Xuyên Sách Thập Niên 70: Vợ Chồng Son Người Này Thiếu Đạo Đức Hơn Người Kia
Tỏ Đáng Thương
2024-11-12 18:12:37
Giang Noãn đợi cho hai người diễn xong màn phối hợp ánh mắt, mới cười khẩy rồi thắc mắc:
“Được, hôm nay tôi rảnh, chúng ta cùng nói chuyện đi. Tại sao tôi lại không dám ra đường? Tôi không trộm, không cướp, cũng chẳng làm gì trái đạo đức hay pháp luật. Cô nói tôi cướp chỗ? Đây là chỗ của cô sao? Cô định giữ chỗ bằng cái gì? Bằng cái miệng muốn bị ăn tát của cô à?”
"Các cô đúng là tính toán giỏi thật đấy. Mọi người học hỏi nhé, mùa đông lạnh thế này, khỏi cần dậy sớm làm gì, cứ bàn nhau cử một người đứng trước xe chắn lại, ai đến thì đuổi đi, rồi bảo rằng mình đến sớm nên giữ chỗ trước, ai muốn ngồi là tranh giành, là mặt dày!"
Vừa nghe xong, Kiều An Na tức đến nỗi cuống cuồng, thấy ánh mắt mọi người xung quanh nhìn mình có phần không ổn, cô ta vội vàng quay sang mắng Giang Noãn:
"Cô nói bậy bạ gì vậy! Tôi không có, cô... cô..."
"Được rồi, cô không có, cô nói gì thì là thế đi."
Giang Noãn thờ ơ đáp lại, rồi thở dài như thể bất đắc dĩ, tiếp tục châm ngòi thêm lửa:
"Thôi, tôi cũng chẳng nghĩ gì nhiều. Chỉ là sắp đến Tết rồi, trong nhà các cô thì ai cũng muốn cải thiện bữa ăn cho người lớn và con cái. Mà nếu như cô Giang làm việc ở trạm thực phẩm cũng giống như giữ chỗ trên xe thế này, đứng chắn trước cửa rồi tuyên bố giữ chỗ, sau đó gọi hết các bà dì cứ ngủ no ở nhà rồi tới chen ngang hàng thì các chị em ở đây dậy sớm xếp hàng cũng mua không nổi đồ mà về."
Lời vừa dứt, mấy bà chị, cô bác vốn cảm thấy chuyện Kiều An Na giữ chỗ chưa đến nỗi quá đáng, cũng chẳng muốn tranh cãi, nay lập tức không chịu nổi nữa, hùng hổ xắn tay áo lên.
"Này Kiều An Na, cô làm vậy là không được đâu nhé! Tôi cứ thắc mắc tại sao lần nào chúng tôi đi chợ mua đồ, rõ ràng mấy cô Thanh Tuyết gì đó đều đến sau tôi, thế mà lại toàn ngồi được chỗ tránh gió. Hóa ra là phối hợp với nhau à, một người giữ chỗ, mấy người hưởng thụ?"
"Đúng đấy! Nếu không nhờ cô Giang nhắc, chúng tôi cũng chẳng nghĩ ra. Nhìn cô ăn mặc sành điệu thế mà lại gian manh thế nhỉ!"
"Đúng rồi, chẳng lẽ cô vào trạm thực phẩm cũng làm trò đó? Nhà nào chẳng có người già con nhỏ, dậy sớm xếp hàng cũng chỉ mong mua được chút đồ ngon cải thiện bữa ăn. Thế mà cô cứ chiếm chỗ, thì còn ai mua được gì nữa hả? Thật là quá đáng!"
Những bà chị càng nói càng giận dữ, Kiều An Na bị mắng đến ong cả đầu, chỉ biết luống cuống:
"Không, không phải, tôi không có... là cô ấy..."
Giang Noãn khẽ cười.
Chỉ có từng này sức mà cũng dám đối đầu với cô?
Không quên còn một người nữa, Giang Noãn liếc sang nhìn Nguyễn Thanh Tuyết.
Nữ phụ này trong nguyên tác là một nhân vật có không ít vai trò. Nguyễn Thanh Tuyết và nữ chính Từ Hiểu Nghi đều lớn lên cùng Cố Triều Dương ở một khu nhà, nhưng địa vị gia đình của cô ta không bằng hai nhà họ Cố và họ Từ. Nếu như Từ Hiểu Nghi coi Cố Triều Dương là bạch nguyệt quang trong lòng, chỉ thầm yêu trong im lặng, thì Nguyễn Thanh Tuyết lại chủ động hơn nhiều.
“Được, hôm nay tôi rảnh, chúng ta cùng nói chuyện đi. Tại sao tôi lại không dám ra đường? Tôi không trộm, không cướp, cũng chẳng làm gì trái đạo đức hay pháp luật. Cô nói tôi cướp chỗ? Đây là chỗ của cô sao? Cô định giữ chỗ bằng cái gì? Bằng cái miệng muốn bị ăn tát của cô à?”
"Các cô đúng là tính toán giỏi thật đấy. Mọi người học hỏi nhé, mùa đông lạnh thế này, khỏi cần dậy sớm làm gì, cứ bàn nhau cử một người đứng trước xe chắn lại, ai đến thì đuổi đi, rồi bảo rằng mình đến sớm nên giữ chỗ trước, ai muốn ngồi là tranh giành, là mặt dày!"
Vừa nghe xong, Kiều An Na tức đến nỗi cuống cuồng, thấy ánh mắt mọi người xung quanh nhìn mình có phần không ổn, cô ta vội vàng quay sang mắng Giang Noãn:
"Cô nói bậy bạ gì vậy! Tôi không có, cô... cô..."
"Được rồi, cô không có, cô nói gì thì là thế đi."
Giang Noãn thờ ơ đáp lại, rồi thở dài như thể bất đắc dĩ, tiếp tục châm ngòi thêm lửa:
"Thôi, tôi cũng chẳng nghĩ gì nhiều. Chỉ là sắp đến Tết rồi, trong nhà các cô thì ai cũng muốn cải thiện bữa ăn cho người lớn và con cái. Mà nếu như cô Giang làm việc ở trạm thực phẩm cũng giống như giữ chỗ trên xe thế này, đứng chắn trước cửa rồi tuyên bố giữ chỗ, sau đó gọi hết các bà dì cứ ngủ no ở nhà rồi tới chen ngang hàng thì các chị em ở đây dậy sớm xếp hàng cũng mua không nổi đồ mà về."
Lời vừa dứt, mấy bà chị, cô bác vốn cảm thấy chuyện Kiều An Na giữ chỗ chưa đến nỗi quá đáng, cũng chẳng muốn tranh cãi, nay lập tức không chịu nổi nữa, hùng hổ xắn tay áo lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Này Kiều An Na, cô làm vậy là không được đâu nhé! Tôi cứ thắc mắc tại sao lần nào chúng tôi đi chợ mua đồ, rõ ràng mấy cô Thanh Tuyết gì đó đều đến sau tôi, thế mà lại toàn ngồi được chỗ tránh gió. Hóa ra là phối hợp với nhau à, một người giữ chỗ, mấy người hưởng thụ?"
"Đúng đấy! Nếu không nhờ cô Giang nhắc, chúng tôi cũng chẳng nghĩ ra. Nhìn cô ăn mặc sành điệu thế mà lại gian manh thế nhỉ!"
"Đúng rồi, chẳng lẽ cô vào trạm thực phẩm cũng làm trò đó? Nhà nào chẳng có người già con nhỏ, dậy sớm xếp hàng cũng chỉ mong mua được chút đồ ngon cải thiện bữa ăn. Thế mà cô cứ chiếm chỗ, thì còn ai mua được gì nữa hả? Thật là quá đáng!"
Những bà chị càng nói càng giận dữ, Kiều An Na bị mắng đến ong cả đầu, chỉ biết luống cuống:
"Không, không phải, tôi không có... là cô ấy..."
Giang Noãn khẽ cười.
Chỉ có từng này sức mà cũng dám đối đầu với cô?
Không quên còn một người nữa, Giang Noãn liếc sang nhìn Nguyễn Thanh Tuyết.
Nữ phụ này trong nguyên tác là một nhân vật có không ít vai trò. Nguyễn Thanh Tuyết và nữ chính Từ Hiểu Nghi đều lớn lên cùng Cố Triều Dương ở một khu nhà, nhưng địa vị gia đình của cô ta không bằng hai nhà họ Cố và họ Từ. Nếu như Từ Hiểu Nghi coi Cố Triều Dương là bạch nguyệt quang trong lòng, chỉ thầm yêu trong im lặng, thì Nguyễn Thanh Tuyết lại chủ động hơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro