Xuyên Sách Thập Niên 70: Vợ Chồng Son Người Này Thiếu Đạo Đức Hơn Người Kia
Mất Mặt
2024-11-12 18:12:37
Anh nhìn quanh lần nữa, rồi từ tủ bên cạnh tường tìm được một hộp bánh quy đầy ắp, chắc là thím Hạ mua để chú Hạ ăn lúc bận không có thời gian. Nhưng lúc này, người sắp chết đói lại là anh, Cố Triều Dương không để lại cho chú Hạ một miếng bánh nào, nhét luôn cả hộp vào túi còn trống.
Thấy không còn gì để lấy nữa, anh xách hai cái ghế lên, đeo balo đầy ắp đồ ăn thức uống, chuẩn bị rời đi.
Vừa đến cửa thì nghe tiếng ai đó mở cửa từ bên ngoài.
"Ai đấy?"
"Người nào?"
Cả hai gần như lên tiếng cùng lúc, ngay sau đó cửa được mở ra.
Hạ Đông Khởi: "..."
Cố Triều Dương: "..."
Cố Triều Dương siết chặt tay đang cầm hộp bánh quy, anh không ngờ mình dậy sớm để tránh mặt người khác mà cuối cùng lại gặp ngay chú Hạ. Lúc này chỉ có một cảm giác duy nhất: thật là ngượng quá!
Cả hai người đứng im lặng nhìn nhau.
Chú Hạ liếc nhìn quanh phòng, lập tức hiểu ra Cố Triều Dương đang làm gì. Nhớ lại hồi trước vì muốn tạo điều kiện cho cậu nhóc này nghỉ ngơi mà ông đã đưa cho Cố Triều Dương chìa khóa phòng, giờ nghĩ lại mà ông vừa tức vừa buồn cười.
Đã sống đến từng này tuổi, đây là lần đầu tiên ông rơi vào tình huống dở khóc dở cười như thế này.
Ông bước vào, tháo mũ đặt lên bàn, rồi cầm cái cốc lên, nhưng nhớ ra nước trong đó đã để nhiều ngày rồi, lại đặt xuống. Ông chỉ vào đống đồ trong tay Cố Triều Dương, cố ý hỏi:
"Những thứ trong tay cháu sao trông quen thế nhỉ?"
Cố Triều Dương tay trái xách hai cái ghế, tay phải cầm hộp bánh quy vừa lấy từ tủ của chú Hạ, trên lưng đeo một cái balo đầy ắp đồ đạc từ ăn uống đến sinh hoạt.
Lúc đến thì hai tay trống trơn, giờ đi thì mang đầy thứ, nếu anh có thêm tay, có lẽ anh đã cố gắng mang hết mọi thứ trong phòng rồi.
Bị bắt quả tang tại trận, Cố Triều Dương chỉ biết dịch chân, cọ nhẹ xuống đất.
Không hiểu sao, trong đầu anh bỗng hiện lên hình ảnh Giang Noãn.
Nhất là lúc Giang Noãn dụ dỗ anh hôm qua, với khả năng "đổi mặt" rất nhanh. Một tia sáng lóe lên trong đầu anh, anh nhớ lại tình huống khi đó và lập tức cúi đầu, giọng đầy u sầu:
"Chú Hạ, chắc chú đang rất khinh thường cháu đúng không?"
Chú Hạ: "..."
Không nhịn được, ông khẽ giật giật khóe miệng.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trong doanh trại, Cố Triều Dương luôn gọi ông bằng chức danh, chỉ khi đến nhà ăn chực thì mới gọi là "chú".
Giờ lại chơi bài tình cảm sao?
Còn nữa, thằng nhóc cao hơn mét tám, sắp chạm ngưỡng mét chín này, người ta ai cũng biết đến với hình tượng "vua lính", mà bây giờ lại giở chiêu làm nũng?
Chú Hạ không nói gì, cầm lấy cốc trà, im lặng nhìn Cố Triều Dương.
Ông muốn xem thử thằng nhóc này sẽ nói gì tiếp theo.
Cố Triều Dương rất nhạy bén, lập tức nhận ra chú Hạ đang nhìn mình với vẻ mặt không thể nào diễn tả được.
Nhưng anh không cảm thấy xấu hổ chút nào, thứ gọi là "mặt mũi" ấy mà, nếu giữ được thì tốt, nhưng một khi đã mất thì không cần giữ nữa.
Thấy không còn gì để lấy nữa, anh xách hai cái ghế lên, đeo balo đầy ắp đồ ăn thức uống, chuẩn bị rời đi.
Vừa đến cửa thì nghe tiếng ai đó mở cửa từ bên ngoài.
"Ai đấy?"
"Người nào?"
Cả hai gần như lên tiếng cùng lúc, ngay sau đó cửa được mở ra.
Hạ Đông Khởi: "..."
Cố Triều Dương: "..."
Cố Triều Dương siết chặt tay đang cầm hộp bánh quy, anh không ngờ mình dậy sớm để tránh mặt người khác mà cuối cùng lại gặp ngay chú Hạ. Lúc này chỉ có một cảm giác duy nhất: thật là ngượng quá!
Cả hai người đứng im lặng nhìn nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chú Hạ liếc nhìn quanh phòng, lập tức hiểu ra Cố Triều Dương đang làm gì. Nhớ lại hồi trước vì muốn tạo điều kiện cho cậu nhóc này nghỉ ngơi mà ông đã đưa cho Cố Triều Dương chìa khóa phòng, giờ nghĩ lại mà ông vừa tức vừa buồn cười.
Đã sống đến từng này tuổi, đây là lần đầu tiên ông rơi vào tình huống dở khóc dở cười như thế này.
Ông bước vào, tháo mũ đặt lên bàn, rồi cầm cái cốc lên, nhưng nhớ ra nước trong đó đã để nhiều ngày rồi, lại đặt xuống. Ông chỉ vào đống đồ trong tay Cố Triều Dương, cố ý hỏi:
"Những thứ trong tay cháu sao trông quen thế nhỉ?"
Cố Triều Dương tay trái xách hai cái ghế, tay phải cầm hộp bánh quy vừa lấy từ tủ của chú Hạ, trên lưng đeo một cái balo đầy ắp đồ đạc từ ăn uống đến sinh hoạt.
Lúc đến thì hai tay trống trơn, giờ đi thì mang đầy thứ, nếu anh có thêm tay, có lẽ anh đã cố gắng mang hết mọi thứ trong phòng rồi.
Bị bắt quả tang tại trận, Cố Triều Dương chỉ biết dịch chân, cọ nhẹ xuống đất.
Không hiểu sao, trong đầu anh bỗng hiện lên hình ảnh Giang Noãn.
Nhất là lúc Giang Noãn dụ dỗ anh hôm qua, với khả năng "đổi mặt" rất nhanh. Một tia sáng lóe lên trong đầu anh, anh nhớ lại tình huống khi đó và lập tức cúi đầu, giọng đầy u sầu:
"Chú Hạ, chắc chú đang rất khinh thường cháu đúng không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chú Hạ: "..."
Không nhịn được, ông khẽ giật giật khóe miệng.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trong doanh trại, Cố Triều Dương luôn gọi ông bằng chức danh, chỉ khi đến nhà ăn chực thì mới gọi là "chú".
Giờ lại chơi bài tình cảm sao?
Còn nữa, thằng nhóc cao hơn mét tám, sắp chạm ngưỡng mét chín này, người ta ai cũng biết đến với hình tượng "vua lính", mà bây giờ lại giở chiêu làm nũng?
Chú Hạ không nói gì, cầm lấy cốc trà, im lặng nhìn Cố Triều Dương.
Ông muốn xem thử thằng nhóc này sẽ nói gì tiếp theo.
Cố Triều Dương rất nhạy bén, lập tức nhận ra chú Hạ đang nhìn mình với vẻ mặt không thể nào diễn tả được.
Nhưng anh không cảm thấy xấu hổ chút nào, thứ gọi là "mặt mũi" ấy mà, nếu giữ được thì tốt, nhưng một khi đã mất thì không cần giữ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro