Xuyên Sách Thập Niên 70: Vợ Chồng Son Người Này Thiếu Đạo Đức Hơn Người Kia

Đồng Ý

2024-10-10 23:27:09

Cố Triều Dương và Giang Noãn phản ứng cũng rất nhanh. Hai người lập tức ra tay.

Giang Noãn nhanh như chớp vồ lấy 20 đồng và mấy tấm tem lương thực, cầm chắc trong tay, giấu sau lưng phòng ngừa Cố Triều Dương giành lấy.

Còn Cố Triều Dương thì có chút ngớ ngẩn, anh lại đi túm lấy anh Lý, còn mắng:

“Lý Chí Vũ, đồ phản bội!”

May mắn là anh Lý chạy nhanh, một hơi phóng thẳng ra ngoài không dám dừng lại.

Một trận hỗn loạn vừa qua, khi bóng anh Lý khuất dần, Giang Noãn lập tức trở lại vẻ mặt nghịch ngợm, vẫy vẫy hai tờ tiền to, đắc ý nháy mắt với Cố Triều Dương:

“Anh nói xem, tại sao ông nội không đưa tiền cho anh nhỉ? Có phải tại anh không muốn lấy không?”

Cố Triều Dương: "..."

Lại nữa, lại cái kiểu làm người ta chỉ muốn cho ăn đòn này. Chắc chỉ có Giang Noãn mới có khả năng mở miệng là khiến người khác nổi điên ngay được. Suốt hơn 20 năm, anh chỉ gặp mỗi cô gái này có tài ăn nói đến mức khiến người ta muốn đánh.

Giang Noãn thì đắc ý lắm, cô sợ Cố Triều Dương chưa đủ tức, nên tiếp tục phân tích "nghiêm túc" hành động của anh vừa rồi:

"Anh nghĩ gì mà lại đi bắt anh Lý làm gì? Bắt được thì anh còn định đánh anh ta sao? Anh đúng là còn trẻ quá. Nghĩ kỹ mà xem, anh ta chỉ là con tép, người thực sự đứng sau giật dây chính là ông nội anh kìa."

Cố Triều Dương: "..."

Tự nhiên lại thấy hết giận rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cũng không biết Lý Chí Vũ - người cũng thuộc dạng "rồng trong đám người" trong khu đại viện - mà nghe được Giang Noãn gọi anh ấy là "con tép", thậm chí là "con tép không đáng kể", sẽ cảm thấy thế nào.

À đúng rồi, còn cả ông nội anh nữa chứ.

Hừ!

Ông ấy còn cố tình chỉ định Giang Noãn quản tiền, vậy mà cuối cùng trong mắt cô thì ông cụ lại thành “trùm cuối”. Nếu ông biết, chắc chắn ông ấy cũng sẽ thấy lòng dạ khó chịu chẳng kém gì anh bây giờ.

Sau một buổi sáng huyên náo, hai người cuối cùng cũng bình tĩnh lại, chấp nhận thực tế trước mắt. Giang Noãn thẳng thắn nói:

"Em không vòng vo với anh nữa, em cần khoản tiền này để sinh hoạt."

Cố Triều Dương cũng vội nói:

"Anh cũng cần."

Ông nội ra tay quá tàn nhẫn, không biết ông cụ đã đe dọa thế nào mà cấp trên của anh cũng cứng rắn cắt hết mọi hỗ trợ. Giờ mỗi ngày anh chỉ được ăn một bữa trưa trong căng tin, còn chẳng có ai dám giúp đỡ. Không có 20 đồng này, anh sẽ không biết ăn gì vào buổi sáng và tối mất.

"Thế thì chia đôi, dù ông cụ nói em quản tiền, nhưng em sẽ chia cho anh 10 đồng. Đổi lại, em có quyền sử dụng một nửa căn nhà này, anh không được can thiệp, đồng ý không?"

“Đồng ý!”

Cố Triều Dương dù cố giữ chút sĩ diện, nhưng cũng phải nhượng bộ.

Anh lặng lẽ nhận lấy tiền và phiếu lương thực, nghĩ đến cảnh vừa nãy còn ra vẻ anh hùng, thế mà bây giờ vì 10 đồng lại phải cúi đầu, trong lòng không khỏi thấy hổ thẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách Thập Niên 70: Vợ Chồng Son Người Này Thiếu Đạo Đức Hơn Người Kia

Số ký tự: 0