Xuyên Sách Thập Niên 70: Vợ Chồng Son Người Này Thiếu Đạo Đức Hơn Người Kia
Phế Liệu
2024-11-12 18:12:37
Hạ Đông Khởi không ngờ thằng nhóc này lại dám thầm mắng lén sau lưng ông.
Đến nỗi cái cốc trà trong tay ông suýt rơi ra vì không cầm nổi!
Nói cả nửa ngày trời, hóa ra hạnh phúc mà Cố Triều Dương muốn dành cho vợ mình là bằng cách lấy sạch hết đồ trong nhà ông à?
Nghe giọng điệu này, không chỉ muốn lấy đồ mà Cố Triều Dương còn mong Hạ Đông Khởi phải đưa thêm tiền nữa, nếu không thì ông sẽ bị coi là kẻ tàn nhẫn như ông của Cố Triều Dương, làm uổng công gọi ông là "chú" suốt bao năm qua?
Đúng là mở mang tầm mắt!
Hạ Đông Khởi đã nhìn Cố Triều Dương lớn lên, thằng nhóc này vốn ít nói, hôm nay mới thấy được khả năng "ăn nói xoay chiều" của nó giỏi thế nào!
Hạ Đông Khởi không chịu nổi nữa, thậm chí không muốn nói thêm lời nào.
Ông móc từ túi áo ra một nắm tiền, ném thẳng lên bàn, vừa bước ra ngoài vừa nói:
“Hôm nay tôi chưa từng thấy cậu, lấy đồ xong thì đi ngay.”
“Được thôi!”
Cố Triều Dương nghe lời hiểu ý, lập tức đáp.
Anh vội bỏ đồ xuống, chạy tới bàn, đếm nhanh số tiền. Nhìn thấy số tiền, Cố Triều Dương tỏ vẻ không hài lòng: “Chỉ có nhiêu đây thôi sao?”
Hạ Đông Khởi, người còn chưa ra khỏi cửa: “…”
Thật muốn tức chết đi được, lại còn dám chê ít?
Đây là gần 100 đồng đó! Ông gom hết tiền riêng của mình ra rồi, giờ đến cả tiền mua thuốc lá cũng không còn, anh còn muốn gì nữa?
Ban đầu ông còn định hỏi có cần giúp mang đồ không, nhưng giờ thì khỏi. Hạ Đông Khởi sải bước rời đi mà không ngoảnh lại.
Hừ, may mà ông cũng không phải người dễ bắt nạt!
Cứ lấy đi, coi như cho qua lần này, nhưng phần còn lại ông nhất định sẽ giấu kỹ!
Trong nhà, Cố Triều Dương hoàn toàn không nhận ra mình đã làm Hạ Đông Khởi tức giận. Vừa định rời đi, anh nhìn thấy chiếc cốc trà mà Hạ Đông Khởi vừa dùng.
Trong balo đã có hai cái cốc mới, định để anh và Giang Noãn mỗi người một cái, nhưng nếu nhà có khách đến thì sao? Anh không thích để người khác dùng cốc của mình.
Thế là anh cầm cốc lên, đổ sạch nước, rồi gom luôn mấy cái cốc, ấm trà trên bàn, nhét hết vào balo.
Cố Triều Dương vỗ vỗ balo, hài lòng nói:
“Vậy là xong, có đồ đãi khách rồi.”
Đồ đạc nhiều, Cố Triều Dương vừa nhét vội vào balo, vừa lách qua cửa, đi ra ngoài. Mỗi bước anh đi, balo sau lưng cứ phát ra tiếng “leng keng” do đồ đạc va vào nhau.
Tay xách nách mang nhiều thứ, nếu không nhờ có gương mặt đẹp trai, trông anh chẳng khác gì người vừa đi nhặt ve chai về.
Nhưng Cố Triều Dương không mảy may để ý. Anh cứ thản nhiên xách đồ về, trên đường gặp không ít người.
Nhưng không ai, không một ai nghi ngờ rằng đống đồ này là do anh "thu hoạch" từ nhà Hạ Đông Khởi.
Đặc biệt là khi nhìn thấy cái ghế trong tay Cố Triều Dương, rõ ràng đã qua sử dụng, và cái balo lộn xộn đầy đồ, chiến hữu của anh lập tức đoán được nguồn gốc và dè dặt hỏi:
“Triều Dương, cậu đi mua đồ cũ ở chỗ thu mua phế liệu à?”
Phế liệu gì cơ?
Cố Triều Dương ngớ người.
Anh nhanh chóng nhận ra chiến hữu đã hiểu lầm, trong thoáng chốc anh có hơi do dự, định giải thích về nguồn gốc của đống đồ này.
Đến nỗi cái cốc trà trong tay ông suýt rơi ra vì không cầm nổi!
Nói cả nửa ngày trời, hóa ra hạnh phúc mà Cố Triều Dương muốn dành cho vợ mình là bằng cách lấy sạch hết đồ trong nhà ông à?
Nghe giọng điệu này, không chỉ muốn lấy đồ mà Cố Triều Dương còn mong Hạ Đông Khởi phải đưa thêm tiền nữa, nếu không thì ông sẽ bị coi là kẻ tàn nhẫn như ông của Cố Triều Dương, làm uổng công gọi ông là "chú" suốt bao năm qua?
Đúng là mở mang tầm mắt!
Hạ Đông Khởi đã nhìn Cố Triều Dương lớn lên, thằng nhóc này vốn ít nói, hôm nay mới thấy được khả năng "ăn nói xoay chiều" của nó giỏi thế nào!
Hạ Đông Khởi không chịu nổi nữa, thậm chí không muốn nói thêm lời nào.
Ông móc từ túi áo ra một nắm tiền, ném thẳng lên bàn, vừa bước ra ngoài vừa nói:
“Hôm nay tôi chưa từng thấy cậu, lấy đồ xong thì đi ngay.”
“Được thôi!”
Cố Triều Dương nghe lời hiểu ý, lập tức đáp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh vội bỏ đồ xuống, chạy tới bàn, đếm nhanh số tiền. Nhìn thấy số tiền, Cố Triều Dương tỏ vẻ không hài lòng: “Chỉ có nhiêu đây thôi sao?”
Hạ Đông Khởi, người còn chưa ra khỏi cửa: “…”
Thật muốn tức chết đi được, lại còn dám chê ít?
Đây là gần 100 đồng đó! Ông gom hết tiền riêng của mình ra rồi, giờ đến cả tiền mua thuốc lá cũng không còn, anh còn muốn gì nữa?
Ban đầu ông còn định hỏi có cần giúp mang đồ không, nhưng giờ thì khỏi. Hạ Đông Khởi sải bước rời đi mà không ngoảnh lại.
Hừ, may mà ông cũng không phải người dễ bắt nạt!
Cứ lấy đi, coi như cho qua lần này, nhưng phần còn lại ông nhất định sẽ giấu kỹ!
Trong nhà, Cố Triều Dương hoàn toàn không nhận ra mình đã làm Hạ Đông Khởi tức giận. Vừa định rời đi, anh nhìn thấy chiếc cốc trà mà Hạ Đông Khởi vừa dùng.
Trong balo đã có hai cái cốc mới, định để anh và Giang Noãn mỗi người một cái, nhưng nếu nhà có khách đến thì sao? Anh không thích để người khác dùng cốc của mình.
Thế là anh cầm cốc lên, đổ sạch nước, rồi gom luôn mấy cái cốc, ấm trà trên bàn, nhét hết vào balo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Triều Dương vỗ vỗ balo, hài lòng nói:
“Vậy là xong, có đồ đãi khách rồi.”
Đồ đạc nhiều, Cố Triều Dương vừa nhét vội vào balo, vừa lách qua cửa, đi ra ngoài. Mỗi bước anh đi, balo sau lưng cứ phát ra tiếng “leng keng” do đồ đạc va vào nhau.
Tay xách nách mang nhiều thứ, nếu không nhờ có gương mặt đẹp trai, trông anh chẳng khác gì người vừa đi nhặt ve chai về.
Nhưng Cố Triều Dương không mảy may để ý. Anh cứ thản nhiên xách đồ về, trên đường gặp không ít người.
Nhưng không ai, không một ai nghi ngờ rằng đống đồ này là do anh "thu hoạch" từ nhà Hạ Đông Khởi.
Đặc biệt là khi nhìn thấy cái ghế trong tay Cố Triều Dương, rõ ràng đã qua sử dụng, và cái balo lộn xộn đầy đồ, chiến hữu của anh lập tức đoán được nguồn gốc và dè dặt hỏi:
“Triều Dương, cậu đi mua đồ cũ ở chỗ thu mua phế liệu à?”
Phế liệu gì cơ?
Cố Triều Dương ngớ người.
Anh nhanh chóng nhận ra chiến hữu đã hiểu lầm, trong thoáng chốc anh có hơi do dự, định giải thích về nguồn gốc của đống đồ này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro