Xuyên Sách Thập Niên 70: Vợ Chồng Son Người Này Thiếu Đạo Đức Hơn Người Kia
Ghen Tị
2024-11-12 18:12:37
Nhưng Cố Triều Dương dường như rất nhạy bén trong việc này, anh nín thở lắng nghe một lúc, đoán rằng Giang Noãn chắc chắn chưa ngủ, hơn nữa tình trạng vừa rồi cũng hơi bất thường, anh hỏi lại:
"Vừa nãy em sao vậy?"
Giang Noãn thấy anh chàng này không đạt được mục đích thì không chịu bỏ qua, đành phải nhanh chóng điều chỉnh nhịp thở, đáp nhẹ nhàng:
"Không có gì đâu, mai phải dậy sớm, ngủ đi."
Cố Triều Dương có vẻ chưa tin lắm, vẫn định nói thêm gì đó:
"Nhưng vừa nãy anh nghe thấy..."
"À đúng rồi, sáng mai anh ăn hai cái bánh ngô còn lại phải không?" Giang Noãn nghĩ nhanh, lập tức đổi chủ đề hỏi.
"Hử? Ừ, đúng vậy."
"Ồ, vậy anh cứ ăn đi, em không ăn cùng đâu. Vừa nãy em sắp ngủ rồi, đột nhiên nhớ ra là hôm nay có gặp một ông cụ học rộng và rất tốt bụng. Ông ấy thấy em đáng thương, sợ em đói nên bảo sáng mai sẽ mời em ăn bánh bao thịt với tào phớ. Em nghĩ đó là ý tốt của người ta nên không nỡ từ chối."
Cố Triều Dương: "..."
Anh lập tức im lặng, bực bội quay người lại.
Giang Noãn đúng là người đáng ghét thật, chưa cảm động được quá ba giây đã khiến người ta muốn đánh cô rồi!
Cô đáng thương chỗ nào chứ? Cô còn có bánh bao thịt để ăn, trong khi anh chỉ có hai cái bánh ngô còn phải tiết kiệm, người thực sự đáng thương là anh mới phải!
Giữ im lặng một lúc, nghĩ đến chuyện Giang Noãn vừa đến thành phố, dù tính tình có phức tạp thì vẫn là một cô gái trẻ thiếu kinh nghiệm, Cố Triều Dương cuối cùng vẫn quay lưng về phía Giang Noãn, nhắc nhở:
"Em nên cẩn thận với người ta, không phải ai mời ăn cũng nên nhận, nhất là em, một cô gái trẻ và xinh đẹp như vậy."
"Cảm ơn đồng chí Tiểu Cố đã khen, em cũng thấy mình khá xinh đẹp."
Giang Noãn rất biết nắm bắt trọng điểm, vui vẻ trả lời, hoàn toàn không đề cập đến việc cô nhận đơn hàng, chỉ khoe khoang:
"Anh nói đúng, phải đề cao cảnh giác. Nhưng mà ông cụ không phải người xa lạ đâu. Hôm nay em đến xưởng cơ khí tỉnh mới biết ông cụ tên là Vu Tường, giám đốc nhà máy là học trò của ông ấy. Ông từ Bắc Kinh xuống đây giúp đỡ. Ông ấy ở tại căn nhà hai tầng trong khu tập thể của nhà máy đấy. À mà mấy món đồ như thịt và mì hôm nay em mang về đều do ông ấy cho đấy."
"Này, sao người với người khác biệt đến vậy? Đồ ăn người ta tặng chất thành đống, ông ấy ăn không hết, may mà có em giúp ông ấy tiêu thụ bớt. Nếu không thì thật là lãng phí. Cũng nhờ em may mắn mới được ăn ké theo ông cụ. Chỉ là không biết ăn nhiều thịt quá có ngán không nhỉ?"
Cố Triều Dương hoàn toàn im lặng.
Anh kéo chăn lên che kín hơn.
Anh thật sự không hiểu nổi, tại sao cũng là nghèo như nhau, nhưng Giang Noãn lại may mắn hơn anh đến vậy?
"Vừa nãy em sao vậy?"
Giang Noãn thấy anh chàng này không đạt được mục đích thì không chịu bỏ qua, đành phải nhanh chóng điều chỉnh nhịp thở, đáp nhẹ nhàng:
"Không có gì đâu, mai phải dậy sớm, ngủ đi."
Cố Triều Dương có vẻ chưa tin lắm, vẫn định nói thêm gì đó:
"Nhưng vừa nãy anh nghe thấy..."
"À đúng rồi, sáng mai anh ăn hai cái bánh ngô còn lại phải không?" Giang Noãn nghĩ nhanh, lập tức đổi chủ đề hỏi.
"Hử? Ừ, đúng vậy."
"Ồ, vậy anh cứ ăn đi, em không ăn cùng đâu. Vừa nãy em sắp ngủ rồi, đột nhiên nhớ ra là hôm nay có gặp một ông cụ học rộng và rất tốt bụng. Ông ấy thấy em đáng thương, sợ em đói nên bảo sáng mai sẽ mời em ăn bánh bao thịt với tào phớ. Em nghĩ đó là ý tốt của người ta nên không nỡ từ chối."
Cố Triều Dương: "..."
Anh lập tức im lặng, bực bội quay người lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Noãn đúng là người đáng ghét thật, chưa cảm động được quá ba giây đã khiến người ta muốn đánh cô rồi!
Cô đáng thương chỗ nào chứ? Cô còn có bánh bao thịt để ăn, trong khi anh chỉ có hai cái bánh ngô còn phải tiết kiệm, người thực sự đáng thương là anh mới phải!
Giữ im lặng một lúc, nghĩ đến chuyện Giang Noãn vừa đến thành phố, dù tính tình có phức tạp thì vẫn là một cô gái trẻ thiếu kinh nghiệm, Cố Triều Dương cuối cùng vẫn quay lưng về phía Giang Noãn, nhắc nhở:
"Em nên cẩn thận với người ta, không phải ai mời ăn cũng nên nhận, nhất là em, một cô gái trẻ và xinh đẹp như vậy."
"Cảm ơn đồng chí Tiểu Cố đã khen, em cũng thấy mình khá xinh đẹp."
Giang Noãn rất biết nắm bắt trọng điểm, vui vẻ trả lời, hoàn toàn không đề cập đến việc cô nhận đơn hàng, chỉ khoe khoang:
"Anh nói đúng, phải đề cao cảnh giác. Nhưng mà ông cụ không phải người xa lạ đâu. Hôm nay em đến xưởng cơ khí tỉnh mới biết ông cụ tên là Vu Tường, giám đốc nhà máy là học trò của ông ấy. Ông từ Bắc Kinh xuống đây giúp đỡ. Ông ấy ở tại căn nhà hai tầng trong khu tập thể của nhà máy đấy. À mà mấy món đồ như thịt và mì hôm nay em mang về đều do ông ấy cho đấy."
"Này, sao người với người khác biệt đến vậy? Đồ ăn người ta tặng chất thành đống, ông ấy ăn không hết, may mà có em giúp ông ấy tiêu thụ bớt. Nếu không thì thật là lãng phí. Cũng nhờ em may mắn mới được ăn ké theo ông cụ. Chỉ là không biết ăn nhiều thịt quá có ngán không nhỉ?"
Cố Triều Dương hoàn toàn im lặng.
Anh kéo chăn lên che kín hơn.
Anh thật sự không hiểu nổi, tại sao cũng là nghèo như nhau, nhưng Giang Noãn lại may mắn hơn anh đến vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro