Xuyên Sách Thập Niên 70: Vợ Chồng Son Người Này Thiếu Đạo Đức Hơn Người Kia
Kế Hoạch
2024-11-12 18:12:37
Khi đó, Từ Hiểu Nghi đang ngồi đọc sách trong lều ở sau lớp học. Cô ta nhìn thấy Cố Triều Dương lạnh lùng, nhưng lại chu đáo, chỉ lặng lẽ giúp đỡ mà không để ai biết. Và sau khi cậu bạn kia phát hiện ra tờ phiếu ăn đã bật khóc vì xúc động.
Chính vì hành động ấy mà trong lòng Từ Hiểu Nghi, Cố Triều Dương luôn là chàng trai biết quan tâm đến khó khăn của người khác, vừa tốt bụng vừa tinh tế, lại biết giữ gìn lòng tự trọng cho người khác.
Vậy nên, người trước mặt Giang Noãn lúc này, nhỏ nhen đến mức lấy bao nhiêu đồ mà còn không muốn mời chú Hạ một bữa cơm, thực sự là Cố Triều Dương mà Từ Hiểu Nghi từng yêu sao?
Trước một Cố Triều Dương tính toán từng chút thế này, Giang Noãn sẽ trách mắng anh ư?
Dĩ nhiên là không rồi!
Giang Noãn chỉ dạy anh cách “kéo dài quan hệ”:
“Anh có nghĩ đến không, hôm nay chú Hạ có thể cho anh gần 100 đồng, nếu chúng ta mời chú ấy ăn một bữa, bày tỏ lòng biết ơn, thì sau này chú ấy sẽ cho anh nhiều lần 100 đồng nữa?”
“?”
Cố Triều Dương nghĩ theo hướng của Giang Noãn, rồi phân tích:
“Nhưng chú Hạ chắc cũng không còn nhiều tiền đâu. Chú ấy vốn đã nghèo rồi, thím Hạ còn sợ chú ấy hút thuốc nên không cho tiền tiêu vặt. Hồi nhỏ, chú ấy còn phải lén mượn tiền lì xì của anh để mua thuốc lá cơ. Nên số tiền này chắc chú ấy đã dành dụm bấy lâu.”
Phải công nhận, Cố Triều Dương cũng hiểu khá rõ về Hạ Đông Khởi. Nhưng dù biết thế, anh vẫn không ngần ngại “vặt lông” ông ấy đến cạn túi.
“Không đâu, tin em đi. Không phải anh nói đấy sao, chú Hạ luôn mang số tiền này theo người mà. Một người đến tầm cỡ như chú Hạ, biết sắp xếp mọi việc cẩn thận, thì làm sao lại không hiểu nguyên tắc ‘có nhiều chỗ để giấu’?”
Giang Noãn mỉm cười, vuốt cằm suy ngẫm:
“Nghĩ xem, nếu một ngày nào đó chú Hạ quên lấy tiền ra, và đúng lúc đó thím Hạ giặt đồ cho chú ấy…”
“Vậy nên, chắc chắn chú Hạ còn cất tiền ở chỗ khác!”
Cố Triều Dương hiểu ra ngay, lập tức nói:
“Thì ra là thế! Lúc đưa tiền, chú ấy làm ra vẻ tiếc lắm, cứ như sẵn sàng hy sinh tất cả vì anh, hóa ra chỉ là giả vờ thôi!”
Giờ đây, Cố Triều Dương không còn cảm thấy chút tội lỗi nào khi nghĩ đến việc tiếp tục “vặt lông” chú Hạ.
Chú Hạ đã lừa anh trước!
“Vậy anh phải làm gì tiếp theo?” Sau chuyện này, Cố Triều Dương nhận ra rằng về khoản "tận dụng cơ hội", anh vẫn còn kém xa Giang Noãn, nên lập tức hỏi xin ý kiến.
Giang Noãn suy nghĩ một lát rồi lên kế hoạch:
“Bữa cơm thì vẫn phải mời, không chỉ mời chú Hạ, mà phải chắc chắn là thím Hạ cũng có mặt. Nhân tiện, anh thử nhớ lại xem ngoài chuyện giấu tiền, chú Hạ còn che giấu thím Hạ chuyện gì khác không. Đến bữa cơm, chúng ta giả vờ nói ra một cách vô tình để dọa chú Hạ. Chú ấy thông minh, chắc chắn biết phải làm gì để chúng ta giữ im lặng.”
“Còn chuyện hôm nay chú ấy không những không cản anh lấy đồ, mà còn đưa tiền cho anh, chúng ta cũng có thể dùng chuyện đó để đe dọa chú ấy, dọa mách với ông nội. Nói chung, một khi chú ấy đã lên chiếc thuyền của chúng ta, thì không thể để chú ấy dễ dàng xuống được.”
“Hiểu rồi, chiêu này chắc chắn có hiệu quả.”
Chính vì hành động ấy mà trong lòng Từ Hiểu Nghi, Cố Triều Dương luôn là chàng trai biết quan tâm đến khó khăn của người khác, vừa tốt bụng vừa tinh tế, lại biết giữ gìn lòng tự trọng cho người khác.
Vậy nên, người trước mặt Giang Noãn lúc này, nhỏ nhen đến mức lấy bao nhiêu đồ mà còn không muốn mời chú Hạ một bữa cơm, thực sự là Cố Triều Dương mà Từ Hiểu Nghi từng yêu sao?
Trước một Cố Triều Dương tính toán từng chút thế này, Giang Noãn sẽ trách mắng anh ư?
Dĩ nhiên là không rồi!
Giang Noãn chỉ dạy anh cách “kéo dài quan hệ”:
“Anh có nghĩ đến không, hôm nay chú Hạ có thể cho anh gần 100 đồng, nếu chúng ta mời chú ấy ăn một bữa, bày tỏ lòng biết ơn, thì sau này chú ấy sẽ cho anh nhiều lần 100 đồng nữa?”
“?”
Cố Triều Dương nghĩ theo hướng của Giang Noãn, rồi phân tích:
“Nhưng chú Hạ chắc cũng không còn nhiều tiền đâu. Chú ấy vốn đã nghèo rồi, thím Hạ còn sợ chú ấy hút thuốc nên không cho tiền tiêu vặt. Hồi nhỏ, chú ấy còn phải lén mượn tiền lì xì của anh để mua thuốc lá cơ. Nên số tiền này chắc chú ấy đã dành dụm bấy lâu.”
Phải công nhận, Cố Triều Dương cũng hiểu khá rõ về Hạ Đông Khởi. Nhưng dù biết thế, anh vẫn không ngần ngại “vặt lông” ông ấy đến cạn túi.
“Không đâu, tin em đi. Không phải anh nói đấy sao, chú Hạ luôn mang số tiền này theo người mà. Một người đến tầm cỡ như chú Hạ, biết sắp xếp mọi việc cẩn thận, thì làm sao lại không hiểu nguyên tắc ‘có nhiều chỗ để giấu’?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Noãn mỉm cười, vuốt cằm suy ngẫm:
“Nghĩ xem, nếu một ngày nào đó chú Hạ quên lấy tiền ra, và đúng lúc đó thím Hạ giặt đồ cho chú ấy…”
“Vậy nên, chắc chắn chú Hạ còn cất tiền ở chỗ khác!”
Cố Triều Dương hiểu ra ngay, lập tức nói:
“Thì ra là thế! Lúc đưa tiền, chú ấy làm ra vẻ tiếc lắm, cứ như sẵn sàng hy sinh tất cả vì anh, hóa ra chỉ là giả vờ thôi!”
Giờ đây, Cố Triều Dương không còn cảm thấy chút tội lỗi nào khi nghĩ đến việc tiếp tục “vặt lông” chú Hạ.
Chú Hạ đã lừa anh trước!
“Vậy anh phải làm gì tiếp theo?” Sau chuyện này, Cố Triều Dương nhận ra rằng về khoản "tận dụng cơ hội", anh vẫn còn kém xa Giang Noãn, nên lập tức hỏi xin ý kiến.
Giang Noãn suy nghĩ một lát rồi lên kế hoạch:
“Bữa cơm thì vẫn phải mời, không chỉ mời chú Hạ, mà phải chắc chắn là thím Hạ cũng có mặt. Nhân tiện, anh thử nhớ lại xem ngoài chuyện giấu tiền, chú Hạ còn che giấu thím Hạ chuyện gì khác không. Đến bữa cơm, chúng ta giả vờ nói ra một cách vô tình để dọa chú Hạ. Chú ấy thông minh, chắc chắn biết phải làm gì để chúng ta giữ im lặng.”
“Còn chuyện hôm nay chú ấy không những không cản anh lấy đồ, mà còn đưa tiền cho anh, chúng ta cũng có thể dùng chuyện đó để đe dọa chú ấy, dọa mách với ông nội. Nói chung, một khi chú ấy đã lên chiếc thuyền của chúng ta, thì không thể để chú ấy dễ dàng xuống được.”
“Hiểu rồi, chiêu này chắc chắn có hiệu quả.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro