Xuyên Sách Thập Niên 70: Vợ Chồng Son Người Này Thiếu Đạo Đức Hơn Người Kia

Giữ Chỗ

2024-10-10 23:27:09

Thật ra, Giang Noãn không thể hiện ra điều này trước mặt Cố Triều Dương, nhưng trong lòng cô thật sự rất vui. Dù là Cố Triều Dương hay ai khác, chỉ cần là quân nhân, Giang Noãn đều cảm thấy rất vui, rất rất vui. Cô luôn mong rằng tất cả các quân nhân mỗi lần ra nhiệm vụ đều có thể trở về bình an.

Càng nghĩ, cô càng thấy thú vị. Nguyên chủ vốn là người mạnh mẽ, mà Giang Noãn cũng không phải kiểu người hiềm dịu gì. Kỳ lạ thay, mỗi khi nghĩ đến người nhà nguyên chủ, đặc biệt là bà nội Giang, cô lại cảm thấy một sự thân thiết không ngờ. Phải chăng đây chính là "duyên phận" khiến cô xuyên không?

Đang mải suy nghĩ, Giang Noãn bất chợt nhìn thấy một chiếc xe tải lớn đỗ ở đằng xa, cô vội vã bước nhanh về phía đó.

Nguyên chủ trời sinh xinh đẹp, thực ra không thích làm đẹp cho lắm, nhưng từ khi đến thành phố, nhìn các chị em trong khu gia đình ăn mặc chỉn chu, cô bắt đầu không thích mặc những chiếc áo bông to đùng nữa.

Giang Noãn thì không ngại. Cô mặc chiếc áo bông mới mà bà nội nguyên chủ vừa làm cho, trời ạ, ít nhất cũng có hai cân bông mới trong đó, trời lạnh thế này mà gió không thể xuyên qua nổi. Thêm chiếc mũ lông, quàng thêm chiếc khăn len dày cộp, vừa bước ra, bộ trang phục "thuần nông" này lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

“Đây là... cô vợ mới của tiểu Cố, Giang Noãn phải không?”

“Đúng rồi, chính là cô ấy. Tôi vừa thấy cô ấy từ cái sân nhỏ chạy ra, không phải cô ấy thì là ai?”

Cái "sân nhỏ" ấy chính là nơi ở của Cố Triều Dương và Giang Noãn. Khu nhà gia đình được xây dựng khá chỉnh tề, mỗi nhà đều có diện tích rộng rãi, nhưng duy nhất sân của Cố lão gia lại bị gọi là "sân nhỏ" vì diện tích rất khiêm tốn, lại nằm tách biệt khá xa. Mọi người trong khu đều gọi sân ấy với vẻ nửa trêu chọc, nửa chê bai.

Nguyên chủ mới đến đây không bao lâu, nên chưa quen biết ai. Giang Noãn thì lại khác, thấy ai cũng bắt chuyện được đôi câu, nhưng hôm nay cô chỉ tập trung tranh thủ chỗ ngồi. Cô nhìn lướt qua, ngay lập tức nhắm đến chỗ cuối xe tránh gió, nhanh chân chạy tới.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đừng ngồi đây, chỗ này có người ngồi rồi.”

Vừa định ngồi xuống, cô gái trẻ ngồi bên cạnh nhíu mày, giơ tay chặn Giang Noãn lại, còn quay về phía sau gọi to: “Thanh Tuyết, Tiểu Hà, mau lại đây ngồi, tôi giữ chỗ cho các cậu rồi!”

Giang Noãn chẳng thèm do dự, trực tiếp đẩy tay cô ta ra và ngồi phịch xuống.

Những người vừa theo sau cô lên xe lập tức bị hành động này làm cho sững sờ.

Nhìn cô gái ăn mặc tươm tất, thời thượng là thế, rồi lại nhìn Giang Noãn quấn kín mít, đến mức không thấy rõ mặt mũi, ai nấy đều bàng hoàng.

Cô gái thời thượng kia phản ứng nhanh nhất, lập tức đứng dậy, rút khăn tay lau chùi chỗ Giang Noãn vừa chạm vào, lớn tiếng quát:

“Cô bị làm sao vậy? Tôi đã nói là chỗ này có người rồi, cô không nghe thấy à?”

Giang Noãn lúc này mới ngước lên, từ tốn nhìn cô ta từ đầu đến chân.

Cô gái này mặc áo dạ dày, dáng áo bó sát người, quả thật trông rất hợp mốt, chỉ có điều chắc chắn không ấm bằng áo bông của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách Thập Niên 70: Vợ Chồng Son Người Này Thiếu Đạo Đức Hơn Người Kia

Số ký tự: 0