Xuyên Sách: Vô Tình Công Lược Điên Phê Vai Ác
Bắn Đầy Tay
Lệ Hảo Đa Trấp
2024-10-08 02:56:09
Ngón tay trắng nõn như ngọc nắm lấy dương cụ, đầu khấc không ngừng rung động, dịch thể chảy ra từ lỗ nhỏ được ngón cái nhẹ nhàng miết lên, nhanh chóng thấm ướt cả thân gậy.
Tay hắn đẹp như vậy, hành động tự an ủi lại đầy khí thế, không hề có vẻ gì là đáng khinh, thỉnh thoảng lại rên rỉ càng khiến người khác nóng ran, Tang Nhược cũng toát mồ hôi, thế mà hắn còn muốn tuyên thệ vào lúc này.
Ánh mắt nàng không thể trốn tránh, bối rối đáp: "Ngươi, ngươi bắn ra trước rồi nói sau."
Mặc Huyền cười khàn hai tiếng, linh lực lan ra bốn phía, nắm gậy thịt gia tăng tốc độ.
Đầu Tang Nhược như muốn nổ tung, nàng nhìn đi đâu cũng không thoát khỏi hình ảnh dâm mỹ kia, ngón tay thon dài trắng muốt nắm cây gậy thịt nhanh chóng vuốt ve, hắn hơi ngửa cổ, tiếng thở dốc khàn khàn vang lên.
Hô hấp của nàng cũng trở nên hỗn loạn, mặt đỏ bừng, chân dưới chăn vô thức siết chặt.
Hay là... Hay là trốn vào trong chăn, như vậy hắn sẽ không làm tệ được.
Tang Nhược hít sâu một hơi, đang định kéo chăn lên, chợt nghe hắn gọi: "Tang cô nương."
Cả người nàng run lên, mật dịch nhịn nửa ngày tuôn ra.
Mặc Huyền nhếch môi, nghiêng đầu "nhìn" nàng: "Hình như ta sắp bắn rồi, có thể phiền nàng đưa chén lại đây không?"
"Không, không được, ngươi cứ bắn đi!" Tang Nhược lắp bắp.
Rõ ràng hắn không nhìn thấy, nhưng nàng lại như bị bỏng mà dời mắt, vùi mặt vào chăn.
"Vừa rồi nàng nói bắn vào chén cho nàng xem, sao giờ lại không cần?" Mặc Huyền dừng lại, giọng nói khàn khàn: "Tang cô nương, nàng đang nhìn lén?"
"Không có! Nói bậy bạ gì đó! Ai nhìn lén!" Tang Nhược cuống quít đưa tay qua chân hắn lấy ly, vội vàng đến nỗi không để ý chăn bị tuột ra.
Bầu ngực tuyết trắng nõn nà lướt qua trước mắt, ánh mắt Mặc Huyền tối sầm, nhục bổng trong tay càng thêm sưng to.
"Cho ngươi." Tang Nhược thực sự không dám nhìn nữa, dứt khoát nhắm mắt đưa chén tới.
"Xin lỗi... Ta vẫn chưa lấy được, có thể gần thêm chút nữa không?"
Giọng hắn khàn đặc, tiếng thở dốc càng nặng, âm thanh ma sát càng lúc càng nhanh.
Tang Nhược mặt đỏ tới mang tai, càng không dám nhìn, chỉ duỗi thẳng tay.
"Lại gần chút nữa." Hắn thở dồn dập, âm thanh như bị ép ra từ trong cổ họng.
Nàng lại tiến gần thêm chút.
Mặc Huyền cụp mắt, cổ tay trắng nõn giữa hai chân thật tinh tế, hắn chỉ cần dùng chút lực là có thể bẻ gãy nó.
Ngón tay trắng muốt dùng sức cầm lấy ly, đầu ngón tay hồng phấn vì nắm chặt mà hơi trắng, bàn tay run rẩy còn hơn cả hơi thở của nàng.
Nhìn lên trên, hàng mi cong vút của nàng cũng run rẩy như cánh bướm, con ngươi đen láy bất an chớp động.
Không dám nhìn? Vậy thì không được.
"Tang cô nương, ta vẫn chưa sờ thấy." Hắn cong môi, hạ giọng: "Có thể gần hơn chút nữa không?"
Âm thanh vang lên bên tai, khiến lưng Tang Nhược run rẩy, khuôn mặt đỏ bừng như muốn rỉ máu, hồi lâu sau mới ép buộc bản thân mở mắt, nghiêng đầu tìm kiếm bàn tay trống không của hắn.
Nhưng một giây sau, nàng nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến tiếng thở dốc kìm nén, tiếng thở dốc này không giống với lúc trước, rõ ràng là sắp sửa phóng thích khoái cảm.
Nàng ý thức được hắn sắp bắn, nhưng muốn trốn đã không kịp.
Từng dòng dịch nóng bỏng bắn ra, mà tay nàng đang ở ngay đó.
Dịch thể nóng hổi bắn đầy tay nàng, như dội một gáo nước vào chảo dầu, hơi nóng bốc lên, tay Tang Nhược run lên, chén rượu rơi xuống, đập thẳng vào cự vật đang ngẩng cao đầu.
Mặc Huyền giơ tay vững vàng đỡ lấy chén rượu, tiện tay ném sang một bên, mượn tấm lụa trắng che chắn, hắn nhìn Tang Nhược, thích thú nhìn ánh mắt ngơ ngẩn của nàng.
Đôi mắt vẫn sáng ngời, phản chiếu hình ảnh hắn, màu trắng tinh khiết nhuốm bẩn màu đen thuần túy kia.
Càng thêm xinh đẹp.
Gậy thịt cứng rắn hưng phấn nhảy lên, hắn liếm răng, chậm rãi bắn ra chút cuối cùng, thanh âm ôn nhu mang theo chút tà ác: "Tang cô nương, ta bắn đủ đậm đặc chưa?"
Tay hắn đẹp như vậy, hành động tự an ủi lại đầy khí thế, không hề có vẻ gì là đáng khinh, thỉnh thoảng lại rên rỉ càng khiến người khác nóng ran, Tang Nhược cũng toát mồ hôi, thế mà hắn còn muốn tuyên thệ vào lúc này.
Ánh mắt nàng không thể trốn tránh, bối rối đáp: "Ngươi, ngươi bắn ra trước rồi nói sau."
Mặc Huyền cười khàn hai tiếng, linh lực lan ra bốn phía, nắm gậy thịt gia tăng tốc độ.
Đầu Tang Nhược như muốn nổ tung, nàng nhìn đi đâu cũng không thoát khỏi hình ảnh dâm mỹ kia, ngón tay thon dài trắng muốt nắm cây gậy thịt nhanh chóng vuốt ve, hắn hơi ngửa cổ, tiếng thở dốc khàn khàn vang lên.
Hô hấp của nàng cũng trở nên hỗn loạn, mặt đỏ bừng, chân dưới chăn vô thức siết chặt.
Hay là... Hay là trốn vào trong chăn, như vậy hắn sẽ không làm tệ được.
Tang Nhược hít sâu một hơi, đang định kéo chăn lên, chợt nghe hắn gọi: "Tang cô nương."
Cả người nàng run lên, mật dịch nhịn nửa ngày tuôn ra.
Mặc Huyền nhếch môi, nghiêng đầu "nhìn" nàng: "Hình như ta sắp bắn rồi, có thể phiền nàng đưa chén lại đây không?"
"Không, không được, ngươi cứ bắn đi!" Tang Nhược lắp bắp.
Rõ ràng hắn không nhìn thấy, nhưng nàng lại như bị bỏng mà dời mắt, vùi mặt vào chăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vừa rồi nàng nói bắn vào chén cho nàng xem, sao giờ lại không cần?" Mặc Huyền dừng lại, giọng nói khàn khàn: "Tang cô nương, nàng đang nhìn lén?"
"Không có! Nói bậy bạ gì đó! Ai nhìn lén!" Tang Nhược cuống quít đưa tay qua chân hắn lấy ly, vội vàng đến nỗi không để ý chăn bị tuột ra.
Bầu ngực tuyết trắng nõn nà lướt qua trước mắt, ánh mắt Mặc Huyền tối sầm, nhục bổng trong tay càng thêm sưng to.
"Cho ngươi." Tang Nhược thực sự không dám nhìn nữa, dứt khoát nhắm mắt đưa chén tới.
"Xin lỗi... Ta vẫn chưa lấy được, có thể gần thêm chút nữa không?"
Giọng hắn khàn đặc, tiếng thở dốc càng nặng, âm thanh ma sát càng lúc càng nhanh.
Tang Nhược mặt đỏ tới mang tai, càng không dám nhìn, chỉ duỗi thẳng tay.
"Lại gần chút nữa." Hắn thở dồn dập, âm thanh như bị ép ra từ trong cổ họng.
Nàng lại tiến gần thêm chút.
Mặc Huyền cụp mắt, cổ tay trắng nõn giữa hai chân thật tinh tế, hắn chỉ cần dùng chút lực là có thể bẻ gãy nó.
Ngón tay trắng muốt dùng sức cầm lấy ly, đầu ngón tay hồng phấn vì nắm chặt mà hơi trắng, bàn tay run rẩy còn hơn cả hơi thở của nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn lên trên, hàng mi cong vút của nàng cũng run rẩy như cánh bướm, con ngươi đen láy bất an chớp động.
Không dám nhìn? Vậy thì không được.
"Tang cô nương, ta vẫn chưa sờ thấy." Hắn cong môi, hạ giọng: "Có thể gần hơn chút nữa không?"
Âm thanh vang lên bên tai, khiến lưng Tang Nhược run rẩy, khuôn mặt đỏ bừng như muốn rỉ máu, hồi lâu sau mới ép buộc bản thân mở mắt, nghiêng đầu tìm kiếm bàn tay trống không của hắn.
Nhưng một giây sau, nàng nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến tiếng thở dốc kìm nén, tiếng thở dốc này không giống với lúc trước, rõ ràng là sắp sửa phóng thích khoái cảm.
Nàng ý thức được hắn sắp bắn, nhưng muốn trốn đã không kịp.
Từng dòng dịch nóng bỏng bắn ra, mà tay nàng đang ở ngay đó.
Dịch thể nóng hổi bắn đầy tay nàng, như dội một gáo nước vào chảo dầu, hơi nóng bốc lên, tay Tang Nhược run lên, chén rượu rơi xuống, đập thẳng vào cự vật đang ngẩng cao đầu.
Mặc Huyền giơ tay vững vàng đỡ lấy chén rượu, tiện tay ném sang một bên, mượn tấm lụa trắng che chắn, hắn nhìn Tang Nhược, thích thú nhìn ánh mắt ngơ ngẩn của nàng.
Đôi mắt vẫn sáng ngời, phản chiếu hình ảnh hắn, màu trắng tinh khiết nhuốm bẩn màu đen thuần túy kia.
Càng thêm xinh đẹp.
Gậy thịt cứng rắn hưng phấn nhảy lên, hắn liếm răng, chậm rãi bắn ra chút cuối cùng, thanh âm ôn nhu mang theo chút tà ác: "Tang cô nương, ta bắn đủ đậm đặc chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro