Xuyên Sách Thập Niên 70: Vợ Chồng Son Người Này Thiếu Đạo Đức Hơn Người Kia
Bài Tình Cảm
2024-11-12 18:12:37
Nhớ lại giọng điệu của Giang Noãn, lúc đầu Cố Triều Dương còn hơi lúng túng vì đây là lần đầu làm chuyện này.
Nhưng anh học rất nhanh, suy nghĩ một chút rồi bắt chước giọng điệu của Giang Noãn:
"Chú Hạ, cháu biết chú đang rất ngạc nhiên về hành động của cháu, nhưng chú cũng biết rồi đấy, tiền của cháu đều nằm trong tay ông nội. Tất cả mọi người xung quanh cháu, bao gồm cả chú, đều được ông nội dặn không được giúp đỡ cháu. Chú đừng phủ nhận, cháu đều biết hết. Nhưng cháu không trách mọi người đâu, thật sự là vậy."
"Thật ra không có tiền cũng chẳng sao, cháu có thể nhịn ăn một chút, miễn là không ảnh hưởng đến việc luyện tập. Dù chỉ ăn bánh ngô mà không có dưa muối thì cháu cũng không phàn nàn, ai bảo đó là ông nội cháu chứ? Ông muốn đối xử với cháu thế nào, cháu là cháu, cũng không có cách nào phản kháng."
Nói đến đây, Cố Triều Dương nhớ lại vẻ mặt của Giang Noãn, anh cố nặn ra một nụ cười khổ.
Trông anh giống như một đứa cháu ngoan, dù ông nội có gây khó dễ thế nào, anh cũng cam chịu mà không hề oán trách.
Chú Hạ: "..."
Thật sự không có lời nào để diễn tả sự bất lực của ông lúc này.
"Nhưng!"
Không để chú Hạ có cơ hội phản ứng, Cố Triều Dương đã ngẩng đầu lên, giọng cao hơn, ánh mắt cũng trở nên kiên quyết:
"Nhưng bây giờ, cháu không còn là một người cô độc nữa! Cháu đã có vợ rồi, cháu là người có trách nhiệm chăm lo cho vợ mình!"
"Cháu đã kết hôn, không nói đến việc phải cho cô ấy cuộc sống hạnh phúc, ít nhất không thể để cô ấy phải chịu khổ!"
"Chú Hạ, nếu là chú, chú có để thím Hạ phải chịu đói, chịu rét không?"
Chú Hạ: "..."
Tất nhiên là ông không để vợ mình chịu khổ, không đúng, vợ ông chưa bao giờ phải chịu khổ, nhà bà ấy còn giàu hơn ông nữa.
Còn nữa, có phải thằng nhóc này đang diễn hơi quá không?
Nhìn kiểu này cứ như là tình cảm vợ chồng tốt đẹp lắm, chẳng lẽ anh quên rằng trước đây đã cãi nhau thế nào với ông nội chỉ để không phải cưới sao?
Chú Hạ định nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng, Cố Triều Dương đã tiếp tục phủ nhận ngay:
"Không, chú sẽ không làm thế, và chắc chắn sẽ không bao giờ làm thế. Nếu chú làm vậy, thì chú không còn là người mà từ nhỏ cháu luôn ngưỡng mộ nữa."
Chú Hạ: "..."
Thằng nhóc này từ bao giờ ngưỡng mộ ông thế?
Từ hồi còn bé tí, mặc cái quần thủng đáy, chưa cao đến chân bàn, Cố Triều Dương đã luôn tỏ ra như mình là số một trên đời rồi. Anh có bao giờ ngưỡng mộ ai đâu?
Cố Triều Dương chẳng quan tâm chú Hạ có tin hay không, anh đã hoàn toàn nhập tâm vào vai diễn của mình và không thể bị ngắt lời, nếu bị ngắt, anh sợ mình sẽ quên phải nói gì.
Nhưng anh học rất nhanh, suy nghĩ một chút rồi bắt chước giọng điệu của Giang Noãn:
"Chú Hạ, cháu biết chú đang rất ngạc nhiên về hành động của cháu, nhưng chú cũng biết rồi đấy, tiền của cháu đều nằm trong tay ông nội. Tất cả mọi người xung quanh cháu, bao gồm cả chú, đều được ông nội dặn không được giúp đỡ cháu. Chú đừng phủ nhận, cháu đều biết hết. Nhưng cháu không trách mọi người đâu, thật sự là vậy."
"Thật ra không có tiền cũng chẳng sao, cháu có thể nhịn ăn một chút, miễn là không ảnh hưởng đến việc luyện tập. Dù chỉ ăn bánh ngô mà không có dưa muối thì cháu cũng không phàn nàn, ai bảo đó là ông nội cháu chứ? Ông muốn đối xử với cháu thế nào, cháu là cháu, cũng không có cách nào phản kháng."
Nói đến đây, Cố Triều Dương nhớ lại vẻ mặt của Giang Noãn, anh cố nặn ra một nụ cười khổ.
Trông anh giống như một đứa cháu ngoan, dù ông nội có gây khó dễ thế nào, anh cũng cam chịu mà không hề oán trách.
Chú Hạ: "..."
Thật sự không có lời nào để diễn tả sự bất lực của ông lúc này.
"Nhưng!"
Không để chú Hạ có cơ hội phản ứng, Cố Triều Dương đã ngẩng đầu lên, giọng cao hơn, ánh mắt cũng trở nên kiên quyết:
"Nhưng bây giờ, cháu không còn là một người cô độc nữa! Cháu đã có vợ rồi, cháu là người có trách nhiệm chăm lo cho vợ mình!"
"Cháu đã kết hôn, không nói đến việc phải cho cô ấy cuộc sống hạnh phúc, ít nhất không thể để cô ấy phải chịu khổ!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chú Hạ, nếu là chú, chú có để thím Hạ phải chịu đói, chịu rét không?"
Chú Hạ: "..."
Tất nhiên là ông không để vợ mình chịu khổ, không đúng, vợ ông chưa bao giờ phải chịu khổ, nhà bà ấy còn giàu hơn ông nữa.
Còn nữa, có phải thằng nhóc này đang diễn hơi quá không?
Nhìn kiểu này cứ như là tình cảm vợ chồng tốt đẹp lắm, chẳng lẽ anh quên rằng trước đây đã cãi nhau thế nào với ông nội chỉ để không phải cưới sao?
Chú Hạ định nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng, Cố Triều Dương đã tiếp tục phủ nhận ngay:
"Không, chú sẽ không làm thế, và chắc chắn sẽ không bao giờ làm thế. Nếu chú làm vậy, thì chú không còn là người mà từ nhỏ cháu luôn ngưỡng mộ nữa."
Chú Hạ: "..."
Thằng nhóc này từ bao giờ ngưỡng mộ ông thế?
Từ hồi còn bé tí, mặc cái quần thủng đáy, chưa cao đến chân bàn, Cố Triều Dương đã luôn tỏ ra như mình là số một trên đời rồi. Anh có bao giờ ngưỡng mộ ai đâu?
Cố Triều Dương chẳng quan tâm chú Hạ có tin hay không, anh đã hoàn toàn nhập tâm vào vai diễn của mình và không thể bị ngắt lời, nếu bị ngắt, anh sợ mình sẽ quên phải nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro