơ hội kiếm tiền nhiều lắm, hơn nữa còn có em, không lo đói đâu.”
“Với lại em cũng có tiền mà, anh quên rồi à, em còn 10 đồng chưa xài đến, mà lát nữa em đi học với ông Vu, tiện thể ăn chực luôn, không phải tốn tiền, lại tiết kiệm được nữa.”
Giang Noãn nói xong, còn đắc ý cười, vẻ mặt như vừa bắt được món hời lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro