Xuyên Sách Thập Niên 70: Vợ Chồng Son Người Này Thiếu Đạo Đức Hơn Người Kia

Hệ Thống

2024-11-12 18:12:37

Thật ra anh chưa từng ngủ trên giường đất kiểu này, nhưng nhớ lại có chiến hữu từng nhắc đến, anh nghĩ một lát rồi nhanh chóng nhường chỗ tốt cho Giang Noãn: "Em nằm đầu giường đi, anh nghe chiến hữu nói đầu giường ấm hơn."

Giang Noãn lập tức từ chối:

"Không cần đâu, em đã quen ngủ ở cuối giường rồi. Đầu giường để lại cho anh đi, anh ngủ ấm thì mới nghỉ ngơi tốt được, ban ngày còn có sức phục vụ nhân dân nữa chứ."

Nói xong, cô liền vội vàng đặt gối của mình ở cuối giường.

Trời đất, suýt nữa bị Cố Triều Dương hại mất rồi.

Đừng nhìn đây chỉ là một cái giường đất nhỏ, thật ra việc nằm ở đầu giường hay cuối giường khác biệt rất lớn. Nếu là giường lớn, chắc chắn cô sẽ tranh nằm đầu giường, vì cuối giường lạnh hơn. Nhưng giường này quá nhỏ, nằm hai người còn chật, đầu giường vừa gần lò sưởi lại bên cạnh bức tường nóng, cô không muốn bị nóng đến ngơ ngẩn.

Cố Triều Dương không biết gì, nghe Giang Noãn nói xong thì cảm thấy trong lòng ấm áp lạ thường.

Anh thấy hình như mình đã hiểu lầm Giang Noãn, thực ra cô là người miệng cứng nhưng lòng mềm. Dù từ khi gặp mặt đến giờ có vẻ cô luôn bắt nạt anh, nhưng thực ra trong lòng cô cũng rất quan tâm anh.

Mang theo cảm xúc khó tả, mà thật ra chủ yếu là tự anh cảm động chính mình, trong khi Giang Noãn chỉ đang vui mừng vì được nằm cuối giường, hai người chẳng nói gì thêm, cùng dọn dẹp và leo lên giường ngủ.

Chỉ có một chiếc chăn đệm, không phân biệt của ai, mỗi người nằm một bên. Ngoài việc phải giữ khoảng cách nên chăn ở giữa hơi hở một chút, còn lại thì rất ổn.

Nói gì thì nói, ông nội Cố Triều Dương dù sao cũng là ông nội ruột của anh, chắc không nỡ để đứa cháu này chết cóng. Dù chỉ cho mỗi một tấm chăn, nhưng nó dày dặn vô cùng. Và giường đất này thật sự rất ấm, Giang Noãn còn chưa kịp nghĩ về việc lần đầu nằm chung giường với người khác giới có gì không thoải mái không, cô đã thấy dễ chịu đến mức gần ngủ thiếp đi.

"Phù phù phù ~"

Mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, đột nhiên bên tai vang lên tiếng động kỳ lạ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giang Noãn cau mày, tưởng Cố Triều Dương đang giở trò gì, định bụng đá anh một cái, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy một giọng nói vui vẻ vang lên:

"Chủ nhân, chủ nhân, tôi đến rồi đây, ôi trời mệt chết tôi mất!"

Giang Noãn mở bừng mắt.

Cái gì đây, cô đang nghe nhầm sao?

Hay là do ban ngày vừa đạp xe vừa lo trứng gà, nghĩ mãi về chuyện muốn có một cái "bàn tay vàng" nên bây giờ mơ thấy rồi?

"Chủ nhân, chủ nhân, cô có nghe thấy không? Tôi là hệ thống của cô đây, tôi đến rồi mà, chủ nhân, chủ nhân cô ngủ rồi hay ngất đi rồi?" Không nhận được phản hồi từ Giang Noãn, giọng nói kia có vẻ lo lắng, tiếp tục lải nhải.

Giang Noãn: "..."

Cái quái gì đây? Vừa xuất hiện đã nói cô ngất đi, cái hệ thống này có thù gì với cô sao?

Đang định đáp lại thì bỗng nhận ra người bên cạnh có động tĩnh.

Trong bóng tối, Cố Triều Dương khẽ quay đầu, lên tiếng:

"Giang Noãn?"

Giang Noãn vội nhắm mắt, định giả vờ ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách Thập Niên 70: Vợ Chồng Son Người Này Thiếu Đạo Đức Hơn Người Kia

Số ký tự: 0